“Trước kia có một người dám hung hăng càn quấy với boss, sau đó đã bị ném xuống dưới biển cho cá ăn rồi.” Hàn Triết đứng trước mặt Điền Quế Phân, tốt bụng nhắc nhở.
“Tôi tôi tôi… Các người có tiền thì ghê gớm lắm sao? Có tiền thì có thể tự tung tự tác à?”
Điền Quế Phân bị dọa tới run rẩy, nắm chặt lấy tay Mộ Thiển, “Thiển Thiển à, đây là xã hội pháp trị, tên này công khai uy hϊếp tôi, cô thân là luật sư cô nhất định không được dễ dàng buông tha cho anh ta như vậy được.”
Đối diện với sự trở mặt đột ngột của bà ta, Mộ Thiển cảm thấy trào phúng vô cùng.
Cô hất tay bà ta ra, “ Xin lỗi.
Tôi chẳng qua cũng chỉ là loài con rơi không có quan hệ với mẹ, trèo cao không nổi lại càng không thể giúp nổi mẹ.”
Đột nhiên lúc đó, Mộ Thiển ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Mặc Cảnh Thâm, có chút cảm thấy dường như Mặc Cảnh Thâm đang giúp cô vậy.
Nhưng mọi thứ đều giống như ảo ảnh không chân thực như vậy.
Huống hồ, một tên khốn nạn như thế, làm sao có thể giúp cô chứ?
Giây tiếp theo, hai vệ sĩ bước tới, túm lấy Điền Quế Phân như túm gà con trực tiếp lôi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Trong khoảnh khắc đó, trong phòng bệnh chỉ còn lại 3 người Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển và Mộ Ngạn Minh, không khí lúc đó dường như có chút vi diệu.
“Anh Mộ, liên quan đến tình huống của anh tôi đã rất rõ ràng rồi.
Phần tài liệu này là kết quả tôi điều tra được, có cần truy cứu hay không, đợi anh xem xong rồi hãy quyết định.”
Mặc Cảnh Thâm cầm phần tài liệu ném lên cái tủ bên cạnh giường bệnh.
“Liên quan đến vụ án ai đó ủy thác cho anh kiện tụng, tôi khuyên anh không nên can thiệp, người thông minh hãy làm những điều thông minh.”
Câu nói này rõ ràng là đang nói với Mộ Ngạn Minh, nhưng anh lại nhìn về hướng Mộ Thiển như có ám chỉ gì đó.
“Không thể nào! Anh trai tôi ủy thác vụ án cho tôi xử lý.
Mộ Thiển tôi từ khi hành nghề tới giờ chưa từng sợ ai, chuyện này tôi nhất định phải điều tra đến cùng! Chúng ta hãy gặp nhau tại tòa.”
Mộ Thiển thần sắc lạnh lùng, cầm lấy phần tài liệu vừa nãy nhét nó trả lại cho Mặc Cảnh Thâm.
“Việc anh tôi bị thương không liên quan gì tới anh, tự tôi sẽ đi điều tra.
Kết quả điều tra của anh tôi không cần.”
Đặc biệt mang tư liệu qua đưa cho Mộ Ngạn Minh, ai biết trong đó có nội dung uy hϊếp bí mật nào không chứ.
Cho dù là không có, năng lực Mặc Cảnh Thâm siêu phàm, làm giả bằng chứng dễ như trở bàn tay.
Mặc Cảnh Thâm quay sang nhìn Mộ Thiển ý cười nhàn nhạt trên môi, “Sao vậy, cứ thích bám chặt lấy tôi không buông vậy sao?”
Nhìn thấy bộ dạng giơ nanh múa vuốt của Mộ Thiển, không hiểu sao lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng chiến đấu sâu thẳm trong tim Mặc Cảnh Thâm, háo hức muốn thử một lần chinh phục người phụ nữ nhỏ bé này, ngắm nhìn sự dịu dàng cung phụng hầu hạ dưới gối của cô.
“Tôi chỉ là không muốn nhìn bộ dạng có tiền rồi tự tung tự tác của anh mà thôi.” Cô gay gắt phản biện lại.
Nói xong nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái, quay ra nói với Mộ Ngạn Minh: “ Anh, anh chăm sóc bản thân thật tốt, em đi trước đây.
Săp tới…”
Sau đó, mím mím môi nói: “Săp tới sẽ không qua thăm anh nữa.”
“Thiển Thiển, mẹ anh chính là có đức hạnh như vậy đó.
Anh thay mặt bà ấy xin lỗi em.
Nhưng mẹ anh là mẹ anh, anh là anh.
Anh hi vọng em sẽ không vì điều này mà xa cách với anh.”
Từ trước đến nay, anh luôn rất thích người em gái này, thêm nữa Mộ Thiển đã từng vì muốn trị bệnh cho anh mà hi sinh nhiều như vậy, Mộ Ngạn Minh cảm thấy anh nên bảo vệ người em gái này, bù đắp cho cô thật tốt.
“Anh, em cũng không ngu ngốc đến mức đem anh và bà ấy là một đâu.” Mộ Thiển cau mày, “Em đi trước đây.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn chăm chú vào hai người bọn họ đánh giá một hồi, đáy mắt lóe lên ánh sáng.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Mộ Thiển thở phào một hơi, đứng bên vệ đường chờ xe buýt.
Hôm nay bởi vì sự xuất hiện của Điền Quế Phân đã phá hoại tâm trạng của cô, cảm thấy tồi tệ vô cùng.
Đúng vào giờ cao điểm tan làm buổi chiều, Mộ Thiển đợi một lúc lâu cũng không có chiếc xe buýt nào.
Bíp bíp bíp —
Ngay lúc này, một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước mặt cô, cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đáng ghét của Mặc Cảnh Thâm.
“Lên xe.” Anh nhàn nhạt nói một câu.
Mộ Thiển theo bản năng liếc trái liếc phải, không thấy bên cạnh có người mới chắc chắn rằng Mặc Cảnh Thâm đang nói chuyện với cô.
“Xin lỗi, tôi không thân quen với anh.” Mộ Thiển cố tình xa cách.
“Sao vậy, sợ tôi ăn cô đến vậy à?” Người đàn ông một câu hai nghĩa, mặt mặt nở nụ cười tà ác, mang theo chút trêu chọc.
Mộ Thiển ngước mắt lên nhìn về phía xa xa, không muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh: “Tôi sợ anh làm tôi ghê tởm.”
“Phí lời cái gì, không phải cô rất muốn biết anh cô làm sao mà bị thương sao? Không phải rất muốn biết chuyện cô gái bị ép phá thai khi đang mang thai sao? Lên xe.” Nhẫn nại của anh không nhiều.
Nghe thấy Mặc Cảnh Thâm nói vậy, đột nhiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý hiếu kỳ dưới đáy lòng của Mộ Thiển, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở cửa xe tiến vào.
Chiếc xe khởi động từ từ tiến về phía trước.
Mặc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh, khẽ nheo mắt, “Đối với một vụ án không liên quan gì tới cô mà lại để tâm như vậy, có chắc không phải là đang giữ ý trả thù chứ?”
“Tôi chẳng qua là đang theo đuổi chính nghĩa mà thôi” Mộ Thiển nhìn ra ngoài cửa sổ, thái độ lạnh nhạt xa cách.
“Chính nghĩa?”
Mặc Cảnh Thâm ngồi khoanh chân, mười ngón tay đan vào nhau đặt lên bụng, cười chế nhạo: “Cô thật sự là ngốc hay là giả vờ ngây thơ vậy? Trên đời này có công lý chính nghĩa sao? Cô chẳng quả chỉ là một luật sư mà thôi, còn thật sự coi bản thân là hóa thân của chính nghĩa à? Mộ Thiển, vụ án của Dương Liễu không đơn giản như cô tưởng tượng đâu, cô tốt nhất đừng để thông minh bị thông minh làm hại.”
Dương Liễu là chủ nhân, nguyên đơn vụ án trong tay Mộ Thiển, cũng chính là người phụ nữ mang thai bị Mặc Cảnh Thâm lăng nhục.
“Nói cho cùng anh vẫn là không muốn tôi điều tra vụ án này, không phải sao? Anh đã cưỡиɠ ɧϊếp cô ấy khiến cô ấy mang thai, mẹ cô ấy tới tìm anh nhận trách nhiệm, anh lại hại chết bà ấy.
Mặc Cảnh Thâm, anh thật sự là là con người đáng sợ.”
Mỗi khi nghĩ về điều này, Mộ Thiển lại nhớ lại câu nói hôm nay của Kiều Vi, không nhịn được sởn hết gai ốc.
Vốn nghĩ rằng tâm tư Kiều Vi đơn thuần như ngày trước, có lẽ nào “ gần mực thì đen”, cô ấy sớm đã bị Mặc Cảnh Thâm bất giác thay đổi rồi.
“Vậy hôm qua tôi cũng ngủ với cô, sao không thấy cô đi kiện? Phản bội lại bạn tốt, còn ở trước mặt cô ấy bày ra bộ dạng thanh cao thuần khiết, Mộ Thiển, chúng ta đều là cùng một loại người.”
Giễu cợt—
Mặc Cảnh Thâm vừa nói ra, chiếc xe bỗng dưng quẹo trái phải rồi đột ngột phanh gấp.
Theo quán tính, Mộ Thiển cũng lắc lư người từ bên này sang bên kia rồi đột nhiên ngã vào lòng Mặc Cảnh Thâm.
Trong hoảng loạn, cô vô thức tìm kiếm chỗ nắm rồi nắm chặt lấy cổ áo tây trang của anh, hai người đều dính sát vào nhau như vậy.
Hàn Triết đang lái xe nhìn thấy cảnh này, khóe miệng anh giật dữ dội, “Boss, phía trước có người vượt đèn đỏ, xin lỗi anh.”
Anh tùy tiện tìm một lý do để trốn tránh cho qua chuyện.
Thực sự vì quá chấn kinh, trong lòng thành hồ đồ rồi.
Boss, anh rốt cuộc thì đã ngủ với bạn thân hôn thê của mình lúc nào vậy?
Vậy mà còn không biết xấu hổ nói thẳng ra như thế.
Liêm sỉ của anh đâu?
“Đã không nhịn được như vậy sao, gấp gáp muốn được ôm vào lòng đến thế à?” Người phụ nữ đột nhiên lại gần, trong mũi tràn ngập mùi hương nước hoa thoang thoảng trên người cô, thân thuộc mà tươi đẹp.
Khoảng khắc đó, cả người Mặc Cảnh Thâm là một trận tê dại, bị cô trêu chọc ma sát dấy lên ngọn lửa khiến anh kích động không yên.
Người phụ nữ đáng chết này là hồ ly sao? Thật là một tiểu yêu tinh giày vò người mà.’.