Sau khi Nhϊếp Trường Phong bàn giao hồ sơ bệnh lý của Thẩm Thanh Song cho Nghiêm Bích Ngọc, họ nhanh chóng đẩy Thẩm Thanh Song đến phòng cấp cứu để kiểm tra.
Kết quả của lần kiểm tra này cũng giống như những gì Nhϊếp Trường Phong đã nói.
Cô bất tỉnh vô cớ, chỉ có thể đợi cô tỉnh lại.
Nghiêm Bích Ngọc đã học Trung y và Tây y hơn 20 năm, Tiêu Trì Phong rất tin tưởng và ngưỡng mộ y học của bà, anh đương nhiên sẽ không nghi ngờ những gì bà nói.
Anh phải dựa theo yêu cầu của Nghiêm Bích Ngọc là để Thẩm Thanh Song ở lại bệnh viện theo dõi và quan sát, đồng thời theo dõi những phản ứng và thay đổi trong cơ thể của Thẩm Thanh Song, có gì thì tùy cơ ứng biến.
Tiêu Trì Phong cũng không ngừng kể chuyện cho Thẩm Thanh Song nghe, kể về quá khứ của họ, kể ra tâm ý của anh dành cho cô, hy vọng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô tỉnh lại nhanh chóng như lời viện trưởng Nhϊếp và dì Nghiêm nói.
"Song Song, em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
"Lúc đó, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ, cô bé này thật sự rất đáng yêu, trông giống như con mèo Ba Tư lông xù nhà chúng ta, trừng đôi mắt to, nhe nanh nhìn người khác, nhưng lại không có lực sát thương, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy không hề nguy hiểm chút nào.
"Cho đến tận hôm nay, có lẽ, ngày đó, trong nháy mắt đó, anh đã yêu em rồi, nhưng anh không hề hay biết."
"Em rất cứng đầu ,không thích quản giáo, nên anh mới ném em vào doanh trại, cố ý để bọn họ tra tấn em, thử thách em, để bọn họ mài mòn gai nhọn trên người em, sau đó mới mở rộng ưu điểm ban đầu của em. "
"Em cũng giống như trong dự đoán của anh, đối mặt khổ luyện, em vẫn là kiên cường không khuất phục, điều này khiến cho cánh đàn ông trong quân đội cảm thấy tự ti."
"Họ nói với anh rằng em đã lén mắng thầm sau lưng sau, nói anh tàn nhẫn vô tình, nói anh là ma quỷ...”
"Lúc đó anh vừa cảm thấy bất lực vừa buồn cười, vừa thấy xót xa."
"Sau đó, dưới sự kháng nghị của em, anh đã mời giáo viên dạy piano, cờ vua, thư pháp, hội họa, cắm hoa, trà đạo về dạy em trong lúc rảnh rỗi, không để em có cơ hội lừa biếng, nếu em không hoàn thành nhiệm vụ đúng theo yêu cầu của anh, anh sẽ trừng phạt em!”
"Có lần em giận dữ hỏi anh, tại sao anh lại muốn em học những thứ vớ vẩn này? Có mấy thứ em không thích chút nào, anh còn ép em học chúng, lúc ấy em còn hét lớn nói em hận anh, em còn nhớ anh trả lời em như nào không?”
"Câu trả lời của anh vào thời điểm đó rất máy móc, anh bảo mình làm điều đó là vì muốn tốt cho em, để em trở thành người phụ nữ tốt nhất, trở thành ngôi sao sáng nhất, khiến tất cả những ai coi thường em phải ngước ngưỡng mộ em! "
"Bây giờ anh đang len lén nói cho em, thật ra những lời đó không phải lời thật lòng của anh.”
"Lúc đó trái tim anh đang nói ... anh rất hưởng thụ quá trình bồi dưỡng em thành tài, nhìn cô gái mình yêu thương ngày càng trở nên hoàn mỹ, ngày càng trở nên chói mắt dưới sự mài giũa của anh, khi mọi người bắt đầu thèm muốn em, anh sẽ lén giấu kỹ em, trân trọng em, biến em trở thành người phụ nữ của anh, cảm giác đó là niềm hạnh phúc mà anh không thể tưởng tượng được....”
"Và bây giờ, em đã trở thành một cô gái ưu tú như mong muốn, nhưng trong sương cốt vẫn còn sự bưởng bỉnh ngoan cố như xưa, nhưng sự mâu thuẫn và hoàn mỹ dùng ở em đã trở thành một loại thuốc gây nghiện đối với anh, trở thành người mà anh sẽ không bao giờ buông tay ... "
"Em luôn phàn nàn trước mặt Củng Tuấn rằng anh không quan tâm đến em, thật ra trong lúc em không biến, anh luôn âm thầm nhìn em...”