Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!

Chương 1: Ngủ một giấc là ngủ luôn 25 năm!

"Tôi đã ngủ 25 năm?"

Lúc Cố Nguyên nghe được tin này, lông mi nhẹ nhàng chớp, ánh mắt trong trẻo lại mang theo mơ hồ, mặt đầy chấm hỏi ngước nhìn bác sĩ Trần.

Mọi chuyện xảy ra như vừa mới từ hôm qua, khi cô 18 tuổi mắc một căn bệnh hiếm gặp, không thể không trì hoãn lại việc học và sự nghiệp của mình để tập trung chữa bệnh. Sau 2 năm điều trị, Bác sĩ Lạc - bác sĩ điều trị đã quyết định thực hiện ca phẫu thuật cuối cùng cho cô.

Cơ hội thành công của ca phẫu thuật này có 5 phần ngàn, nếu vượt qua được thì cô sẽ sống sót, còn thất bại thì cô sẽ kết thúc cuộc đời mình.

Lúc Cố Nguyên tỉnh lại, cô cho rằng cuộc phẫu thuật của mình đã thành công, trong lòng vui sướиɠ chưa được bao lâu thì nghe được tin tức điên rồ như vậy!!

Cô không thể hiểu nổi nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ trước mặt.

Bác sĩ họ Trần, năm nay năm mươi tuổi, nghe nói là học trò của bác sĩ Lạc...

Bác sĩ Lạc mới 28 tuổi thôi mà? Người đã 50 tuổi này lại đi bái ông ấy làm thầy???

Ngủ một giấc tỉnh lại, thời guan đã trôi qua 25 năm, thế giới đã xảy ra biến hóa lớn như vậy, ai mà tiêu hóa được cơ chứ!

"Đúng vậy." Bác sĩ Trần dùng một loại ánh mắt hưng phấn khó tả nhìn Cố Nguyên.

Xuất phát từ tu dưỡng nghề nghiệp của mình, bác sĩ Trần mặt ngoài có vẻ khá bình tĩnh, nhưng thực ra bên trong đã kích động muốn điên luôn rồi!

Mẹ nó! Một người bệnh ngủ đông 25 năm lại tỉnh lại!! Đây chính là kì tích y học! Đáng được ghi vào lịch sử của nền y học đấy!!!

======

"Có thể cho tôi mượn một chiếc gương không?" Cố Nguyên có chút không hiểu tình huống hiện tại của mình nữa rồi.

"Gương?" Bác sĩ Trần nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng bảo y tá đi lấy một tấm gương lại đây.

Cố Nguyên nhìn cô gái trong gương, ánh mắt nhu hòa ướŧ áŧ, làn da mềm mại trong suốt, nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi cong vểnh giống như một cái quạt bồ nhỏ.

Đây thực sự là chính mình ở tuổi 20!

Cô từ nhỏ đã là tiểu mĩ nữ được mọi người công nhận, năm 17 tuổi thi vào Học viện Điện ảnh, đáng tiếc mới học được hơn một năm đã phải nghỉ vì bệnh nan y.

Nhìn gương mặt hoàn toàn không thay đổi của mình, Cố Nguyên trong lòng dễ chịu hơn một chút: “Cho nên, bây giờ là năm 2019? Anh sinh năm 1969?”

Bác sĩ Trần đánh giá Cố Nguyên, gật đầu nói: “Đúng vậy, năm cô phẫu thuật thất bại, tôi mới 25 tuổi, vẫn là sinh viên trường y thủ đô, sau khi tốt nghiệp thì đến viện nghiên cứu của bác sĩ Lạc.”

Cố Nguyên nghe xong lại có chút mờ mịt, một người lớn hơn mình năm tuổi, cũng coi như là bạn đồng lứa đi, vậy mà hiện tại đã 50 tuổi rồi?

Vậy chính mình là gì đây? Xuyên không? Trọng sinh? Trẻ mãi không già?

"Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi lại bị ngủ đông 25 năm?"

Bác sĩ Trần nở nụ cười, nói cho Cố Nguyên nghe về chuyện lúc trước.

Thì ra năm đó bác sĩ Lạc giúp Cố Nguyên thực hiện ca phẫu thuật quyết định sinh tử này, sau khi cuộc phẫu thuật tiến hành được ba phần tư thì phát hiện ra tình huống bất thường, dẫn đến phẫu thuật nhất định sẽ thất bại. Bác sĩ Lạc ngay lúc đó đã dùng kĩ thuật RAZI tiên tiến nhất thế giới tiến hành đóng băng Cố Nguyên.

Nói cách khác, cô tương đương với tuổi trẻ vĩnh cửu, thời gian như đã dừng lại hoàn toàn với cô!

Chỉ cần một ngày nào đó, bác sĩ Lạc có thể giải quyết được những vấn đề gặp phải trong ca phẫu thuật này, ông ấy hoàn toàn có thể phẫu thuật lại cho Cố Nguyên một lần nữa!

Mấy năm nay, thế giới đã thay đổi rất nhiều, nền y học cũng phát triển theo, bác sĩ Lạc làm nhiều lần trị liệu cho Cố Nguyên, sau nhiều năm như vậy cuối cùng cũng chữa khỏi căn bệnh nan y này.

Bác sĩ Trần nheo mắt quan sát Cố Nguyên: “Bây giờ thân thể cô đã khôi phục sức khỏe, kế tiếp phải khám tổng quát rồi làm trị liệu phục hồi."

Cố Nguyên vẫn hơi mờ mịt: “Vậy bác sĩ Lạc đâu? Tại sao anh ấy không có ở đây?"

Bác sĩ Trần cười hòa ái nói: "Bác sĩ Lạc đi tham gia một hội nghị quốc tế, tạm thời không trở về được, có lẽ mất một thời gian.”

Cố Nguyên đành phải gật đầu.

Sau một loạt các cuộc kiểm tra và nhiều ngày điều trị, cơ thể của cô đã không có vấn đề gì, mặc dù công nghệ đóng băng RAZI đã phát triển hơn hai thập kỉ trước, nhưng có thể đóng băng một con người trong 25 năm, cơ thể lại không bị ảnh hưởng gì nhiều, thì đây có lẽ là trường hợp đầu tiên, là cột mốc quan trọng trong việc phát triển công nghệ RAZI.

Cơ thể không có gì khó chịu, bác sĩ Lạc cũng không thể quay về trong thời gian ngắn, Cố Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một bãi cỏ lớn, lác đác một vài bông hoa không biết tên. Khi gió thổi, cô có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trong không khí.

Bầu trời trong xanh vô tận, mây lửng lơ trôi trên bầu trời, hệt như mùa hè 25 năm trước.

Cô đến viện nghiên cứu này năm 18 tuổi, thế giới bên ngoài đối với cô cũng chỉ có bãi cỏ này và bầu trời này.

Cô nhớ tới bãi cỏ rộng lớn bên cạnh sân chơi của học viện Điện ảnh Thủ đô.

"Tôi muốn rời đi, có được không?"

"Đương nhiên." Bác sĩ Trần im lặng một lúc rồi mới nói: “Nhưng cô có muốn đợi giáo sư Lạc không? Nửa tháng nữa là ông ấy trở về rồi."

Bác sĩ Lạc à...

Lời này làm cô nhớ đến bác sĩ Lạc năm 28 tuổi, hiền lành và dịu dàng, là một tài năng trẻ trong ngành Y.

Có lẽ vì tiềm thức luôn ỷ vào bác sĩ phụ trách của mình, lúc đấy cô đã rất thích bác sĩ Lạc.

Đặc biệt là sau khi bị Lục Chi Khiêm phản bội, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, cô còn muốn đem chính mình kí thác cho bác sĩ Lạc.

Nhưng bây giờ, bác sĩ Lạc, người đã từng đẹp trai phong độ, thành một lão già 53 tuổi?

Cố Nguyên nhíu nhíu cái mũi nhỏ, cô không muốn tiếp tục nghĩ nữa nữa...

"Về sau có cơ hội sẽ gặp, bây giờ tôi muốn về nhà."

====

Cố Nguyên nhanh chóng làm thủ tục xuất viện rồi theo bác sĩ Trần tới sân bay với một cái vali nhỏ.

Trong vali là một số quần áo đơn giản do bác sĩ Trần chuẩn bị cho cô, chứng minh thư và một số tiền trong ví trước đó của cô.

Sau khi đưa cô ra tới sân bay, bác sĩ Trần dường như có điều gì muốn nói mà khó mở lời...

Cố Nguyên khó hiểu: “Bác sĩ Trần, có vấn đề gì nữa sao?”

Bác sĩ Trần ánh mắt hơi lóe lên: "Cô còn nhớ năm quả trứng cô hiến lúc đó chứ?"

Cố Nguyên ngạc nhiên nhớ lại.

Trong quá trình điều trị, cô được phát hiện trong người mang gen lặn có tên OR9AA2, theo cách nói của các nhà chuyên môn, đó là gen thiên tài. Nếu gen quý hiếm này biến mất thì thật là thiệt thòi cho nhân loại, nên sau khi bác sĩ nói chuyện với cô, cô đã đồng ý lấy ra 5 quả trứng trong cơ thể, sử dụng phương pháp công nghệ để khi lấy ra cơ thể không có thiệt hại gì .

Cố Nguyên bỗng có một linh cảm kỳ lạ, cô nhìn bác sĩ Trần, giọng nói có chút kỳ lạ: "Thì sao?"

Bác sĩ Trần nhìn Cố Nguyên, dùng một giọng điệu trịnh trọng tuyên bố: "Năm quả trứng đó, đều đã nở thành sinh mệnh rồi.”

Cố Nguyên ngẩn người trong thoáng chốc.

Đây thực sự là một cảm giác không thể tả nổi, như thể ai đó nói với cô rằng: "Năm quả trứng của cô đã nở."

"..."

Bác sĩ Trần: "Năm quả trứng này đã biến thành sinh mệnh, là năm người..."

Bác sĩ Trần dường như đang nghĩ cách mô tả chuyện này: "Năm người con trai. Người lớn nhất trong số họ đã 24 tuổi.”

Cố Nguyên: "..."

Bác sĩ Trần nghiêm túc nhìn cô: "Cô Cố, tôi nghĩ cô nhất định rất muốn gặp bọn họ, cô không định tìm họ sao?”

Cố Nguyên hơi do dự, cuối cùng lắc đầu, quả quyết nói: "Không, tôi không muốn.”

Tuy rằng cô đã bốn mươi lăm tuổi, nhưng theo bản năng vẫn cảm thấy mình là thiếu nữ xinh đẹp mười tám tuổi bị bệnh nan y mang theo hy vọng đi vào viện nghiên cứu, cô không thể nào tiếp nhận được việc có người giúp cô nở ra một đứa con trai hai mươi bốn tuổi!

Cú sốc này cũng quá lớn rồi!

Bác sĩ Trần còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Cố Nguyên đã xoay người kéo vali đi, như thể đang chạy trốn.

Mà bác sĩ Trần đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Cố Nguyên rời đi, qua một lúc lâu đột nhiên nở nụ cười.

Cúi đầu, ông mở điện thoại di động ra, trên màn hình hiển thị vị trí định vị của Cố Nguyên.

======

Sau khi đi ra xa, trong lòng Cố Nguyên còn chưa thể bình tĩnh được.

Chưa từng kết hôn, chưa từng sống một cuộc sống hài hòa, lại có con trai, còn một lần năm người? Lớn nhất là 24 tuổi?

Nghĩ thôi là đã thấy không thể tin được rồi!

Cố Nguyên hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, cô quyết định không nghĩ đến những thứ này nữa, dù sao cũng chỉ là năm quả trứng mà thôi, thấy cũng chưa từng thấy qua, không liên quan gì đến cô, chỉ là người xa lạ!

Phải, chắc chắn là như vậy!!!

Sau khi cố gắng nghĩ như vậy, rốt cuộc Cố Nguyên cũng có tâm tình quan sát sân bay.

Không thể không nói, sau hai mươi lăm năm, Cố Nguyên nhìn xung quanh sân bay này, trong mắt cảm thấy rất mới lạ, đi theo dòng người chuẩn bị làm thủ tục.

Nhân viên nhìn cô: "Đây là thẻ căn cước của cô sao?"

Cố Nguyên vội vàng nói: "Đúng vậy.”

Sau khi bệnh viện cấp giấy chứng nhận có liên quan, bác sĩ Trần hướng dẫn cô nên trực tiếp lấy dấu vân tay và khuôn mặt để nâng cấp chứng minh nhân dân ban đầu, áp dụng cho thẻ ID mới. Bác sĩ Trần cũng nói rằng bây giờ dùng ID rất thuận tiện, có thể trực tiếp quẹt thẻ trên máy bay.

Các nhân viên cau mày, đánh giá Cố Nguyên: "Cô đã 45 tuổi?"

Cố Nguyên do dự, vẫn gật đầu: "Đúng vậy, tôi 45 tuổi.”

Nhân viên kiểm tra lại một chút, căn cứ vào hình ảnh trên thẻ căn cước để xác minh khuôn mặt là có thể thông qua, cô ấy không nói gì nữa, để Cố Nguyên đi qua.

Người xếp hàng phía sau Cố Nguyên tự nhiên cũng nghe được lời của Cố Nguyên, đều nhao nhao quan sát cô.

Cô gái nhỏ mũm mĩm đáng yêu xinh đẹp, làn da trắng nõn mềm mại, ánh mắt cũng nhìn trong suốt như ngậm nước, vậy mà đã bốn mươi lăm tuổi??

Cho dù phẫu thuật thẩm mỹ hiện đại có phát triển hơn nữa, thì khuôn mặt nào đã động qua dao kéo và khuôn mặt nào là tuổi trẻ tự nhiên đương nhiên vẫn có thể phân biệt được, mặt động qua dao kéo không thể nào có loại khí chất thanh xuân phơi phới như thế này được, chứ đừng nói đến tiểu cô nương cả người tản ra hơi thở ngây ngô, giống như một cô gái đơn thuần mới bắt đầu bước vào đời vậy!!

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi của người xung quanh, Cố Nguyên kéo vali, cúi đầu, vội vàng rời đi.

Đến khi máy bay thuận lợi cất cánh, Cố Nguyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn xung quanh, mọi người xung quanh đều cúi đầu, cầm một thứ gì đó hình chữ nhật có màn hình điện tử chăm chú xem, giống như máy chơi game trước kia của cô vậy, Cố Nguyên có chút buồn bực, đây rốt cuộc là cái gì vậy? là máy chơi game cải tiến lên à??

Sau khi xuống máy bay, Cố Nguyên dựa theo lời bác sĩ trần dạy trước đó, ra ngoài xếp hàng gọi một chiếc taxi.

Chiếc taxi đang đi trên đường cao tốc, Cố Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặc dù đã chấp nhận bây giờ là hai mươi lăm năm sau, cũng hiểu được sự thay đổi nhanh chóng của khoa học và công nghệ trong hai mươi lăm năm qua, nhưng nhìn vào cảnh quan đường phố của thành phố, Cố Nguyên vẫn thấy rung động.

Sau khi taxi dừng lại, thấy giá xe là 120 tệ, Cố Nguyên kinh ngạc nhìn tài xế, không ngờ mới hai mươi lăm năm trôi qua, lòng người đã thay đổi lớn như vậy, cướp bóc cũng không cần e dè nữa rồi!

Cố Nguyên: "Một trăm hai mươi tệ? Có phải hơi đắt không?"

Ông chú tài xế nhìn chằm chằm cô: "Đắt á? Đắt quá á? Đắt ở đâu chứ? Tôi đang dùng đồng hồ tính tiền đó. Cô nghĩ tôi lừa tiền cô à? Tôi không bao giờ làm loại chuyện đó!"

Trông ông ta hơi dữ tợn, Cố Nguyên không dám nói gì, miễn cưỡng nhịn đau đưa cho tài xế 120 tệ để mua an toàn cho bản thân trước đã.

Sau khi tài xế lấy tiền, ông ta nhìn thật kỹ Cố Nguyên rồi rời đi với ánh mắt kỳ quái.

Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nhìn tiểu khu chưa bị phá bỏ.

Ngôi nhà này do bà ngoại để lại, đây cũng là ngôi nhà mà cô có thể nương tựa sau khi mẹ cô qua đời và cha cô tái hôn với mẹ kế.

Thật không ngờ sau hai mươi lăm năm, cô còn có thể trở về ngôi nhà này.

Cố Nguyên đã hơn một lần nghĩ về điều này suốt dọc đường đi, cô cầm chiếc chìa khóa trong tay, sợ tiểu khu không còn nữa , sợ không còn cái cửa nào có thể mở được bằng chiếc chìa khóa này.

May mắn là tiểu khu vẫn còn đó, mà nhà của cô cũng ở đó.

Cô hít một hơi mãn nguyện, xách va li nhấc chân lên lầu ba, về đến nhà rồi!!

Nhưng khi nhìn cánh cửa chống trộm hoàn toàn khác với những gì trong trí nhớ, Cố Nguyên cảm thấy có gì đó không ổn lắm!

Cố Nguyên lấy chìa khóa ra định mở cửa, đúng lúc này, cánh cửa mở ra.

Bên trong cánh cửa, một người phụ nữ phòng bị nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu: "Cô là ai? Tại sao lại đứng trước cửa nhà tôi?"

Cố Nguyên tò mò nhìn người phụ nữ: "Cô là Cố Nguyệt?"

Nhưng cô nhanh chóng nhận ra là không phải, Cố Nguyệt là em gái do mẹ kế mang về, chỉ kém cô ba tháng. Hiện tại cô ấy hẳn đã bốn mươi lăm tuổi, mà người phụ nữ trước mặt cô chỉ xấp xỉ hai mươi, lại trông rất giống với Cố Nguyệt, chắc là con gái Cố Nguyệt nhỉ?

"Làm sao cô biết tên của mẹ tôi? Cô là ai?"

Ngay lúc này, phía sau cô ta có vài người tiến lại gần. Có một người đàn ông trung niên, một người đàn ông trẻ tuổi và một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, nhìn hơi mập mạp.

Bành Tử Hàm: "Mẹ, người này vừa nói tên của mẹ, mẹ có quen không?"

Người phụ nữ trung niên lúc này mới nhìn sang, khi nhìn thấy Cố Nguyên thì lập tức chết lặng.

"Cô, cô... "