Không Thể Không Yêu

Chương 20: Come out

Sắp hết kỳ nghỉ hè, Từ Tiếu Thiên sắp chán chết cuối cùng cũng lấy lại sức sống, cậu gọi điện cho Kiều Dương: "Bảo bối tao nói mày nghe, ý kiến Lăng Tiêu nhà mày chỉ làm tao mất hơn nửa kỳ nghỉ."

"Làm gì tới mức đó." Âm thanh lười biếng của Lăng Tiêu truyền đến.

"Đệt, Kiều Dương đâu?"

"Đang huấn luyện chó, đang học huấn luyện chó," Lăng Tiêu cười, "Anh đi gọi em ấy cho cậu."

"Đừng đừng, không cần, lúc nó học nó làm như cả thế giới nợ nó vậy, chút nữa nó lại trút giận lên đầu em, em không có đường trốn."

"Chuyện của cậu xong rồi?"

"Em ở nhà gần hết kỳ nghỉ, người ta vốn không có ý đó em đệt, có phải anh trả đũa không, gọi Kiều công tử một tiếng bảo bối thôi anh lại chỉ em cái chiêu hại mình đó."

"Thế nên mới bảo cậu quá thô." Lăng Tiêu lười biếng nói.

"Ông đây cả hè ăn uống điều độ, không thô chút nào." Từ Tiếu Thiên cười với điện thoại.

"Nếu như lúc đó cậu đi gặp người ta, có khi người ta còn không mở cửa cho cậu; giờ cậu không xảy ra chuyện gì không phải là nhờ cậu nhịn được lâu à."

"Được rồi." Từ Tiếu Thiên sửng sốt một chút, "Em nể mặt anh, mấy hôm nữa sẽ mang đặc sản cho anh."

"Mau tận hưởng kỳ nghỉ đi."

"Hưởng thụ cái rắm, sắp hết đến nơi rồi."

Từ Tiếu Thiên nhìn mẹ buồn rầu xếp hành lý cho cậu, cảm thấy áp lực come out đè nặng lên vai. Chuyện lần trước, mẹ cậu nhập viện, nếu lần này nói nữa cậu không thể đoán được mẹ sẽ có phản ứng thế nào.

"Còn mấy ngày nữa, hôm nay dọn gì chứ." Cậu đi qua kéo mẹ.

"Ai dà, ai biết có lỡ quên đồ gì không, xếp sớm một chút cho từ từ."

"Con mang vài cái quần áo về, lúc đi vẫn có mấy cái đó thôi, mẹ đừng làm như vĩnh biệt cả đời, không, như là thế giới bị chia cách vậy."

"Chờ con tốt nghiệp rồi quay về là được rồi, mẹ cũng yên tâm." Mẹ dừng tay, lại cầm giẻ lau bắt đầu lau dọn phòng cậu.

Từ Tiếu Thiên ngây ngẩn cả người. Nói thật cậu vốn không nghĩ tới có về hay không, như lần trước Lạc Hiên hỏi cậu, cậu mới cân nhắc một chút. Không phải cậu không muốn trở về mà bên đây thật sự không phát triển.

Lần này trở về gặp mặt bạn học, có mấy người ở nhà không đi đại học, mới không gặp mấy năm đã thành lão trung niên, nếp nhăn gần như đã rõ, lòng dạ cũng không còn, nói cái gì mà mấy cậu ở ngoài bận đến chết đi sống lại, chúng tôi như vậy cũng khá tốt.

Mấy người là vội chờ chết chứ đâu. Từ Tiếu Thiên cảm thấy cậu ta nói như vậy hơi quá, bây giờ đã rõ chính mình không thể chịu đựng được cả đời như vậy. Cậu chẳng có tham vọng gì lớn lao nhưng ít nhất không muốn sống một đời vô hồn, mỗi ngày như gói bánh đậu không đường.

"Con còn chưa biết có về hay không." Tính đến khả năng chịu đựng của mẹ, Từ Tiếu Thiên đổi cách nói.

"Tại sao! Mày muốn ở lại bên kia?" Phản ứng của mẹ quả nhiên không nhỏ, nhảy dựng lên chạy ra phòng khách, vừa chạy vừa khua giẻ lau trong tay, "Lão Từ à, con nó nói tốt nghiệp nhất định không về đâu, ông nói đi, đây là chuyện gì, con trai phí công nuôi dưỡng!"

Từ Tiếu Thiên nhức cả đầu, đuổi theo: "Con chỉ nói là con chưa nghĩ ra, mẹ đừng hét thế cả tầng đều nghe được."

"Ở lại bên kia cũng tốt, phát triển hơn chỗ nhà mình." Bố đang xem báo trong phòng khách rất bình tĩnh trả lời.

"Hai người họ Từ nhà ông đều điên cả rồi!" Mẹ ném luôn giẻ lau xuống.

Thật ra chưa nói mẹ, ngay cả Từ Tiếu Thiên cũng giật mình. Bố tựa như một vị vua khai sáng, ngồi trên sô-pha bình giơ tay lên đầu tóm giẻ lau nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước: "Bà vội vàng thì có ích gì, nếu lúc đó nó không về bà còn trói nó lôi về được sao."

"Giờ tôi không cho nó đi luôn!"

"Ngày trước nuôi nó tốn như thế, để lãng phí hết à," Ông lấy giẻ lau xuống, "Nó không về, chúng ta đi..."

"Con đi ngủ đây." Từ Tiếu Thiên nghe thấy lời này hai chân mềm nhũn, quay đầu bỏ chạy về phòng.

Cậu xem nếu tớ ở lại bên kia thật thì có ổn không? Cậu nhắn cho Lạc Hiên.

Ổn.

Phiền ngài cho thêm chút ý kiến.

Nếu quay lại thì phải học tiếp, ở đây chỉ cần tốt nghiệp cấp ba là có thể bất tử.

Từ Tiếu Thiên thấy Lạc Hiên nói rất có lý, lúc trước cậu học trâu học bò để vào được ngôi trường không tệ lắm này chẳng phải vì muốn có cuộc sống khác sao. Nếu không học đại học, học phí mấy năm nay mà góp lại cũng đủ kinh doanh nhỏ rồi.

Nghĩ tới đây, cậu an tâm nhắm mắt, ngủ thôi, chuyện bố mẹ rồi kiểu gì cũng có cách giải quyết, huống chi đây chẳng phải vấn đề chính, đáng lo nhất là mấy hôm nữa làm sao trước khi lên xe nói với bố mẹ rằng cậu vẫn thích con trai.

Hai ngày sau gian nan vô cùng, mẹ vẫn luôn nhìn cậu bằng án mắt bi phẫn, từ buổi sáng đến tối đi ngủ, từ lúc ở nhà đến khi ra ga.

"Việc tốt nghiệp rồi ở đâu cứ nghiêm túc suy nghĩ đi, mẹ thực sự nhớ con lắm." Mẹ kéo cánh tay cậu.

"Bà để nó cất hành lý rồi nói tiếp có được không?" Bố cầm hành lý bước lên xe, quay lại nới với Từ Tiếu Thiên ở phía sau, "Đừng lo cho mẹ con. Đang kỳ mãn kinh rồi."

"Con biết, mẹ đã bao tuổi rồi," Từ Tiếu Thiên nhân hành lý từ trên tay bố ném lên giá hành lý, tất cả chỉ có một vali.

Cất xong, cậu lại theo bố xuống xe, mang đang đứng ở cửa nhón chân ngóng chờ.

Còn hai mươi phút nữa mới tới giờ xe chạy, Từ Tiếu Thiên câu có câu chăng nghe mẹ dặn trên xe phải cẩn thận, tiền phải giữ lấy, đừng cãi nhau với người khác, dù sao thì lần nào cũng là mấy câu này, cậu đã thuộc lòng rồi.

"Mẹ, có phải mẹ quên là con 21 tuổi rồi không?" Từ Tiếu Thiên thật sự hết cách, nhắc mẹ một chút.

"Mày có 71, 81 vẫn ẩu như thế, nên nhắc thì vẫn phải nhắc chứ," Mẹ cau mày, "Đây là đặc sản nhà họ Từ của mày đấy. Về sau mày có con mẹ đã có kinh nghiệm, phải dạy dỗ nó cẩn thận từ nhỏ."

Từ Tiếu Thiên nghe mẹ đã có kế hoạch chăm cháu giúp cậu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.Cậu đã hạ quyết tâm, ước mơ tươi đẹp của mẹ mấy phút nữa sẽ nát hết, cậu buộc phải ngắt lời mẹ tránh chốc nữa làm bà thất vọng quá mức.

"Mẹ đừng nói mấy chuyện chưa tới," Cậu nhận điếu thuốc bố vừa đưa cho, hút một hơi, ôm mẹ, "Còn gì dặn dò con không?"

"Đương nhiên còn," Mẹ không biết ý đồ của cậu, tiếp tục nói, "Chuyện khác của mày mẹ đều không lo, chỉ riêng chuyện bạn gái, mẹ chưa từng phản đối việc mày có bạn gái, mày gặp ai hợp ý..."

"Mẹ, mẹ," Từ Tiếu Thiên rất muốn che miệng mẹ lại, "Giờ mình không nói cái đấy được không?"

"Mẹ đã nói bao giờ đâu. Đây là lần đầu mẹ nhắc." Mẹ quay lại nhìn cậu, có vẻ nghi ngờ.

"Thôi đừng nói nữa, lên xe đi, sắp chạy rồi." Bố ngắt lời, chỉ ra trước cửa lên có mấy em gái soát vé đang tức giận lườm họ

Trên sân ga không một bóng người, những người còn lại đều đang đứng trước cửa sổ xe nói chuyện với người bên trong.

Từ Tiếu Thiên nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi, cậu ôm mẹ: "Con lên đây."

Mẹ cậu đi theo muốn tìm một chỗ cửa sổ trống để tiếp tục tạm biệt nhưng phát hiện cậu vẫn đứng mãi ở cửa xe.

"Về chỗ nhanh lên."

"Gì."

"Đi đi."

"Không vội."

Nhân viên trên tàu dùng vẻ mặt không thể hiểu được nhìn cậu: "Xe sắp chạy rồi, về chỗ đi, lớn rồi mà còn như trẻ con vậy."

"Ầy," Từ Tiếu Thiên hơi cạn lời, "Còn chưa nói xong."

"Vậy nói đi, đứng đây ngơ ra làm gì? Tôi muốn đóng cửa ngay bây giờ!" Em gái soát nổi giận.

"Chị muốn đóng cửa?"

"Vớ vẩn, muốn xe chạy mà cửa không đóng à!" Hẳn là từ trước tới nay cô chưa gặp ai dở hơi như thế, không để ý lễ phép gì hết nữa mà quát cậu.

"Được rồi, anh nói xong em lập tức đóng cửa, nhanh vào nhé."

Cô gái gật đầu, chờ xem cậu định nói gì.

Từ Tiếu Thiên chống tay lên cửa nhìn bố mẹ vẫn đang đứng ở sân ga, cắn môi: "Có chuyện này con chưa nói với bố mẹ."

Bố mẹ cùng nhìn cậu.

"Đừng lên kế hoạch cho bạn gái hay con của con, con vẫn... thích con trai," Từ Tiếu Thiên nhìn hai đôi mắt trợn tròn vì ngạc nhiên cực độ, nhanh chóng lủi vào trong xe, quay lại thấy em gái cũng đang mắt tròn mắt dẹt nhìn mình, cậu nóng nảy: "Em gái à đóng cửa vào đi!"

"À!" Em gái chạy nhanh tới lấy chìa khóa khóa cửa.

"Mày đang nói gì thế?" Tiếng mẹ từ ngoài cửa truyển vào.

Từ Tiếu Thiên ngồi xổm xuống, nhắm mặt lại thở dài một hơi.

"Mẹ anh còn đang hét kìa." Cô gái chạm vào cậu.

"Bố anh đâu?"

"Ba anh á..." Cô nhìn ra ngoài, "Đang phun lửa."

"À, chắc chắn không, bố anh chưa từng học cái đó câu."

"Đôi mắt phun lửa giận."

"Đệt, không phải em bảo xe chạy luôn à, sao mãi chưa đi!" Di động của Từ Tiếu Thiên đột nhiên vang lên, không cần xem cũng biết là ai gọi tới, cậu tắt chuông điện thoại đi.

"Giờ đi liền." Cô gái nhỏ xoay người đi về phòng nghỉ cho nhân viên, cuối cùng còn quay lại nhìn cậu: "Anh được đấy, come out rất có tính sáng tạo."

"Đương nhiên, trao thưởng cho anh đi." Từ Tiếu Thiên cười.

Cuối cùng đoàn tàu cũng rung lên mấy lần rồi lăn bánh.

Từ Tiếu Thiên đứng lên, nhìn gương mặt của bố mẹ chậm rãi lùi về sau, có chút hụt hẫng. Cậu lấy điện thoại, trên màn hình đang hiển thị có cuộc gọi tới của bố, cậu nghĩ chút rồi bấm nghe.

"Mày đây là muốn cho tao với mẹ mày nhảy lầu đúng không!" Tiếng gầm của bố khiến tai cậu đau nhói một hồi.

"Con trai con nói đùa với mẹ thôi, nhỉ? Sao mày lại lấy chuyện này ra đùa chứ!" Giọng mẹ truyền đến.

"Xin lỗi," Từ Tiếu Thiên dựa đầu vào cửa, mũi có chút chua xót, "Rất rất xin lỗi."

"Xin lỗi cái rắm, mày làm ra chuyện gì rồi!"

"Bố, con thật sự xin lỗi, bố mẹ mặc kệ con đi, con xin đấy."

"Mày xuống xe ngay cho tao," Bố nóng nảy, "Mày không cần nói xin lỗi, cũng không cần đi học nữa."

Từ Tiếu Thiên dựa cả người lên cửa: "Không thể xuống, cửa này mở không được."