Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 55: Gặp Mặc Cảnh Thâm Ở Cục Cảnh Sát

Cô ta thực sự không có cách nào, có việc cầu xin người ta, dĩ nhiên là phải có thái độ tốt.

Hiện giờ ký thác hi vọng duy nhất lên người Mộ Thiển, không trông cậy vào Mộ Thiển, thì không tìm được bất cứ kẻ nào cứu được cô ta.

Đương nhiên là Mộ Điềm Tư không dám để mẹ mình đắc tội với Mộ Thiển.

“Hừ, con đúng là ngốc, con không phát hiện Mộ Thiển không coi trọng chuyện của con sao?”

Ngay từ đầu người ta đã không để chuyện của cô ta trong lòng, chỉ có cô nhóc nhà mình mới ngốc như vậy.

Điền Quế Phân luôn cảm thấy Mộ Thiển là con nhóc tính toán tỉ mỉ nhất trên thế giới, con gái nhà bà ta thì đơn thuần lại dễ lừa.

“Tôi đi đây, buổi tối sẽ liên lạc với chị.”

Vẻ mặt Mộ Thiển lạnh lùng không muốn nói nhiều với Điền Quế Phân.

Rời khỏi bệnh viện, đi ô tô tới thẳng chỗ Dương Liễu bị bắt cóc.

Nhưng mới đi không xa, cô lập tức đỗ xe ở bên ven đường.

Đột nhiên cảm thấy có một vấn đề, mục đích đối phương bắt cóc Dương Liễu là gì?

Nếu muốn giải quyết Dương Liễu, đối phương sẽ không gọi điện thoại cho cô, nhưng đối phương không cần tiền cũng không cần sắc, rốt cuộc là muốn làm gì?

Nếu muốn uy hϊếp mình, trực tiếp bắt mình không phải tốt hơn sao?

Cần gì phải tốn công tốn sức như vậy?

Chuyện này vừa nhìn là thấy có vấn đề.

Nghĩ tới đây, Mộ Thiển trái lo phải nghĩ cũng không rõ rốt cuộc là tình huống gì, cho nên đi thẳng tới cục cảnh sát để báo án.

Cho dù xuất phát từ vấn đề gì, cô không thể đi một mình tới chỗ Dương Liễu bị bắt cóc, như vậy sẽ vì năng lực của mình không đủ, có khả năng đẩy Dương Liễu vào tình cảnh nguy hiểm, chuyện mạo hiểm cô sẽ không làm.

“Cô nói cái gì, ý của cô là Dương Liễu bị người ta bắt cóc rồi sao? Cô biết đối phương là ai không?”

Cảnh sát vừa ghi chép vừa hỏi.

“Không biết, tôi chỉ nhận được cuộc gọi, đối phương nói với tôi nhất định không thể báo cảnh sát, nhưng tôi đi một mình tới đó cứu cũng không làm gì được.”

Mộ Thiển nghĩ mọi chuyện chu toàn, cô lo lắng tới vấn đề an nguy của Dương Liễu, cũng lo lắng vấn đề an toàn của mình.

Nếu mình không có con thì không sao, nhưng bây giờ cô có con gái của mình, nếu mình xảy ra chuyện, như vậy con bé nhà cô phải làm sao bây giờ?

Đúng lúc này, ở đại sảnh của cục cảnh sát truyền tới cuộc đối thoại.

“Được rồi, cậu Mặc đi thong thả, có chuyện gì cậu cứ liên lạc với tôi trước.”

“Ừ được, vậy làm phiền cục trưởng Trương rồi.”

Trong đại sảnh, Mộ Thiển nghe thấy rõ cuộc nói chuyện giữa hai người, giọng nói quen thuộc khiến Mộ Thiển lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói, là Mặc Cảnh Thâm.

Liếc mắt nhìn, người đứng ở đại sảnh không phải Mặc Cảnh Thâm thì là ai?

Cô đứng bật dậy, đi về phía anh, gọi to: “Mặc Cảnh Thâm!”

Đúng lúc có việc tìm anh, không ngờ anh lại xuất hiện ở nơi này.

Nghe thấy tiếng gọi, Mặc Cảnh Thâm quay đầu, lúc Mộ Thiển thì rất bất ngờ: “Sao cô lại ở đây?”

Vẻ mặt anh lạnh lùng, trong đôi mắt ẩn chứa hơi thở gϊếŧ chóc: “Tìm tôi có việc gì?”

Người phụ nữ chết tiệt này, chuyện ngày hôm qua còn chưa tìm cô tính sổ, vậy mà hôm nay gặp được ở đây rồi.

“Hừ, Mặc Cảnh Thâm, tôi hỏi anh, có phải là anh bảo người bắt cóc Dương Liễu hay không?”

Dương Liễu là một cô gái bình thường, bên người cũng đều là người bình thường, có khả năng bị người ta bắt cóc sao?

Người liên quan duy nhất là Mặc Cảnh Thâm, không biết Mặc Cảnh Thâm đang làm trò quỷ gì.

“Bắt cóc sao?”

Người đàn ông mặc âu phục, cho hai tay vào trong túi quần, thờ ơ nhìn cô: “Cô gái, vu oan cho người khác là phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy.”

Cục trưởng Trương đứng bên cạnh rất nịnh nọt với Mặc Cảnh Thâm, lập tức mở miệng nói: “Cô bé, hiện giờ là xã hội cai trị bằng luật pháp, đừng tưởng rằng ăn nói linh tinh thì không cần chịu trách nhiệm.”

Ông ta tốt bụng nhắc nhở.

“Không phải anh thì là ai? Dương Liễu là một cô gái bình thường, sao có thể vô duyên vô cớ bị bắt cóc?”

Mộ Thiển không tin Mặc Cảnh Thâm.

Những lời người đàn ông ở trước mặt mở miệng nói ra, cô không tin một chữ nào.

“Cô muốn tin thì tin, không tin cũng không sao.”

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý.

Bỗng nhiên đôi mắt anh sáng lên, trong mắt lóe lên ánh sáng: “Đúng rồi, cục trưởng Trương, tôi đột nhiên nghĩ tới.

Người phụ nữ tên Mộ Điềm Tư kia là chị gái của cô ta, có một số việc ông có thể đi tìm cô gái này.”

“Cái gì? Anh có ý gì?”

Mộ Thiển sửng sốt, không hiểu gì cả.

“Chuyện là như thế này, chị gái cô – Mộ Điềm Tư lái xe đâm vào thím bảy của cậu Mặc, làm bà ấy bị thương, gây tai nạn xong còn bỏ chạy, chúng tôi đang điều tra việc này, nếu cô ta là chị gái cô, mong cô nói cho chúng tôi biết, cô ta đang ở đâu?”

“Anh nói Mộ Điềm Tư đâm phải thím bảy của anh sao?”

Mộ Thiển cảm thấy cuộc sống đúng là đủ kịch vui.

Cô tới đây là muốn báo cảnh sát cứu Dương Liễu, mà Mặc Cảnh Thâm thì tới cục cảnh sát báo án giúp thím bảy mình.

Cho nên…

Oan gia ngõ hẹp sao?

“Cục trưởng, việc này có thể nói sau không? Bây giờ tôi có chuyện rất quan trọng cần xử lý.

Tôi là luật sư.”

Nói xong, cô lấy chứng nhận luật sư của mình ra: “Hơn mười phút trước bị cáo của tôi bị người ta bắt cóc, tên bắt cóc gọi điện cho tôi bảo tôi qua đó một mình, bây giờ ông có thể đi cùng tôi cứu người hay không?”

Đây mới là chuyện quan trọng nhất.

Còn chuyện thím bảy của Mặc Cảnh Thâm, người đã ở bệnh viện, bây giờ chỉ cần thím bảy an toàn là được rồi.

Chuyện của Mộ Điềm Tư không cần phải sốt ruột, có thể trì hoãn giải quyết sau cũng được.

“Ha ha, cô bé, cứu người là cứu người, tôi chỉ muốn hỏi cô, cô biết Mộ Điềm Tư đang ở đâu không?”

Cục trưởng cố tình gây sự nói.

Mộ Thiển cau mày, hơi bất đắc dĩ.

Nếu bây giờ không bàn tốt điều kiện với Mặc Cảnh Thâm, như vậy sau khi cảnh sát bắt Mộ Điềm Tư đi thì tất cả mọi chuyện sẽ thay đổi tính chất.

Mộ Thiển mấp máy môi, hít sâu một hơi, nhìn Mặc Cảnh Thâm nói: “Mặc Cảnh Thâm, chuyện này có thể cho tôi chút thời gian không? Hai tiếng, chỉ cần hai tiếng tôi sẽ cho anh câu trả lời, có được không?”

Xem như là thái độ cầu xin.

Ở trước mặt Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển không thích ăn nói khép nép nhất, nhưng lúc này bị ép tới mức bất đắc dĩ, cô chỉ có thể làm vậy rồi.

Cùng lúc lo lắng tới vấn đề an toàn của Dương Liễu, cùng lúc lo lắng Mộ Điềm Tư bị cảnh sát bắt về cục cảnh sát thì xong đời.

“Vậy sao? Cô đang cầu xin tôi à?”

Người đàn ông nhíu mày, trên gương mặt đều là vẻ mặt xem diễn trò, giống như rất thích nhìn bộ dạng sốt ruột của cô.

Khóe miệng chứa ý cười nhạt, nhìn qua rất đáng đánh đòn, khiến Mộ Thiển nghiến răng nghiến lợi, không biết vì sao trên thế giới này lại có người đàn ông khốn nạn như anh.

“Phải, đúng vậy!”

Cô cố gắng bình ổn cảm xúc, giả bộ trấn định nói: “Đúng vậy, tôi đang cầu xin anh, hi vọng anh có thể cho tôi chút thời gian.”

Chỉ cần cứu Dương Liễu ra là được rồi.

Lúc này, Mộ Thiển cảm nhận được chỗ tốt của việc có quyền có thế, cho dù xử lý phương diện gì cũng sẽ có nhiều ưu thế.

“Được rồi, nếu là như vậy, tôi không ngại đi cùng cô xem là ai bắt cóc Dương Liễu!”

Nhìn bộ dạng sốt ruột của Mộ Thiển, tâm tình rất kém lập tức tốt hơn không ít.

“Cảm ơn.”

Hiếm khi người đàn ông này mới dễ nói chuyện như vậy, trong lòng Mộ Thiển thở phào nhẹ nhõm, trái tim thấp thỏm thoáng yên tâm hơn.

“Cục trưởng, đối phương nói, chỉ muốn mình tôi qua đó, ông có thể nghĩ biện pháp lặng yên không một tiếng động qua đó được không?”’.