Nghiêm Ngọc Bích đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Củng Thần thay thế cho Tiêu Trì Phong trông chừng trước giường bệnh của Thẩm Thanh Song đúng như dự kiến.
Đối với người thủ hạ đắc lực này của Tiêu Trì Phong, đương nhiên Nghiêm Ngọc Bích biết.
Củng Thần cũng biết bà, nhìn thấy bà đến, cung kính chào, “Viện trưởng Nghiêm, cô tới rooif!”
Nghiêm Ngọc Bích cười thân thiết với Củng Thần, cố ý hỏi, “Củng Thần, là cậu sau! Quân trưởng Tiêu đâu?”
Củng Thần trả lời, “Quân trưởng Tiêu có chút việc tạm thời rời đi một lát, bảo tôi ở lại trông coi chỗ này.”
Nghiêm Ngọc Bích nhẹ ‘À’ , lập tức đi vào chủ đề chính, “Tôi tối kiểm tra cho tiểu Thẩm một chút, thuận tiện đưa cô ấy đi chụp CT.”
Đôi mắt Củng Thần lóe lên, không chút dấu vết hỏi, “Không phải đã chụp CT rồi sao? Sao lại phải làm thêm.”
Đối mặt với ánh mắt dò xét của Củng Thần, trong lòng Nghiêm Ngọc Bích đánh thịch một tiếng, thầm nghĩ thằng nhóc này cũng không phải một người đơn giản.
Nhưng ngoài mặt bà vẫn không đổi sắc nói, “Mấy ngày nay Tiểu Thẩm vẫn chưa tỉnh, chúng ta đều rất lo lắng muốn chụp CT thêm lần nữa xem não cô ấy có vấn đề gì không.”
Củng Thần nhàn nhạt hỏi một câu, “Viện trưởng Nghiêm, việc này gấp lắm sao?”
Nghiêm Ngọc Bích sửng sốt một chút lập tức ười nói, “Cứu người như cứu hỏa, kịp thời xử lý kịp thời giải quyết, nếu như bệnh tình có gì thay đổi thì chúng tôi mới có thể giải quyết một cách nhanh nhất!”
Củng Thần không bỏ qua sự mất tự nhiên vừa lóe lên trong mắt Nghiêm Ngọc Bích, hờ hững trả lời một câu, “Viện trưởng Nghiêm, tôi thấy vẫn nên chờ quân trưởng Tiêu về rồi nói tiếp! Một lát nữa anh ấy sẽ về !”
Trong lòng Nghiêm Ngọc Bích nảy lên, đương nhiên bà biết lát nữa Tiêu Trì Phong sẽ về, sau khi cậu ấy về quân đội phát hiện có gì đó khong đúng thì chắc chắn sẽ chạy về
Bà cũng chỉ có ngần ấy thời gian để hành động, nếu như không nhanh chóng làm thì kế hoạch của à và Trịnh Nghi Linh sẽ không thực hiện nổi/
Nói thật nếu không phải nể mặt Tiêu Trì Phong để cho đôi chim câu này có một kết cục tốt đẹp thì bà thật sự không muốn lội vào vũng nước đυ.c này của Tiêu gia.
Nếu như bà không giúp cậu ta đưa Thẩm Thanh Song ra ngòai, để cho Trịnh Nghi Linh tìm người khác ra mặt, với vẻ ngoài xinh đẹp này của Thẩm Thanh Song, bà hoàn toàn có thể đoán được kết quả của cô ấy, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Nếu như bà chịu giúp chuyện này, dưới sự sắp xếp của bà, bà sẽ đưa Thẩm Thanh Song ra nước ngoài có bạn bè của bà rồi để cô ấy ở đó trị liệu và tĩnh dưỡng.
Nếu như Thẩm Thanh Song khỏi bệnh rồi thì bà còn có thể nhờ bạn bè của bà giúp đỡ, để Thẩm Thanh Song học tập ở nước ngoài.
Chờ sau mấy năm, sau khi sự nghiệp của Thẩm Thanh Song có thành tựu thì cô ấy có thể về nước, trở thành vợ của Tiêu Trì Phong, đó mới là kết cục tốt đẹp nhất.
Nhưng bây giờ Củng Thần ngăn cản bà, không cho bà mang Thẩm Thanh Song thì, chẳng lẽ thật sự muốn bà để hai người đàn ông kia đánh ngất xỉu Củng Thần sao?
Vào lúc hai người giằng co không ai chịu nhường ai, Thẩm Thanh Song nằm trên giường bệnh lại chận rãi mở mắt.
Vừa mở mắt ra, cô vẫn nhìn bốn phía xung quanh, còn có chút mê mang nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nghĩ đến thời gian mấy ngày nay, Thẩm Thanh Song thấy tê dại cả đầu.
Cô thực sự là bị cái hệ thống này giày vò đến chết đi sống lại, hoàn toàn mất đi tính tình ròio.
Nhưng ngược lại dưới sự chỉ đạo và thúc giục của hệ thống, tinh thần của cô cũng tăng lên điên cuồng.
Cho đến bây giờ, cô có thể học được cách dùng tinh thần khống chế vật, dùng tinh thần để công kích, dùng tinh thần để thôi miên.
Sau khi hệ thống dò xét được kế hoạch của Nghiêm Ngọc Bích, cuối cùng cũng rộng lượng tuyên bố với cô, “Được, cô đã hoàn thành xong giai đoạn huấn luyện thứ nhất, chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể đi ra.”
Thẩm Thanh Song nghe thấy có thể đi ra ngoài thì vuii mừng ngay lập tức.