Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 20: Buổi Tiệc Sinh Nhật Học Trưởng

Cốc cốc cốc

Trong lúc đang suy nghĩ, phòng bệnh bỗng có tiếng gõ cửa.

Nhìn xung quanh một lúc, xuyên qua tấm kính trên cửa Kiều Vi nở một nụ dịu dàng với cô, Mộ Thiển ngay lập tức ngồi dậy, vẫy tay ra bên ngoài, “Mau vào đi”.

Cánh cửa được đẩy ra.

Kiều Vi xách túi đồ bước đến, mỉm cười dịu dàng với cô, “Thế nào rồi, khoẻ hơn chút nào chưa”?

“Vi Vi, làm thế nào cậu tới được đây thế?”

Mộ Thiển nhìn Kiều Vi với ánh mắt phức tạp, vừa vui vừa tự trách bản thân, bỗng nhiên cảm thấy mình không nên về nước lúc này.

Nếu không về nước, có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế này.

“Cậu bệnh như vậy tất nhiên là mình phải đến thăm rồi.” Kiều Vi mỉm cười, giấu đi tất cả tâm tư.

Sau đó, đứng sang một bên, mở cánh cửa đang khép một nửa, “Hãy nhìn xem ai đang đến đây.”

“Ai vậy?”

Trong lòng Mộ Thiển có chút nghi ngờ, nhìn chằm chằm bên ngoài cánh cửa phòng bệnh.

Khi cánh cửa phòng bệnh mở ra, cô nhìn thấy rõ một người đàn ông dịu dàng đang đứng ở cửa, nụ cười trên đôi môi lập tức cứng đờ.

“Học…..

học trưởng?” Mộ Thiển lo sợ bất an nhìn Tư Cận Ngôn, không ngờ anh ấy lại cùng Kiều Vi đến đây.

Nhưng hôm qua không phải biểu hiện rõ ràng như vậy rồi sao? Cô cố tình nói trước mặt Tư Cận Ngôn rằng cô là người đã có gia đình, anh ấy cũng đã rất thất vọng, vậy tại sao hôm nay anh ấy lại đến đây?

Ánh mắt Kiều Vi quan sát cả hai người họ một vòng, bước tới kéo Tư Cận Ngôn lại gần, nhìn Mộ Thiển nói: “Cận Ngôn biết tin cậu ở bệnh viện nên có chút lo lắng cho cậu, thế nên anh ấy đã cùng mình đến đây để thăm cậu.”

Nói xong, cô đánh mắt ra hiệu cho Tư Cận Ngôn, anh hiểu ý, bước đến bên cạnh giường, đặt hoa và trái cây lên bàn.

Ánh mắt anh đượm buồn nhìn Mộ Thiển, trên gương mặt thanh tú để lộ một chút buồn bã, lo lắng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy, đang yên đang lành tại sao lại nằm viện rồi?”

“Đúng đấy Thiển Thiển à, cậu xem bản thân cậu một chút cũng không biết tự mình chăm sóc.

Mình phải nói, cậu nên nhanh chóng tìm một người chồng đi, như vậy mới có người ở bên cạnh chăm sóc cho cậu, mình cũng yên tâm hơn.”

Kiều Vi có ý muốn tác hợp Mộ Thiển với Tư Cận Ngôn.

Nhưng mà cô ngược lại không biết sự việc xảy ra trong quán bar đêm hôm qua.

Sau khi Mộ Thiển nghe những lời của Kiều Vi, trong lòng có chút lo lắng, bất giác cô nhìn Tư Cận Ngôn, lại thấy Tư Cận Ngôn đang rất ngạc nhiên nhìn về phía Kiều Vi, “Thiển Thiển vẫn chưa kết hôn?”

“Vi Vi, đừng……”

Mộ Thiển ngay lập tức ngăn lời nói của Vi Vi, nhưng đã quá muộn.

“Tất nhiên là chưa kết hôn rồi, cô ấy à, luôn bận rộn với sự nghiệp của mình hai năm qua, căn bản là không có thời gian để tìm đối tượng.

Hai ngày trước em mới nói với cậu ấy về việc tìm bạn trai.” Kiều Vi nhiệt tình nói.

Dường như hoàn toàn không để ý vẻ mặt biến đổi của Tư Cận Ngôn và Mộ Thiển.

Ngược lại Mộ Thiển hơi xấu hổ, duỗi tay đỡ trán, có chút khó nói.

Nhưng nghĩ đến lời đe dọa hôm qua của Mặc Cảnh Thâm, cô chỉ có thể nói một cách ấp úng, “Vi Vi cậu đừng nói bậy bạ, mình có bạn trai rồi….., không, là, là chồng.”

“Bạn trai ư?” Tư Cận Ngôn cau mày, có chút nghi ngờ.

“Chồng à?” Kiều Vi thành người bối rối, cô không hiểu Mộ Thiển tại sao nãy giờ lại thay đổi thái độ nhiều như vậy.

Ánh mắt Mộ Thiển liếc nhìn hai người họ, ánh mắt của hai người lướt qua tầm mắt, chịu đựng sự khó chịu trong lòng, lập tức đổi chủ đề, “Vi Vi, làm thế nào mà cậu biết mình đang nằm viện thế?”

Hoàn toàn là cố tình tìm chủ đề khác.

Nhưng lời nói của cô ấy rơi vào tai của Kiều Vi ngược lại nghe thật mỉa mai.

Khuôn mặt Kiều Vi cứng đờ một lúc, lập tức liền cười nhạt, ngồi trên mép giường, nắm tay cô một cách thân mật, “Tất nhiên là Cảnh Thâm nói với mình rồi, nếu không thì làm sao mình biết cậu đang ở trong bệnh viện được chứ?”

Nói xong, cô chợt nghĩ ra điều gì đó liền hỏi: “Thiển Thiển, Cảnh Thâm làm sao mà biết cậu đang nằm viện thế?”

“À? A……”

Khoé miệng Mộ Thiển co giật, Kiều Vi nắm chặt ngón tay, lòng bàn tay hơi run run, lộ ra tâm lý căng thẳng bất an.

Cô mím môi, giải thích: “Hôm qua mình uống hơi nhiều, dạ dày có chút khó chịu, tính là đến bệnh viện gặp bác sĩ, nhưng mà dạ dày tớ đau tới mức ngất xỉu, Mặc Cảnh Thâm vừa hay đi ngang qua, thế là anh ta đưa mình vào viện luôn.”

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không muốn giấu giếm Kiều Vi, cho nên đã nói ra sự thật, cũng vì lo lắng Kiều Vi sẽ hiểu lầm.

“Hihi……” Kiều Vi cười khúc khích, nụ cười trên khuôn mặt có chút cứng nhắc, “Thật trùng hợp”

Âm lượng giọng nói giảm xuống, thấy rõ thần sắc Mộ Thiển thay đổi, Kiều Vi vội vàng bổ sung thêm: “May thay cậu gặp được Cảnh Thâm, chứ nếu không hôm qua cậu ngã ngoài đường thì làm thế nào bây giờ.”

Mộ Thiển mỉm cười không nói gì, mắt cô khoá chặt trên khuôn mặt của Kiều Vi, dường như đang quan sát tâm trạng thay đổi của cô.

Một lúc lâu sau, không thấy cô ấy có bất kỳ khác thường gì, lòng hồi hộp mới hạ xuống.

Rốt cuộc vẫn là bạn thân, xem ra Kiều Vi vẫn tin tưởng mình.

Thế nhưng…..

Cô càng tin tưởng, Mộ Thiển càng cảm thấy lương tâm khó mà yên ổn.

“Thiển Thiển, ngày mai là sinh nhật của Cận Ngôn, mọi người đã chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Cận Ngôn rồi, ngày mai cùng nhau đến nhé.” Kiều Vi nắm tay Mộ Thiển, đáy mắt loé lên một tia u ám.

……

Vịnh Cảng.

Mộ Thiển năm viện ba ngày, cuối cùng cũng được xuất viện, đúng lúc hôm nay là sinh nhật của Tư Cận Ngôn, vì đã đồng ý lời mời của Kiều Vi với Tư Cận Ngôn, cô đến đúng giờ.

“Mộ…… Mộ Tổng, lát nữa tôi…… tôi phải làm như thế nào?”

Trong xe, Mộ Thiển lái xe về phía trước, Lý Đống ngồi ở ghế lái phụ lo sợ bất an.

Mộ Thiển khẽ cau mày, liếc nhìn Lý Đống, bất lực nói: “Anh, Lý Đống, “chồng’ của Mộ Thiển tôi đây, thương nhân người gốc Hoa, làm về mảng tài chính.

Chỉ đơn giản như vậy, không ai nhận ra anh, anh sợ cái gì?”

Có chút hoài nghi Phương Nhu làm việc thế nào, sao lại tìm Lý Đống tới giả trang làm chồng cô chứ?

Người này mặc dù làm việc chăm chỉ, chủ động trong công việc, nhưng lại không giỏi nói dối.

Mỗi lần anh ta nói dối thì rất căng thẳng, không chắc lại sẽ hỏng việc.

“Ồ, ồ.” Lý Đống gật đầu.

20 phút sau đã đến Vịnh Cảng, nơi đó một chiếc tàu du lịch đang neo đậu bên cạnh Vịnh.

Sau khi đỗ xe, Mộ Thiển cùng Lý Đống xuống xe, đi về phía tàu du lịch.

“Xin chào, xin vui lòng cho tôi xem giấy mời của quý vị”.

Hai nhân viên an ninh đứng chắn lại, lịch sự hỏi.

Mộ Thiển đưa thư mời ra, nhân viên an ninh liếc nhìn rồi dẫn đường đưa vào.

Trên tàu du lịch, Mộ Thiển kéo tay Lý Đống, từ xa đã thấy dáng người mặc đồ trắng, phong thái hiên ngang của Tư Cận Ngôn.

“Hi, học trưởng, sinh nhật vui vẻ.”

Mộ Thiển dẫn Lý Đống đến trước mặt Tư Cận Ngôn, cố tình giới thiệu: ”Lần trước uống say nên chưa giới thiệu với anh, vị này là chồng tôi, Lý Đống.”

Lý Đống nắm chặt tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Không thể không lau hết mồ hồi trên người, hơi gật đầu với một Tư Cận Ngôn khí chất bất phàm trước mặt, đưa tay bắt tay với anh, “Chào anh, Tư thiếu.”

Đôi mắt ve sầu của Tư Cận Ngôn lộ ra ánh sáng mờ nhạt, nhẹ nhàng nhìn hai người họ một vòng, cuối cùng dừng trên người Lý Đống, khoé miệng cười không được tự nhiên, “Xin chào.

Anh chính là chồng của Thiển Thiển? Kết hôn lúc nào vậy, sao lại không thông báo cho học trưởng này thế?”

“Học Trưởng, đây là quà sinh nhật của anh, sinh nhật vui vẻ.”’.