Không Thể Không Yêu

Chương 6: Tớ cũng nhớ cậu...

Từ Tiếu Thiên cứ há hốc mồm đến khi cúp máy, ngần ngơ nửa ngày mới nhớ mình vẫn chưa ngậm miệng mà nhìn điện thoại. Đơ mất mấy giây mới nhớ ra phải ngậm mồm.

Chú của Kiều Dương và Lâm Hoành Vũ có mở chung trang trại chó. Vì hai người đều có việc khác nên muốn mời một người tin được quản lý giúp, vậy nên mới hỏi Kiều Dương. Từ Tiếu Thiên cảm thấy, với tính tình lúc trước của Kiều Dương, cậu chắc chắn sẽ từ chối nếu không phải việc cậu thích. Cậu không ngờ rằng lần này Kiều Dương lại đồng ý nhanh thế.

"Tao một ngày cũng không muốn ở nhà, khó chịu lắm..."

Lời của Kiều Dương không tính là nói quá. Từ lúc cậu come out, quan hệ giữa cậu với bố vẫn rất căng thẳng. Dù cậu và Lăng Tiêu đã làm đủ mọi cách để xoa dịu nhưng tình hình chẳng tốt hơn chút nào. Vậy cậu chỉ có thể cố gắng về nhà ít nhất có thể. Trại chó vừa hay là cái cớ tốt nhất để có thể rời nhà và sống một mình thôi.

Từ Tiếu Thiên thở dài, nhớ tới chuyện năm đó bố mẹ khi nghe chuyện của cậu với Lạc Hiên, cũng từng có ánh mắt tuyệt vọng ấy. Cậu không biết sau đó Lạc Hiên đã làm thế nào để vượt qua, lúc sau làm sao lại liên lạc với cậu lần nữa. Lạc Hiên chưa từng nhắc tới, cậu cũng không dám hỏi, có lẽ đó là vết thương mà cậu và Lạc Hiên mãi mãi không muốn chạm vào.

Thật ra chuyện của cậu với Lạc Hiên không khả quan mấy. Chuyện gì cũng phải cẩn thận từng ly từng tí, lòng đầy mệt mỏi, dù với cậu hiện tại đã rất thỏa mãn rồi, nhưng lại không có cảm giác an toàn. Biết đâu ngày nào đó, mối quan hệ như gần như xa này sẽ kết thúc.

Nhưng cậu cũng không có cách nào tiến lên thêm một bước, Lạc Hiên khéo léo né tránh mọi cố gắng của cậu.

Từ Tiếu Thiên nhìn chằm chằm lên nóc giường ngơ ngẩn hơn một giờ đồng hồ, ngủ quên lúc nào không biết.

Hôm sau lúc tinh lại đã thấy Đàm Triết đang ngồi dựa ở giường đối diện nhìn cậu.

"Đẹp trai không?", Từ Tiếu Thiên sờ mặt mình kiểm tra một chút, không thấy có gì đáng giá để một người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy.

"À, rất đẹp trai", Đàm Triết cười.

"Anh không say xe à?", Từ Tiếu Thiên ngồi dậy, cúi đầu tìm giày, giường giữa có gì rơi xuống đáp trúng luôn vào gáy. Choáng váng một hồi, vốn dĩ còn chưa tỉnh ngủ lắm, một cú này thiếu chút nữa là mặt cậu đáp đất luôn rồi.

Một mô hình Transformers rớt bên chân cậu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy thằng nhóc trời đánh đang cúi đầu xuống xem. Vừa thấy Từ Tiếu Thiên ngẩng đầu lên duỗi tay ra ngay: "Đưa cho em."

Từ Tiếu Thiên cảm thấy, nếu đây là con mình, cậu đã sớm bóp chết. Bố mẹ đứa nhỏ này rốt cuộc là đã dùng bao nhiêu sức lực và trí khôn mới nuôi nó thành một đứa vô lẽ vô phép đến nhường này.

"Cái gì?", Từ Tiếu Thiên vừa giẫm vừa đá mô hình sang bên giường Đàm Triết.

Thằng bé há miệng chuẩn bị gào, Từ Tiếu Thiên đừng lên, nhìn nó hạ giọng: "Muốn lấy mày tự xuống lấy, mày thử kêu một tiếng xem, tao ném mày ra cửa sổ."

Thằng nhỏ chắc là bị dọa sợ, mẹ nó đằng sau vẫn ngủ say. Không có chỗ dựa, nó há miệng nửa ngày nhưng không dám gào. Thằng bé trèo xuống, cúi xuống lôi đồ chơi ở dưới giường Đàm Triết ra. Sau khi lấy được đồ trong tay, lá gan thằng bé hình như lớn thêm không ít, nhìn chằm chằm Từ Tiếu Thiên, hét lên: "Anh thì có cái gì hơn người, tiểu bạch kiểm*!"

Sau đó quay người ra hành lang vừa chạy vừa hét.

Từ Tiếu Thiên sững sờ tại chỗ, tao đệt, tiểu bạch kiểm? Mày con mẹ nó mới là tiểu bạch kiểm ấy, cả nhà mày tiểu bạch kiểm.

"Mày nhìn kiểu gì đấy? Mày biết tiểu bạch kiểm trông ra sao à...", Từ Tiếu Thiên có chút buồn bực khom lưng đi giày. Một lúc sau tâm trạng vẫn chẳng tốt lên, quay sang hỏi Đàm Triết: "Em có phải... tiểu bạch kiểm cực kỳ đẹp trai?"

Đàm Triết vẫn luôn nén cười: "Không biết, nhưng mà chắc chắn không tiểu bạch kiểm nào mặt lại to vậy đâu."

Cả một ngày sau đóm,Từ Tiếu Thiên cùng Đàm Triết nói chuyện câu được câu chăng. Chuyên gì cũng nói, đến cả việc năm đó thầy hiệu phó nhảy lầu tự sát. Thằng nhỏ kia không dám chọc Từ Tiếu Thiên nữa, nhưng cứ nhìn cậu chằm chằm. Mỗi lần chạm phải mắt nó, Từ Tiếu Thiên đều cố hết sức dùng ánh mắt để gϊếŧ người, đến khi cảm giác sắp trừng thành cận thị luôn rồi, thằng nhỏ mới chịu thua rời mắt đi, có lẽ do mệt.

Hai giường dưới đều không có người ngồi, không biết hôm qua Đàm Triết làm thế nào để đuổi hai bác trai bác gái kia đi. Tóm lại là hôm nay hai người bọn họ phải tranh ghế biên với đôi vợ chồng, hoặc là sang ghế cách vách ngồi. Từ Tiếu Thiên thấy rất thoải mái, lật đi lật lại như cái bánh tráng trong khoang ghế, không khác tập thể dục theo đài là mấy.

Xoay người một lúc đến mức toàn thân đau nhức, Từ Tiếu Thiên mới dừng lại, đứng giữa hai giường: "Thật con mẹ nó không khác gì đi chịu tội, kỳ sau chết đói cũng phải đi máy bay."

"Cậu chắc mắc chứng tăng động nhỉ.", Đàm Triết an tĩnh nằm giường, ngó cậu một cái.

"Còn anh chắc vì say xe nên không dám làm gì.", Từ Tiếu Thiên cũng nhìn lại.

"Ờ, sao cậu biết?"

"Bạn em cũng bị say xe, nhưng cũng không nặng như anh, nó chỉ say ô tô thôi."

"Cái nào biết di chuyển anh đều say hết."

"Ngồi máy bay đi. Thời gian ngắn, nôn vài lần là đến nơi rồi." Từ Tiếu Thiên nhìn nhân viên tàu đang đẩy xe đồ ăn vặt tới, mua một gói ô mai cho Đàm Triết: "Anh ở trên tàu nôn hết hai ngày, nôn đến mức gầy cả người luôn rồi."

"Vậy ngồi máy bay thì không ngủ nữa, mà chết luôn." Đàm Triết cho hai viên ô mai vào trong miệng, "Cậu hợp với phòng thị trường lắm đấy, nói rất nhiều."

"Ngày trước vì sao anh lại đi làm khách sạn?", Từ Tiếu Thiên ngồi xuống. Cậu vốn không nghĩ nhất thiết phải làm đúng chuyên ngành, nhưng công việc lạ hoắc lạ huơ cách xa vạn dặm bắn đại bác cũng không liên quan tới thì hoàn toàn không nghĩ đến.

"Một lời khó nói hết", Đàm Triết đơn giản trả lời, không có ý muốn nói thêm.

Từ Tiếu Thiên đực mặt ra, cầm điếu thuốc ra khu vực cho hút.

Cậu muốn gọi cho Lạc Hiên, nhưng điện thoại lôi ra lôi vào mãi vẫn không dám gọi, cuối cùng lại thả về. Cậu không biết Lạc Hiên bây giờ đang làm gì, có phải đang ở chỗ vẽ tranh hay chụp ảnh không, cậu sợ sẽ làm phiền.

Vì thế cậu gọi Kiều Dương: "Chán chết mất."

"Vui chết mất", Kiều Dương nghe như không ở nhà.

"Hai người lại lêu lổng đi đâu rồi?"

"Cút, đang theo Kiều Đóa Đóa đại nhân đi dạp phố. Sáng mai mày đến nơi nhỉ."

"Ừ, mày tới đón tao không?"

"Đón, mày nhớ chờ ở nhà ga, cấm chạy lung tung đấy", Kiều Dương cười, "Giữ máy chút, Đóa Đóa muốn nói chuyện với mày.

"Anh Từ!", giọng nói vui sướиɠ của Kiều Đóa Đóa truyền tới.

"Chết, ngọt chết anh rồi."

"Lúc nào anh về mang cho em loại kẹo đường lần trước nhé. Ăn ngon lắm."

"Em không giảm béo à? Không phải không được ăn nhiều kẹo à?"

"Dạo trước dùng não nhiều quá, lượng dữ trự không đủ lượng tiêu thụ, đường huyết mà thấp thì em bị ngu mất.", Kiều Đóa Đóa vừa thi đại học xong, dù chưa kết quả nhưng đây đúng là khoảng thời gian không áp lực nhất, lúc nói chuyện cũng có cảm giác vui tới mức bay luôn lên trời.

"Được, mang cho em."

"Đúng rồi, chúc anh thuận lợi nha."

."..Cái gì thuận lợi?", Từ Tiếu Thiên sững sờ.

"Thì là thuận lợi, việc gì cũng thuận lợi", Kiều Đóa Đóa cười hì hì, rõ ràng lời nói có ẩn ý.

"Cảm ơn nhóc con."

Việc gì cũng thuận, việc gì cũng thuận.

Từ Tiếu Thiên cúp điện thoại, hít một hơi sâu rồi chậm rãi thở ra. Còn chưa kịp thở cho xong điện thoại trên tay đã vang lên âm báo Yamete~ nũng nịu làm cậu giật cả mình, hơi chưa xong cứ thể sặc ở cổ, ho khù khụ một hồi.

"Đệt", cậu nhìn di động.

Lạc Hiên nhắn tin: Sao mà cả ngày không thấy cậu bảo gì cả. Sáng mai đến nơi đúng không.

Ừ, 8 giờ 45 phút sáng mai.

Từ Tiếu Thiên trả lời, cậu thấy mình lúc đối mặt với Lạc Hiên có lẽ quá cẩn thận rồi.

Đêm nay cậu hơi mất ngủ, gần như là mở mắt cho tới rạng sáng. Buổi tối mấy lần Đàm Triết đi ra cửa xe hít thở không khí cậu đều biết. Nhưng đến lúc 7 giờ nhân viên tàu đến đây soát vé cậu lại thấy buồn ngủ không chịu được. Căng thẳng cả một đêm hình như đến bây giờ mới ngủ được.

Đồ ăn hại, cậu ngậm một miếng kẹo cao su, nhắn tin cho Lạc Hiên: "Sắp tới rồi."

Đã ở nhà ga.

Lạc Hiên trả lời làm tim cậu run một chút, đến sớm cả tiếng?

"Bạn gái tới đón?", Đàm Triết đi tới, ngồi xếp bằng ở giường trên, rất có hứng thú nhìn cậu cầm khư khư cái di động mà cảm xúc tuôn trào.

"Không phải, là... bạn học ngày trước."

Đàm Triết cười cười, không nói nữa.

Xe cơ bản đúng giờ vào ga. Từ Tiếu Thiên kéo hành lý, lòng ngổn ngang chậm rãi theo dòng người đi ra cửa trạm.

"Em sẽ gọi điện cho anh", cậu nói với Đàm Triết lúc ra ga.

"Ừ, lúc nào gọi cũng được", Đàm Triết nhìn cậu, cười: "Đừng đến lúc thực tập mới gọi anh."

Điện thoại reo. Từ Tiếu Thiên vừa nhận đt vừa dáo dác nhìn xung quanh. Lâu lắm rồi cậu cũng chưa gặp Lạc Hiên, cảm giác sẽ không thể vừa liếc mắt đã nhận ra luôn được.

"Tớ đứng ở chỗ đồng hồ", Lạc Hiên nói.

"Đừng cúp máy. Tớ ra rồi. 30 giây nữa là tới."

"Tớ thấy cậu rồi."

"Tớ cũng... thấy cậu rồi.

Lạc Hiên dựa vào cây cột trước chuông lớn nhà ga, vẫy tay với cậu.

Trong chớp mắt, Từ Tiếu Thiên thấy như mình trở về 4 năm trước. Nụ cười của Lạc Hiên vẫn vậy, áo thun trắng tùy ý nhét trong quần. Từ Tiếu Thiên như ngừng thở, đầu óc cũng không hoạt động nữa, cứ đứng yên như vậy nhìn Lạc Hiên chậm rãi đi đến trước mặt mình.

"Sao cậu tới sớm vậy." Từ Tiếu Thiên mãi mới nói được một câu.

"Sốt ruột muốn ăn bánh hoa quế chứ sao", Lạc Hiên khẽ cười nhìn cậu.

Từ Tiếu Thiên nghĩ mình chắc chắn bị chập mạch rồi, có lẽ bởi vì một đêm không ngủ, tinh thần không được tỉnh táo, hoặc là bởi mùi Hương quen thuộc trên người lh... Túm lại chắc chắn lúc bình thường cậu không thể làm được như vậy.

Cậu buông hành lý, đi tới ôm Lạc Hiên.

"Cậu bị ngốc à", Lạc Hiên cười nói, cũng không đẩy cậu ra, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu.

"Ừ.", Từ Tiếu Thiên không buông tay. Đây là lần đầu tiên cậu ôm Lạc Hiên trong ngực, cậu không muốn buông sớm thế, thậm chí nếu có thể, cậu mong cứ ôm vậy cả đời.

Cậu ôm chặt đôi vài gầy của Lạc Hiên, cảm thấy tim mình đập rất nhanh: "Tớ rất nhớ cậu."

"Tớ cũng nhớ cậu", thanh âm Lạc Hiên rất nhẹ, có chút mơ hồ.

"Tở tưởng cậu nhớ bánh hoa quế chứ."

"À", Lạc Hiên cười, "Nhớ bánh hoa quế tiện thì nhớ cậu luôn."

"Xung quanh có ai nhìn bọn mình không?"

"Không biết, cậu ôm tớ chặt thế tớ chỉ nhìn trời được thôi", Lạc Hiên đẩy nhẹ cậu, "Cậu thử đoán xem, lúc cậu buông tay hành lý còn ở đây không?."

"Đở mờ", Từ Tiếu Thiên dừng một chút, buông tay, cúi đầu nhìn nhanh dưới chân, hành lý vẫn còn nguyên đó: "Mất đồ khác không sao cả, mất bánh thì không mua lại được."

"Đi thôi. Mời cậu ăn sáng", Lạc Hiên quay người đi về phía trước.

"Tớ mời", Từ Tiếu Thiên theo sau.

"Chờ lúc cậu đi làm đã", Lạc Hiên chỉ tòa nhà phía trước, trên tâng cao nhất là nhà hàng xoay xa hoa nhất chỗ này, "Rồi mời tớ ăn ở đây."

."..Không thành vấn đề, bao cậu tất."

"Nói rồi đó. Tớ chờ."

- ----------------------

*tiểu bạch kiểm (thỏ trắng nhỏ): trai bao/ những chàng trai trắng trẻo