Thẩm Thanh Song đang ngủ thì bị đánh thức bởi nụ hôn của anh.
Cô khua tay tỏ vẻ bất mãn, xua đi phiền phức do anh gây ra, nhưng lại phát hiện cánh tay bị anh đè chặt không thể cử động được, cô đành phải mở to đôi mắt còn đang ngái ngủ, bất mãn bĩu môi với anh, "A Trì, để em ngủ một lát, em buồn ngủ quá, anh đừng chọc em nữa được không?”
Tiêu Trì Phong nhìn dáng vẻ ngây thơ chưa tỉnh ngủ hiếm thấy của cô, anh ôm chặt cô vào lòng, hôn một trận thỏa thích mới dừng lại, "Được rồi, anh không quấy rầy em nữa, em ngủ đi!”
Nhìn thấy cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Tiêu Trì Phong bất lực nhìn cô cười một cái rồi mới nhắm mắt ngủ tiếp với cô.
Ngày hôm sau.
Khi họ còn đang say giấc nồng, điện thoại di động của Tiêu Trì Phong rung lên.
Tiêu Trì Phong bừng tỉnh, anh cầm điện thoại lên xem, thì ra là cuộc gọi của chính ủy quân đội Thôi Chí Thành.
Anh lập tức đứng dậy, đi ra ban công nghe điện thoại, "Tôi là Tiêu Trì Phong."
Thôi Chí Thành vừa nghe thấy giọng của Tiêu Trì Phong thì vội vàng nói: "Chỉ huy, văn phòng Tổng thống vừa gọi một cuộc gọi khẩn, nói rằng phía trên có một nhiệm vụ yêu cầu anh phải đi công tác, rất gấp, xin hãy trở về ngay lập tức.”
"Văn phòng tổng thống? Có nói là chuyện gì hay không?" Đôi mày rậm của Tiêu Trì Phong cau lại.
Thôi Chí Thành trả lời: "Là một nhiệm vụ bí mật."
Tiêu Trì Phòng nhìn Thẩm Thanh Song đang ngủ say, đáy mắt hiện lên một tia không nỡ.
Nhưng nhiệm vụ đến nên anh phải đi.
Anh nói với Thôi Chí Thành: "Được rồi! Tôi sẽ trở về đội ngay lập tức, cậu chuẩn bị trực thăng đưa tôi trở về."
Thôi Chí Thành lớn tiếng đáp lại, "Đã rõ!"
Đặt điện thoại xuống, anh ta lập tức bấm một cuộc gọi khác, "Thưa ngài tổng tống, chỉ huy Tiêu đã chuẩn bị sẵn sàng, ngài ấy sẽ dùng máy bay trực thăng trở về."
Người bên kia cười đáp: "Tiểu Thôi, cậu làm tốt lắm, tôi sẽ thưởng cho cậu.”
Thôi Chí Thành nghe xong thì cười híp mắt, "Cám ơn ngài đã khen ngợi, nếu như không có chỉ thị nào khác, tôi xin phép đi trước?"
"Được rồi, cứ vậy đi, tạm biệt!"
Nghe thấy tiếng tút từ đầu bên kia,Thôi Chí Thành đặt điện thoại xuống, vội vã ra ngoài thu xếp máy bay trực thăng.
Đối với những bí mật không thể nói ra giữa Tổng thống và chỉ huy quân đội, anh ta không dám hỏi, nên chỉ biết làm tốt việc riêng của mình.
Ở bên này, Tiêu Trì Phong không hề biết nhiệm vụ của Thôi Chí Thành chính là một cái hố lớn mà cha anh đã đào cho anh.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, anh để lại một mảnh giấy cho Thẩm Thanh Song, giải thích ngắn gọn tình hình, sau đó dán mảnh giấy vào tủ đầu giường, rồi đặt món quà mà anh đã chuẩn bị hôm qua nhưng không có thời gian tặng cô ở đó, lúc này anh mới đứng dậy
Trước khi đi, anh nhìn cô thật lâu, ôm cô, hôn cô, sau đó mới nhẫn tâm sải bước ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Tiêu Trì Phong tìm Hám Tuấn, giao cho anh ta nhiệm vụ chăm sóc Thẩm Thanh Song, anh phải trở về Kinh Đô một chuyến, nếu Thẩm Thanh Song xảy ra chuyện ở Hoàng Đình, anh sẽ hỏi tội Hàm Tuấn!
Hàm Tuấn thấy Tiêu Trì Phong hết lòng cưng chiều Thẩm Thanh Song như vậy thì nào dám trái lệnh, anh ta vỗ ngực cam đoan, "Lão đại, anh đừng lo, cứ để chị dâu nhỏ ở đây, em sẽ đảm bảo an toàn cho cô ấy, đảm bảo hậu hạ chị dâu nhỏ thật chu đáo, không để cô ấy chịu một chút oan ức nào.”
Tiêu Trì Phòng hài lòng gật đầu, sau đó lái chiếc Hummer phi nước đại về phía quân đội.