Nhậm Trúc nằm ở trên xe cứu thương, mặt không cảm xúc tiếp thu ký ức người tiền nhiệm. Sau đó anh hết sức cạn lời phát hiện, sở dĩ mình nằm ở chỗ này là bởi vì ngộ độc thức ăn. Hơn nữa anh còn đặc biệt xui xẻo bị ép trúng độc.
Thế giới này có trình độ phát triển tương đương với thế giới trước đó của Lỗ tiểu béo, gần như không có gì khác nhau. Chỉ có điều người nơi đây có sự thiên vị kỳ lạ với thức ăn ngon. Đủ loại món ăn được mọi người phát huy tới cực hạn, mỗi ngày đều sẽ có đầu bếp nghiên cứu món ăn mới, ngay cả tiết mục trên TV hằng ngày cũng sẽ phát một ít tin tức như ai lại phát minh ra món ăn mới ai lại sáng chế ra đồ uống nào đó. Do vậy nên đầu bếp cấp sao ở thế giới này, bất luận đi đến nơi đâu đều được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.
Thậm chí Nhậm Trúc phát hiện địa vị của không ít đầu bếp cấp sao có thể sánh với minh tinh đương nổi, mà ở trong trí nhớ anh, thế giới này còn có một "Bảng đầu bếp cấp sao" cực kì nổi danh, "Bảng đầu bếp cấp sao" ghi lại một trăm vị đầu bếp nổi danh hàng đầu thế giới, từ cao nhất là 7 sao cho đến thấp nhất 3 sao, phàm là đầu bếp có thể bước lên bảng đó, bất luận đi đến nơi nào đều được người người xếp hàng hoan nghênh. Nói khoa trương một chút chính là, ở thế giới này, có một tay nghề làm bếp tuyệt đỉnh, thậm chí tới cả quan chức cũng có thể khống chế được. Một ví dụ cực đoan nhất chính là có vị đầu bếp dùng một món ăn, làm cho một vị giám ngục trưởng trợ giúp một tên tội phạm gϊếŧ người liên hoàn vượt ngục, cuối cùng giám ngục trưởng và đầu bếp đều bị bỏ tù, tuy rằng kết cục không xong, nhưng từ phương diện nào đó cũng nói lên điểm lợi hại của đầu bếp hàng đầu.
Bởi vậy, trường học được hoan nghênh nhất ở thế giới này không phải những trường đại học trọng điểm nổi danh kia, ngược lại là "Học viện Trân Tu" - nơi tập trung những đầu bếp cấp sao hàng đầu.
Mặc kệ trong nhà có tiền hay không, cho dù là một ít thế gia quý tộc cũng sẽ cho con mình tới học viện Trân Tu học tập, đừng tưởng rằng học tập ở học viện Trân Tu tương lai ra cũng chỉ có thể làm đầu bếp, tỉnh trưởng hiện giờ của tỉnh Hoa Đông - một người cực kì giỏi về món Quảng Đông - chính là cựu học viên tốt nghiệp học viện Trân Tu.
Cho nên mọi người hẳn có thể đoán được nơi mà thầy Nhậm trúng độc rồi nhỉ? Ở phòng học trong trường học, ăn thử canh cá nóc học sinh làm rồi nhập viện gì gì đó, cuộc đời thầy Nhậm cũng mới gặp lần đầu.
Cổ ngữ có câu liều chết ăn cá nóc, một mạng đổi một mạng, cho thấy ăn cá nóc là một việc rất nguy hiểm, nhưng bởi vì thịt cá nóc cực kì tươi ngon, cho nên đám người sành ăn vẫn cứ tre già măng mọc vì miệng mà không muốn sống. Với tư cách là một trong ba ngôi trường hàng đầu, học viện Trân Tu đương nhiên sẽ dạy học sinh món này, lần này Nhậm Trúc ăn chính là một món dùng để thi của học sinh năm 7 học viện Trân Tu.
Học sinh có thể lấy cá nóc làm món ăn để thi đều là người ưu tú về mọi mặt, chỉ cần hoàn thành lần thi này sẽ có tư cách trở thành đồ đệ của đầu bếp cấp sao, 20 học sinh ưu tú kia như thế nào cũng không nên phạm phải sai lầm như vậy. Nhưng ngẫm lại ngã xuống cùng với anh còn có hai giáo viên và một đổng sự trường học, Nhậm Trúc lại cảm thấy, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nếu một người sai lầm thì còn không có gì, nhưng bốn người đều sơ suất, hơn nữa ba trong bốn học viên có thành tích thường xuyên nằm trong top 10, chuyện trúng độc tuyệt đối kì quái.
Thầy Nhậm thở dài. Ở trong lòng nhịn không được dỗi hệ thống.
Hệ thống bị dỗi có chút tủi thân.
Nhậm Trúc:...... Nói rất có lý nhưng mà tôi cũng không muốn nói chuyện với cậu. Chỉ muốn yên tĩnh.
Nhậm Trúc mắt trợn trắng, đã bị sớm bị các bác sĩ đẩy đến phòng cấp cứu, chờ cấp cứu rửa ruột.
Cái cảm giác đó khá là khó chịu, cơ mà Nhậm Trúc cũng hoàn toàn không lo lắng bản thân sẽ ngỏm. Rốt cuộc chức danh thầy đánh giá mỹ thực của anh cũng không phải cho có, trong số 4 người trúng độc, anh uống ít canh nhất, chỉ là nếm một chút rồi thôi. Bởi vì cái mũi nhanh nhạy của anh nói cho anh bát canh kia ngửi vào luôn có một mùi đăng đắng, sau đó anh chỉ nhấp một ngụm, không phải thực sự uống vào.
Thầy Nhậm lúc này cực kì kiêu ngạo với vị giác và thính giác của mình. Không hổ là người có thể làm thầy giáo ẩm thực!
Nhưng so với sự may mắn của thầy Nhậm, mấy người còn lại có vẻ không ổn lắm.
Hai giáo viên khác là một nam một nữ, cô giáo bởi vì giữ dáng nên chỉ uống nửa chén canh, sau khi cấp cứu vài tiếng đồng hồ, rốt cuộc tỉnh lại, lúc sau còn cần nằm viện mấy ngày để theo dõi; một thầy khác chịu trách nhiệm nếm mùi vị, nhưng bởi vì anh ta là giáo viên dạy nấu ăn, không phải chuyện về vị giác hoặc là khứu giác nên uống một chén lớn, cũng may ngày thường anh ta tích cực rèn luyện thân thể, cấp cứu xong đã qua cơn nguy kịch, song vẫn chưa tỉnh, phỏng chừng không nằm mười ngày nửa tháng là không ra viện được; mà vị đổng sự trường học nào đó thì càng phiền toái, trong lúc Nhậm Trúc uống canh gà cháu trai mình mang tới, vị đổng sự kia còn đang cấp cứu, Nhậm Trúc cảm thấy vị này nói không chừng sẽ đi bán muối.
Nhậm Trúc ăn cánh gà, nghĩ thầm nếu cuối cùng vị đổng sự này chết thật, cũng không biết anh nên vui vẻ hay là khổ sở đây? Ăn chết cái gì nghe vào tai có vẻ rất là ba chấm, nhưng ăn cá nóc thì cũng phải thôi.
"Cậu út! Cậu cảm thấy sao rồi? Lúc mẹ con biết chuyện á hả, xém xíu bị hù cho vô viện luôn á! Mẹ con vọt thẳng tới học viện Trân Tu, thấy con không đi theo, mém chút nữa cầm đao chém con luôn!" Cháu trai lớn của Nhậm Trúc, Ngụy Nhất Lưu ngồi bên cạnh giường bệnh nhớ lại hình ảnh khi đó mà lòng hãy còn sợ hãi.
Nhậm Trúc liếc xéo thằng nhãi này một phát: "Có thể thấy thân thể của chị hai vẫn còn khỏe mạnh, chắc cậu nên tìm nhiều mấy công thức canh dưỡng sinh đưa cho chị ấy, để chị hai có thể sống lâu trăm tuổi."
Ngụy Nhất Lưu tưởng tượng hình ảnh mẹ yêu nhà mình một trăm tuổi còn xách đao chém người, tức khắc giật mình một cái, thiếu chút nữa tự hù mình chết. Cậu ta nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: "A, nhưng mà ngoài con ra, mẹ con suýt tí là chém thầy Ân luôn rồi, cậu không ở đó nên không thấy đâu! Lúc ấy trên khuôn mặt như núi băng vạn năm của thầy Ân lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm có thể nói là kinh hoảng đó, quá không dễ dàng, nếu không phải cuối cùng sợ tai nạn chết người, con chắc mẩm hiệu trưởng cùng với mấy giáo viên khác phải đứng hóng hớt một hồi nữa á."
"Còn nữa còn nữa, đoán chừng buổi tối hôm nay thầy Ân sẽ tới thăm cậu đó, nói không chừng còn có một bữa tiệc lớn cho cậu đấy! Aizz, thiệt là hâm mộ cậu quá đi!" Ngụy Nhất Lưu nói nói liền nuốt nước miếng.
"Đó chính là đầu bếp thiên tài xếp hạng thứ 8 trên bảng đầu bếp cấp sao đó nha! Cao Giàu Đẹp trẻ tuổi nhất trong top 10 đó nhá! Cô giáo với nữ sinh trường chúng ta, mặc kệ là ai thấy thầy ấy đều chảy nước miếng các kiểu, nước miếng khắp mọi mặt đó nha."
Khóe miệng Nhậm Trúc giật giật, cho thằng cháu nhà mình một phát vào gáy: "Tuổi mới có chút éc, đầu óc đen tối như thế là muốn cho mẹ con giúp con rửa hả?"
Ngụy Nhất Lưu tức khắc run lên: "Cậu út à! Cậu đừng như vậy mà, con chính là đàn em trung thành nhất của cậu! Cậu không thể chơi con đâu đó!"
Thầy Nhậm liếc mắt: "Không nói chị hai nữa. Nói nghe xem rốt cuộc là chuyện như thế nào, lúc con qua trường học có phải đã có cảnh sát tới hay không? Việc này không chừng đã loạn tùng phèo rồi." Nhậm Trúc nghiêm mặt, đặt canh xuống.
Ngụy Nhất Lưu cầm lấy một quả táo, vẻ mặt đau khổ, mãi mà cậu ta vẫn cứ ấp úng nói không thành câu. Nhậm Trúc thấy thế nhướng mày: "Con cũng là học sinh năm 7, cũng tham gia lần thi này, chẳng lẽ con không có mắt? Không nhìn ra tình huống à?"
Ngụy Nhất Lưu thở ngắn than dài: "Cũng không phải không thấy, chỉ là dù có thấy cũng không thể kết luận đó là vấn đề của bọn họ."
Ngụy Nhất Lưu là một đầu bếp nhỏ có chút thiên phú, hiện tại đang học năm 7 ở học viện Trân Tu, đồng thời cũng là một trong hai mươi học sinh dùng cá nóc thi, nghĩ đến bạn học của mình có khả năng bởi vì chuyện này mà đi tù hoặc bị tạm giam gì đó, Ngụy Nhất Lưu liền nhịn không được thở dài.
Nhậm Trúc nghe cậu ta nói vậy, cũng không nhiều lời: "Được rồi, con không cần suy nghĩ nhiều. Chuyện này cảnh sát chắc chắn sẽ cho đáp án."
Ngụy Nhất Lưu nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, Điềm Điềm và Chí Hào đều là học sinh xuất sắc tay nghề còn tốt hơn cả con mà, sao có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp đó được?! Khẳng định là còn có nguyên nhân khác, con phải đợi mấy chú cảnh sát cho con một đáp án."
Nhậm Trúc liếc mắt nhìn thiếu niên 17 tuổi, ha hả một tiếng: "Làm như con còn nhỏ lắm vậy."
Ngụy Nhất Lưu biết nghe lời phải, lộ ra một nụ cười giả bộ ngây thơ.
Mà lúc này, trong đại sảnh tổ chức cuộc thi ở học viên Trân Tu, Ân Phong mặt không cảm xúc tháo mũ đầu bếp của mình xuống, nói với đội trưởng Triệu tư thế nghiêm túc của cục cảnh sát: "Tay nghề của các em ấy không có vấn đề gì, có thể điều tra hộp đựng đồ ăn và theo dõi trước đó. Ngoài ra, trước khi mọi chuyện có kết quả chính thức, tôi hy vọng cảnh sát có thể ôn hòa với bọn nhỏ một chút. Rốt cuộc, bọn chúng vẫn chưa thành niên."
Các học sinh của học viện Trân Tu nghe được lời này, tức khắc liền có người nhịn không được đỏ hốc mắt, trời biết xảy ra chuyện như vậy trong lòng bọn họ có bao nhiêu khẩn trương cùng sợ hãi, mà lúc này Ân Phong thân là đầu bếp cấp sao có thể đứng ra trực tiếp giúp bọn họ nói chuyện, thật sự làm bốn học sinh này cảm động cực kì, cũng kiên định ý nghĩ trong lòng và tin tưởng.
Đội trưởng Triệu của cục cảnh sát nhìn người đàn ông anh tuấn chỉ cần bỏ đi quần áo đầu bếp là có thể trực tiếp đi làm người mẫu kia, hừ một tiếng: "Đừng có nói như chúng tôi là người xấu, mặc kệ mọi chuyện có định luận hay không, chúng tôi đều theo lẽ công bằng mà chấp pháp, sẽ không làm gì. Nhưng nên lấy khẩu cung thì vẫn phải lấy, nếu thầy không yên tâm, còn có thể đi cùng chúng tôi." Nói xong, hắn ta vỗ vị hoa khôi cảnh sát đã thành hoa si bên cạnh một phát, cô ta a một tiếng, mặt đỏ tai hồng mang theo bọn họ lên xe cảnh sát.
"Mau mau mau! Mau đi tra theo dõi!" Hiệu trưởng kế bên cũng hành động nhanh chóng, sau đó ông ta nói với Ân Phong nói: "Quả nhiên vẫn là cậu Phong đây anh dũng vô địch! Tôi liền thích thằng nhóc dương cương kiên định như cậu! Khụ, cơ mà chuyện ở đây cậu giao cho chúng tôi đi, buổi tối cậu vẫn nên bớt chút thời giờ đi gặp thầy Nhậm đi? Tuy rằng cậu là tỏ vẻ thiện ý mới nhường cơ hội nếm canh cá của mình cho thầy Nhậm, nhưng dù sao cũng vì vậy mà cậu ấy mới nhập viện. Vẫn nên nhanh chân đến xem, cậu nói đúng không? Hơn nữa, vị phu nhân xách đao lúc nãy cũng không phải là dễ chọc đâu."
Ân Phong nghe vậy mày kiếm nhíu lại, nhớ tới cái người vừa bắt bẻ lại cầu kì* kia. Thật sự là trừ cái mặt phù hợp thẩm mỹ của hắn ra, một người tính cách không tốt còn hồ đồ, có lệ với học sinh như tên đó, căn bản là không đáng để hắn đi thăm, càng đừng nói là làm một bữa cơm chiều cho. Nhưng mà...... Rốt cuộc vẫn là mình đuối lý.
"Tôi biết rồi."
Vì thế, giữa trưa uống một chén canh gà thơm ngon, đọc sách hưởng thụ một bữa chiều nhàn nhã, tới bữa tối, thầy Nhậm thấy một người mang theo hộp đồ ăn xa hoa, đeo kính râm, thân mặc tây trang phẳng phiu, thoạt nhìn liền rất đẹp trai lắm tiền, đầu bếp đẹp trai lắm tiền.
Nhậm Trúc: "......" Quả nhiên tới, cơ mà cái vẻ mặt này sao cứ như tôi thiếu anh mấy trăm triệu vậy? Thầy giáo tôi đây ngoại trừ giáo sư Ninh nhà mình ra, ai cũng không nợ.
"Cơm chiều."
Ân Phong một tay tháo xuống kính râm, lộ ra hai mắt sắc bén lại thâm thúy: "Anh thoạt nhìn không tồi."
Nhậm Trúc nhìn cặp kia mắt, bỗng nhiên có chút ngơ ngác.
*Nguyên văn 龟毛: quy mao
龟毛 trong thành ngữ "龟毛兔角", là rùa mọc lông, thỏ mọc sừng. Vốn chỉ dấu hiệu chiến tranh. Về sau so sánh với thứ không có khả năng tồn tại hoặc hữu danh vô thực.
Ngoài ra, 龟毛 còn có định nghĩa: làm một người vô cùng nhàm chán, rất không thú vị, quá nghiêm túc mà sinh ra một vài hành vi khác hẳn với người thường, rối rắm một vài sự tình hoặc chi tiết mà người thường không quá để ý, đối với một vài sự vật sự việc có sự kiên trì khó hiểu, còn là sự kiên trì không được tán thưởng. Hoặc chỉ người làm việc rụt rè, không dứt khoát. Cũng có thể chỉ người làm việc không có chút quyết đoán, nói một đằng làm một nẻo, lề mà lề mề, người có chủ nghĩa siêu hoàn mỹ, bới xương trong trứng, quá mức câu nệ, mọi việc đều nghĩ không thoáng....
Nguồn: https://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=56273&page=1220