Sau khi thu thập những bằng chứng do "làm chuyện xấu" để lại, Thẩm Thanh Song cảm thấy trong lòng ổn định hơn.
Ánh mắt cô đao qua nhìn thấy hộp quà màu đỏ nằm trước tủ đầu giường với mảnh giấy do Tiêu Chí Phong để lại được đặt trên đó.
Cô cầm tờ giấy lên, điều đầu tiên đập vào mắt cô là nét chữ mạnh mẽ mà anh viết.
“Song Song, anh có việc gấp phải quay về quân đội, anh đã dặn Hám Tuấn chăm sóc em, nếu em có chuyện gì cứ bảo cậu ta đi làm. Nếu em muốn về nhà thì bảo anh ta cho người trở em về, chờ anh trở lại!”
Lời nói, nét chữ của anh giống như móc sắt, cũng giống như con người của anh, thể hiện sự cứng rắn, mạnh mẽ và khí phách của người đàn ông.
Thẩm Thanh Song buông tờ giấy xuống, mở hộp quà màu đỏ ra.
Hộp quà khá to, là một chiếc váy lụa màu tím oải hương, kiểu dáng rất tiểu thư và tinh tế, đẹp đến mức cô không nỡ buông tay.
Quả nhiên Tiêu Trì Phong rất hiểu sở thích của cô, mua quà cho cô cũng đều khiến cô yêu thích.
Sau khi chiêm ngưỡng chiếc váy, cô thấy bên dười còn có một chiếc hộp đấm mỏng màu đỏ.
Thẩm Thanh Xong vừa mở nó ra, nhất thời bị chấn động.
Bên trong chiếc hộp gấm này có một bộ trang sức bằng ngọc tím trị giá hơn 100 triệu!
Đoạn thời gian trước, cô cũng xem tin tức, tại buổi đấu giá "Châu báu và Ngọc bích cao cấp" của đảo Tô Phủ tại Hong Kong, bộ trang sức bằng ngọc tím này được bán với giá cao ngất ngưởng 280 triệu NDT, gây chấn động một thời gian.
Cô thật sự không ngờ, Tiêu Trì Phong đấu giá nó, còn đưa cho cô làm quà sinh nhật mười tám tuổi.
Thật sự rất chân quý!
Đối với tâm ý của anh, cô đều cảm nhận được!
Cô thật sự vô cùng hạnh phúc, rất yêu thích, làm sao có thể cản được?
Thẩm Thanh Song ngồi ngay ngắn ở trên giường, chiêm ngưỡng vẻ đẹp và sự tinh xảo của viên ngọc lục bảo màu tím, rồi miễn cưỡng cất lại vào hộp.
Cô cũng đặt bộ trang sức quý giá và ý nghĩa này vào không gian hệ thống để cất giữ, không lo bị thất lạc.
Thẩm Thanh Song thu dọn đồ đạc xong, mang theo quần áo và đồ lót mới Tiêu Trì Phong đã chuẩn bị từ trước, đi vào phòng tắm.
Sau khi ngâm mình trong nước nóng, Thẩm Thanh Song cảm thấy máu khắp người như hoạt động trở lại, đau nhức toàn thân giảm đi rất nhiều, cảm thấy thoải mái hơn.
Cô cho quần áo đã thay vào một chiếc túi và đặt thẳng vào không gian hệ thống, sau đó mang ra giặt sạch khi trở về nhà.
Cảm thấy không có việc gì phải làm, Thẩm Thanh Song chuẩn bị về nhà.
Cô tìm túi xách, kiểm tra tài liệu và ví tiền bên trong thấy không có gì bất thường liền mở cửa Quân Lâm Các.
Thẩm Thanh Song vừa ra khỏi cửa, người quản lý Quân Lâm Các tiến đến cười đón, thân thiết hỏi: “Cô Thẩm, cô về sao?”
Thẩm Thanh Song cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi phải về nhà, phiền cô nói một tiếng với Hám tổng.”
Na Tư nhanh chóng trả lời: “Phiền cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại báo với Hám Tổng, Hám tổng có dặn nếu cô tỉnh lại nhất định phải báo với anh ấy một tiếng.”
Thẩm Thanh Song cũng nhớ Tiêu Trì Phong ghi trên giấy rằng nếu cô muốn về nhà thì bảo Hám Tuấn cho người đưa cô về.
Cô gật đầu với Na Tư: “Được, vậy cô thông báo với anh ấy đi!”
Na Tư lấy ra bộ đàm nhỏ, trực tiếp bấm vào kênh của Hám Tuấn, "Hám tổng, cô Trần đã dậy rồi, cô ấy nói muốn về nhà."
Thẩm Thanh Song nghe Hám Tuấn vội vàng trả lời, "Cô kêu cô Thẩm chờ tôi một lát, tôi sẽ qua ngay!"