Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 17: Không Có Cảm Giác An Toàn

Ngước mắt nhìn, lại là… Mặc Cảnh Thâm?

Mà lúc này, anh đứng tựa ở một bên, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Mộ Thiển, lạnh lùng hừ một tiếng, đáy mắt đều là khinh thường và chế giễu, “Cũng đã xem thường cô, vì lôi kéo Tư Cận Ngôn, mà cho anh ta thuê lầu dưới ở? Cũng có chút năng lực đó.”

Cơn đau dạ dày co rút làm cho Mộ Thiển dùng một tay che dạ dày, một tay vịn lan can trong thang máy, cắn chặt hàm răng, cố gắng đứng thẳng người, chống đỡ mà trả lời: “Chỉ cần Mặc thiếu làm tròn lời hứa, ngày mai tôi sẽ dọn đi.”

“Tốt nhất là như thế.”

Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng trả lời.

Sau đó, là một hồi yên tĩnh.

Hai người nhìn chằm chằm từng tầng thang máy đi xuống, xuống đến lầu một, Mộ Thiển đi thẳng ra khỏi thang máy, Mặc Cảnh Thâm đi tầng hầm một, xe của anh đậu ở bãi đỗ xe tầng hầm một.

“A…”

Trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại kia, thân hình Mộ Thiển lảo đảo, đưa tay vịn vách tường, đau đến suýt nữa thì ngã trên mặt đất.

Dựa vách tường một lúc, mới chống đỡ thân thể yếu ớt ra khỏi tiểu khu, gió đêm thổi hơi lạnh, thân thể cô run rẩy, kéo sát quần áo, đứng bên lề đường chờ xe.

Nhưng ba giờ đêm, đoạn đường phía bên này vốn không có xe.

Quyết định, Mộ Thiển đi vài bước về phía trước, nghĩ đi qua cái đèn đỏ kia sẽ tiện đón xe hơn.

Nhưng ai biết khi vừa mới đi về phía trước vài bước, đã chịu không nổi mà ngã trên mặt đất.

Mà lúc này, Mặc Cảnh Thâm lái xe từ tiểu khu ra, xa xa thấy bóng dáng của Mộ Thiển, nhưng anh lại chẳng thèm ngó tới hừ lạnh một tiếng, cảm thấy người phụ nữ tên Mộ Thiển này chưa từ bỏ ý định với mình.

Cũng đã uống say, còn muốn giở trò trước mặt mình, hấp dẫn sự chú ý của mình.

Đến khi cô ngã xuống trên lối đi bộ, Mặc Cảnh Thâm thoáng giật mình, sau đó đột nhiên cảm thấy sự xuất hiện của cô, và lúc cô ngã xuống quá trùng hợp, sao mà khi anh đưa Cận Ngôn về, xuống thang máy lại gặp cô?

Càng khó tin hơn là, mới vừa rồi còn tốt, nhưng trông thấy xe của anh từ tiểu khu đi ra lại ngã xuống rồi?

Đang lúc suy nghĩ, xe của anh đã chạy qua nơi Mộ Thiển ngã xuống, anh ngồi trong xe nhìn lướt qua, rồi cứ thế chạy thẳng.

Nhưng khi anh đi qua đèn đỏ, nhìn về phía xa qua kính chiếu hậu, đã phát hiện cô nằm dưới đất.

“Chết tiệt, đừng để tôi phát hiện cô giả vờ!”

Mặc Cảnh Thâm quay mạnh tay lái xe con, quay đầu xe, chạy về phía Mộ Thiển.

Dừng xe, tháo dây an toàn, đi bộ đến trước mặt Mộ Thiển, phát hiện trán cô đầy mồ hôi mịn, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Mặc Cảnh Thâm nhíu mày, hai tay đút trong túi quần, nhấc chân đá vào chân cô, “Này, phụ nữ chết tiệt kia, cô giở trò gì thế? Nhanh đứng lên cho tôi!”

Đá liên tục hai cái, người phụ nữ này không có chút phản ứng nào.

Anh mới cảm thấy chuyện này kì lạ, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt cô, “Mộ Thiển? Mộ Thiển?!”

Hồi lâu sau cũng không có chút phản ứng nào.

“Chết tiệt!”

Khẽ chửi một tiếng, ôm lấy cô, đặt cô lên ghế phụ, thắt dây an toàn.

Sau đó đi vòng tới vị trí tài xế, lái thẳng đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Mặc Cảnh Thâm vứt cô lại cho bác sĩ ở phòng cấp cứu, quay người muốn đi.

“Này này này, vị tiên sinh này, anh làm gì thế?” Nhân viên y tế thấy anh quay người muốn đi, lập tức nói ra: “Nhanh đi đóng tiền đi.”

Mặc Cảnh Thâm sững sờ, vẻ mặt hơi trầm xuống: “Tôi không biết cô ta!”

“Anh nói chuyện thật nực cười.

Không biết cô ấy sao đưa cô ấy đến bệnh viện? Nhanh lên, đến quầy đóng tiền đi.” Nhân viên y tế không nghe lời Mặc Cảnh Thâm nói, thúc giục anh đi nộp tiền.

Mặc Cảnh Thâm nhíu mày, sắc mặt âm trầm như mực.

Nhưng thân thể cũng rất thành thật đi đến quầy đóng tiền cho Mộ Thiển, sau khi đóng tiền xong, anh đưa phiếu cho bác sĩ.

“Anh làm chồng kiểu gì thế? Dạ dày cô ấy vốn không tốt, còn để cô ấy uống nhiều rượu như vậy? Xuất huyết dạ dày rồi, đến muộn chút nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Người trẻ bây giờ thật liều mạng! Hầy!”

Bác sĩ vừa quở mắng, vừa đẩy Mộ Thiển vào phòng cấp cứu.

Mặc Cảnh Thâm đứng ở hành lang, nhìn phòng cấp cứu sáng đèn, vốn muốn quay người rời đi, nhưng lúc này, trong lòng có chút áy náy, cũng không tiện đi.

Ở hành lang một lúc lâu cũng không thấy bác sĩ ra.

Anh suy nghĩ tình hình của Mộ Thiển có phải rất nghiêm trọng không?

Một tiếng sau, người mới bị đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, “Bây giờ người đã không sau, nhưng dạ dày của vợ anh không tốt lắm, sau này cố gắng đừng chạm vào rượu, dễ bị ngộ độc cồn.

So với người bình thường mẫn cảm hơn nhiều.”

“Ngộ độc cồn?” Mặc Cảnh Thâm nhíu đuôi lông mày, có chút bất đắc dĩ, không phản bác được.

Người phụ nữ ngu ngốc này, đã mẫn cảm như thế thì đừng uống rượu, không thể uống mà vẫn cố chấp muốn uống.

Sau khi được đưa về phòng bệnh, Mộ Thiển vẫn phải truyền nước, rơi vào trạng thái hôn mê.

Mặc Cảnh Thâm thấy cô truyền nước, người còn chưa tỉnh, nên nhẫn nại vẫn canh giữ trong phòng bệnh.

Reng reng!!!

Đột nhiên, chuông điện thoại di động của Mặc Cảnh Thâm vang lên, nhìn xem số điện thoại là Kiều Vi gọi.

Mặc Cảnh Thâm do dự mấy giây, sau đó nhận điện thoại, “Vi Vi?”

“Cảnh Thâm, anh ở đâu vậy? Sao còn chưa về?” Đầu dây bên kia, giọng nói Kiều Vi dịu dàng như nước mà hỏi.

Mặc Cảnh Thâm nhìn Mộ Thiển nằm trên giường còn chưa tỉnh, liền nói: “Anh có việc bận ở bên ngoài, em đi ngủ sớm đi.” Nói xong thì cúp điện thoại.

Vì để tránh cho Kiều Vi suy nghĩ lung tung, anh cũng không nói cho hay.

“Cảnh… Tút tút…”

Kiều Vi còn muốn nói gì nữa, bên kia đã cúp điện thoại.

Cô cầm di động trong tay, sắc mặt càng khó coi, tức giận ôm gối, đầu chôn vào gối phát tiết cảm xúc, thét lên một tiếng, “A!”

Vì sao, vì sao khi đã đính hôn mà anh vẫn đối với cô lúc lạnh lúc nóng?

Kiều Vi không cam tâm khi Mặc Cảnh Thâm lấy cô về lại bỏ rơi cô, cô chỉ muốn nắm anh thật chặt, ngồi vững ở vị trí thiếu phu nhân Mặc gia.

Vả lại bây giờ chỉ là vị hôn thê, còn chưa phải là thiếu phu nhân Mặc gia, cô không thể ngồi chờ chết.

Ngồi trên giường vuốt mái tóc rối bù, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, trầm mặc một lấy thì lấy điện thoại di động ra gọi một dãy số.

“Tút tút tút…”

Điện thoại di động vang lên vài tiếng, rốt cuộc bên kia cũng đã nhận cuộc gọi, “Kiều tiểu thư, có gì dặn dò?”

“Từ hôm nay trở đi, dán mắt vào Mặc Cảnh Thâm cho tôi, tôi muốn biết từng hành động của anh ta.

Đặc biệt là qua lại với phụ nữ nào, nhất định phải nói cho tôi đúng lúc.”

Nói xong, không quên dặn dò: “Về phần chi phí thì anh cứ yên tâm, chỉ cần anh làm tốt việc này, nhất định tôi sẽ không bạc đãi anh.”

“Được, biết rồi.”

Đột nhiên, Kiều Vi nghĩ đến điều gì đó, lập tức hỏi đối phương, “Đúng rồi, có thể nghĩ cách kiếm cho tôi thuốc kí©ɧ ɖụ© không?”

“Không thành vấn đề, ngày mai sẽ đưa qua cho cô.”

“Được rồi, vậy làm phiền anh.

Cúp máy đây.”

Kiều Vi cúp điện thoại, rời giường đi đến trước tủ rượu, mở ra lấy một chai rượu đỏ, rót một ly rượu, một mình cầm ly đế cao từ từ đi đến ban công, đón gió nhẹ thưởng thức rượu đỏ, khẽ nói: “Cảnh Thâm, anh đừng trách em không tin anh.

Là anh không cho em cảm giác an toàn.”‘.