Trên cửa kính đọng lớp sương mỏng.
Mắt Nhạc Tri Thời ngấn nước, nhưng cậu cố kiềm chế để không chớp mắt. Mỗi ngày cậu ở bên cạnh Tống Dục cứ như trong mơ vậy, thậm chí bản thân còn thấp thỏm lo rằng có khi nào cậu vừa chớp mắt thì người trước mặt sẽ biến mất luôn không?
Cậu cẩn thận học cách trở thành một người yêu chu đáo, cho Tống Dục không gian riêng, tự mình vượt qua khao khát chiếm hữu đối với anh. Vì cậu nghĩ rằng làm vậy Tống Dục sẽ thích cậu hơn một chút, cần cậu hơn một chút, để anh đừng coi cậu là đứa em trai không hiểu chuyện nữa.
Nhưng hoá ra ngay từ đầu cậu đã lầm rồi.
Tống Dục mới thật sự là người luôn vật lộn giữa cơn sóng dữ, thậm chí còn đau đớn hơn cậu gấp ngàn lần.
Nhạc Tri Thời vốn ngỡ rằng, khi nghe người mình thích nói câu “Anh yêu em” sẽ thấy ngọt ngào giống như trong bao bộ phim tình cảm lãng mạn, mà trong lòng Nhạc Tri Thời lúc này lại đầy ắp nỗi chua xót nhưng không phải vì bản thân cậu.
“Em xin lỗi…” Nhạc Tri Thời đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Tống Dục, nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của anh.
Tống Dục cầm lấy tay cậu: “Sao em lại nói xin lỗi chứ?”
Ngón tay cậu lạnh buốt, Tống Dục xoa xoa bàn tay cậu.
“Em không làm sai gì cả.”
Nhạc Tri Thời nhíu mày, cuối cùng không thể kiềm chế được mà ôm lấy anh, vòng tay qua cổ anh rồi vùi mặt vào vai anh: “Em thật ngu ngốc, nếu em biết thì ra em cũng thích anh nhiều như vậy, em nhất định sẽ không để anh phải chịu đựng một mình nhiều thế đâu.”
Vẻ mặt của Tống Dục lại vô cùng bình thản, ngay cả khi thú nhận tình cảm của mình cũng bình tĩnh như thể anh không hề cảm thấy đau đớn, nhưng Nhạc Tri Thời vẫn cảm nhận được những nỗi đau này, thậm chí còn rất sâu sắc.
Có lẽ Tống Dục đã thực sự trao toàn bộ tình cảm của anh cho cậu, tình cảm ấy càng ngày càng lớn lên trên người cậu, nên bây giờ Nhạc Tri Thời mới thấy khó chịu đến vậy.
“Em khóc gì chứ?” Tống Dục nhìn Nhạc Tri Thời bật khóc thì nhẹ nhàng vuốt lưng: “Em đừng buồn, hại cho cơ thể đó.”
Nhạc Tri Thời nghe vậy càng khó chịu hơn.
“Em đâu ngờ, anh lại buồn đau lâu đến thế…”
Nếu là cậu, phát hiện bản thân thực sự thích một người sống chung dưới mái nhà, còn đối xử nhau như anh em ruột thịt, biết rõ làm vậy là sai vì đối phương chỉ coi mình như người thân. Tình cảm ấy ngày càng nảy nở trong tim càng không thể bộc lộ, chỉ đành giữ gìn từng kỉ vật, đêm này qua đêm khác mất ngủ mà thôi.
Nhạc Tri Thời chẳng dám chắc, mình có thể kiên nhẫn đến mức ấy.
Nhưng Tống Dục dường như chỉ tập trung tìm ra nguyên nhân cậu khóc, nên bỏ qua biểu cảm của cậu: “Anh hỏi lại, anh đã làm cho em hiểu nhầm gì rồi phải không?”
Nhạc Tri Thời đang mặc bộ quần áo ở nhà bằng vải nhung mềm mại, hơi xù lông, Tống Dục ôm lấy cậu, giọng điệu trở nên dịu dàng.
“Anh chỉ muốn em thử một lần, trong khoảng thời gian này hãy thử ở bên cạnh anh, bao lâu tùy ý em.”
Anh mặc chiếc áo khoác lông, sợi lông khẽ chạm vào mặt cậu. Nhạc Tri Thời dụi mặt vào cạnh cổ anh, áp vào làn da ấm áp của Tống Dục, nghẹn ngào hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”
Tống Dục im lặng trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh có khoảng thời gian này là đủ rồi.”
Anh tựa vào đầu Nhạc Tri Thời: “Vốn dĩ không nghĩ sẽ có ngày hôm nay.”
Họ giống như hai bụi cây quấn vào nhau, trước đây Nhạc Tri Thời vô thức nhận chất dinh dưỡng từ Tống Dục truyền cho cậu, ngây dại mà lớn dần lên. Bây giờ cậu đã biết những chất dinh dưỡng này đến từ đâu, cũng cảm nhận được những đau khổ tích tụ bấy lâu nay của Tống Dục.
Tình yêu thật là kỳ lạ.
Một quả địa cầu vô giá trị và không xác định được Tống Dục cất giữ rất kỹ, nhưng anh lại cố chấp không thừa nhận là người cất giữ quả địa cầu ấy.
Nhạc Tri Thời rất muốn nói gì đó với Tống Dục, để anh tin rằng cậu cũng như vậy, nhưng khi sốt ruột là đầu óc cậu rối bời, văn vở lộn xộn lên hết.
Cuối cùng, Tống Dục nhìn vào đồng hồ nói giờ đã muộn rồi.
“Sinh nhật em mà làm em khóc.” Anh tự trách bản thân mình, sau đó hôn lên môi Nhạc Tri Thời: “Chúng ta quay về thôi.”
Anh không dùng từ về nhà, họ đã hiểu rõ nhau rồi, về nhà bây giờ cũng rất khó.
Suốt quãng đường về hai người đều im lặng, đến nơi Nhạc Tri Thời xuống xe, Tống Dục đội mũ áo lên cho cậu rồi đưa cậu lên lầu.
Cánh cửa mở ra, căn phòng chìm trong bóng tối, Tống Dục bật đèn và điều hòa, nhưng nhiệt độ tăng chậm hơn anh tưởng rất nhiều. Nhạc Tri Thời cởi đôi dép bẩn ra, thay một đôi khác đi trong nhà, bước đến sô pha ngồi xuống, lông mày cậu vẫn còn nhăn chặt.
Tống Dục bước tới, không biết lấy ở đâu một đôi tất lông, ngồi xổm xuống, không nói lời nào vươn tay nắm lấy bàn chân của Nhạc Tri Thời.
Nhạc Tri Thời né tránh, nhưng Tống Dục vẫn giữ chặt và kéo mạnh chân cậu về phía anh, dùng lòng bàn tay rộng ôm lấy gót chân gần như đông cứng của cậu, xoa xoa rồi mang tất vào cho cậu.
Trong hai phút đó, hai người họ đều không nói gì cả. Cho đến khi Tống Dục mang tất cho cậu xong, anh đứng dậy thản nhiên hỏi.
“Anh nói những lời đó, làm em thấy thương hại anh đúng không?”
Nào ngờ, những lời này vô tình khơi dậy cảm xúc của Nhạc Tri Thời. Cậu cau mày co chân về, giọng nói bất ổn: “Anh đang nói gì vậy?”
Rất nhanh sau đó, Nhạc Tri Thời chìm vào hố sâu tội lỗi, nghĩ mình quá ngu ngốc không hiểu gì về tình yêu, khi nghe anh nói yêu mình nhưng câu trả lời lại là xin lỗi.
Nhạc Tri Thời tự trách bản thân về nỗi đau của Tống Dục, nhưng trong mắt Tống Dục câu xin lỗi ấy không biết bị anh hiểu lầm thành gì rồi.
Nghĩ thế, cậu cố gắng ổn định cảm xúc, điều chỉnh nhịp thở.
“Không phải thương hại đâu ạ.” Nhạc Tri Thời ngẩng đầu nhìn Tống Dục, lấy mu bàn tay lau mắt, đôi mắt đỏ hoe, thậm chí lông mi vẫn còn ngấn nước: “Em xin lỗi vì em thực sự rất khó chịu, không phải em không chấp nhận tình cảm của anh. Đó là thứ mà em mong muốn nhất trên đời này, anh không biết bao nhiêu lần em nghĩ về chuyện anh có thích em hay không đâu.”
“Em không muốn lúc nào cũng nghi ngờ, liệu rằng anh thích em là tình yêu hay tình thân? Tuy em tỏ tình trong lúc bị ốm, đầu óc không tỉnh táo nên qua loa sơ sài, nhưng em thật sự đã đấu tranh rất lâu trước khi nói ra điều đó, em chịu hết nổi nữa nên mới nói ra.”
Nhạc Tri Thời nhíu mày rồi thả lỏng, bắt lấy bàn tay buông thõng của Tống Dục, nắm lấy các ngón tay của anh: “Anh nói thời gian bao lâu tùy em quyết định, cho em con đường sống, nhưng anh có từng nghĩ đến chưa?”
“Tống Dục.” Nhạc Tri Thời cụp mắt xuống, những giọt nước mắt đọng nơi đáy mắt long lanh: “Anh đã cho em tình yêu mà người khác mơ cũng không có, cho em những cảm xúc mà em chẳng tìm được ở bất kỳ ai. Từ nhỏ tới lớn, mười mấy năm rồi, trong mắt em chỉ có mỗi anh, em nóng lòng muốn ở bên anh từng phút từng giây, chưa bao giờ thay đổi. Tất cả đã đến mức này, anh vẫn nghĩ em có thể thích người khác sao?”
Cậu nắm tay Tống Dục, nhìn lên, dù có cố gắng thế nào đôi mắt đỏ hoe vẫn không ngăn được giọt nước mắt rơi xuống: “Từ lúc đồng ý ở cạnh anh, em đã không còn lựa chọn nào khác. Là anh làm em không thể yêu người khác, em đã không còn đường lui nữa rồi.”
Giọng điệu của Nhạc Tri Thời chưa bao giờ dứt khoát như vậy: “Em không còn lối thoát nào nữa cả, em chỉ có mỗi anh thôi.”
Tống Dục chìm vào im lặng thật lâu, cuối cùng anh ngồi xuống bên cạnh cậu.
Nước mắt của Nhạc Tri Thời rơi từng giọt, anh vô thức đưa tay lau hết lần này đến lần khác, giống như một con rô bốt thực hiện những hành động đơn giản đã cài đặt sẵn.
“Không cần một khoảng thời gian, như thế không đủ.”
Dưới ánh đèn phòng khách, mí mắt Nhạc Tri Thời trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu xanh, giờ lại hơi sưng lên, vô cùng mỏng manh như thể vừa cọ vào sẽ làm nó vỡ ra. Lông mi của vừa dài vừa mềm, hai má cũng rất mịn màng, trên người măc bộ đồ nhung thoải mái. Nhưng biểu cảm và giọng điệu cậu thì lại cứng cỏi.
“Em muốn cả con người anh, muốn thật lâu, thật lâu.”
Tống Dục giơ tay, chạm vào má cậu, Nhạc Tri Thời cầm tay anh.
“Anh nói thích là vô hại, có thể trong mắt anh, em đơn giản chỉ là thích thôi, ngay cả chính em còn không định nghĩa được. Nhưng em thực sự đang phải đấu tranh rất nhiều, du͙© vọиɠ chiếm hữu của em đối với anh đã vượt quá sức chịu đựng của em, nếu không thì làm sao đang nửa đêm em có thể sẽ mặc quần áo ngủ chạy đi tìm anh, nghe được điều gì đó lại tự nghi ngờ bản thân mình.”
Cậu lấy trong túi chiếc bánh pudding: “Vì muốn nhanh gặp được anh, em đã cố gắng tìm mọi lý do, cũng không thể nói cho ai biết. Khi em mười tám tuổi, anh nói em vẫn còn là một đứa trẻ. Bây giờ em mười chín tuổi…”
Lúc Tống Dục bị mất ngủ, Nhạc Tri Thời lại cố gắng bằng mọi cách để xóa sự chênh lệch về thời gian hay tin nhắn, xóa tất cả mọi khoảng trống giữa họ mà cậu có thể nghĩ ra.
“Em có đủ tư cách, để nói rằng em yêu anh không?”
Nhìn hàng mi run rẩy và đôi mắt đỏ hoe của Nhạc Tri Thời cùng câu hỏi kia, Tống Dục cuối cùng không nhịn được nữa.
Anh không trả lời, mà đè luôn Nhạc Tri Thời xuống ghế sô pha rồi hôn cậu. Cặp kính cận ép chặt vào đôi má áp sát của hai người, phát ra tiếng va chạm kim loại, thật phiền phức. Tống Dục kéo kính ra, tùy ý ném xuống đất.
Ghế sô pha rất lạnh, Tống Dục nắm cổ tay Nhạc Tri Thời chặt đến mức không thể nhúc nhích. Nhưng hơi thở của Tống Dục lại nóng rực, miệng lưỡi cũng khô. Nhạc Tri Thời bị cơ thể của người cậu yêu đè lên, như thể rơi xuống hồ nước, hương vị quen thuộc của Tống Dục quấn lấy cậu, Nhạc Tri Thời dần dần hít thở khó khăn, mất kiểm soát trước sự mãnh liệt mà cậu chưa từng trải qua.
Cậu thích một Tống Dục dịu dàng, nhưng cũng thích anh bộc lộ hoàn toàn bản thân, không che đậy hay kiềm chế gì cả.
Tống Dục dùng sức hôn cậu, dùng tư thế mạnh mẽ tiến vào, không còn dè dặt để ý hơi thở của Nhạc Tri Thời, xâm nhập, cướp đoạt lãnh địa ướŧ áŧ, mềm mại kia. Hệt như anh muốn để lại ký hiệu để Nhạc Tri Thời biết rằng, anh muốn cậu đến nhường nào.
Cảm giác hít thở không thông khiến Nhạc Tri Thời như đang đi trên cầu treo, ôm chặt cánh tay anh, nhắm mắt lại, mũi thở gấp gáp hơn. Dây khóa kéo trên áo khoác ngoài đồ ngủ bị kéo xuống, còn dính mấu nối ở chỗ khó gỡ, lộ ra tay áo bằng vải bông mềm mại bên trong.
Cậu cố gắng đáp trả một cách vụng về nhưng quật cường, nhưng lại rơi vào một vòng xoáy khác, ngày càng chìm sâu hơn, càng khao khát Tống Dục nhiều hơn.
Thời gian như bị kéo giãn, đến khi cậu sắp không thở nổi nữa thì Tống Dục mới thả ra.
Nhạc Tri Thời dựa vào tay vịn của sô pha, hớp từng hớp không khí, tim đập dồn dập, cả người đổ mồ hôi, không khí loãng dần, l*иg ngực phập phồng, hệt như bị bệnh hô hấp. Có điều khác ở chỗ, cậu vừa hoảng loạn lại vừa khát cầu.
Tống Dục vỗ về cậu, Nhạc Tri Thời theo bản năng sáp tới, quyến luyến cọ cọ chóp mũi anh, vừa thở dốc vừa hôn lên má, lên môi Tống Dục.
Cậu hít thở và mơ hồ gọi tên Tống Dục, có lúc còn gọi là anh trai.
Khi quan hệ thân mật, cậu giống như một chú cún con được cưng chiều, theo bản năng được huấn luyện quấn lấy Tống Dục. Trong không gian tối đen không có ai, Tống Dục ôm lấy cậu, hôn môi cậu. Vì vậy cậu luôn khao khát thêm nữa, không muốn buông ra.
Nếu có thể, cậu hy vọng rằng nụ hôn của Tống Dục sẽ không bao giờ dừng lại.
Đang kịch liệt, Tống Dục nhìn lên thấy vệt máu nhỏ trên môi sưng tấy của Nhạc Tri Thời. Anh chợt bình tĩnh, nâng mặt Nhạc Tri Thời lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu đang rỉ ra trên môi cậu, nhẹ giọng nói câu “xin lỗi” sau đó lùi về, cho cậu chút không gian để thở: “Anh dọa em sợ rồi sao?”
Nhưng Nhạc Tri Thời không cần ý tốt đó của anh, thay vào đó, cậu đứng dậy trèo lên người Tống Dục, vòng tay qua cổ anh, lắc đầu nói “Không có”, năn nỉ anh: “Hôm nay sinh nhật em, anh đừng đi.” Nhân tiện tựa vào người anh, chủ động áp sát lên người Tống Dục, dáng vẻ không thuần thục lại vô cùng chủ động, giống như đứa trẻ đang xin kẹo.
Khờ khạo năn nỉ, đơn giản muốn thể hiện tình yêu, biết rằng sẽ làm bản thân khó thở nhưng vẫn cố chấp ương ngạnh, đó chính là Nhạc Tri Thời. Ngoại trừ Tống Dục, không ai có thể nhìn thấy dáng vẻ này của cậu.
Tống Dục nắm lấy vai Nhạc Tri Thời, kéo cậu ra xa chút, đặt tay lên má, dùng ngón tay cái xoa xoa khóe miệng cậu.
“Chẳng lẽ em không cảm thấy, anh đang dụ dỗ em à?”
Áo của Nhạc Tri Thời đã hoàn toàn tuột xuống lưng, chỉ còn phần tay áo yếu ớt bám lấy. Cậu nắm cánh tay của Tống Dục thở dốc, trên đôi môi đỏ lấp lánh ánh nước, khuôn mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt ướŧ áŧ mà hồn nhiên nhìn Tống Dục. Cậu khẽ mở miệng và ngậm lấy ngón tay anh, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua đầu ngón tay.
“Em không phải cũng đang dụ dỗ anh sao?”
Nhạc Tri Thời làm hành động dụ dỗ nhưng đôi mắt lại trong sáng hồn nhiên như thể nói với Tống Dục rằng anh vô tội, còn người có tội chính là cậu, tựa như Nhạc Tri Thời đã nói vô số lần.
Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với cậu.
Điều này thực sự càng khiến cảm giác tội lỗi của Tống Dục trở nên nặng nề hơn.
Nhưng sự kết hợp giữa cảm giác tội lỗi và du͙© vọиɠ nguyên thủy gần như là chất gây ảo giác không thể giải trừ được, lý trí hoàn toàn biến mất. Anh vẫn mũ áo chỉnh tề, nhưng đã cởϊ áσ khoác của Nhạc Tri Thời ra, hôn dọc theo đường cong cần cổ, để lại dấu vết trên làn da trần trắng nõn của cậu.
Nhạc Tri Thời toát một lớp mồ hôi mỏng, áo ngắn tay bó sát ướt đẫm, lúc Tống Dục hôn lên ngực cậu cách lớp vải, cậu run rẩy ngửa người ra sau, ôm đầu Tống Dục, thắt lưng cong lên phía trước bị giữ thật chặt. Một loại khát vọng khó nhịn chảy dọc theo mạch máu chiếm cứ toàn thân, cậu mất sức sắp trượt ra sau, được Tống Dục đỡ lưng giữ lại, nghiêng người dựa lên cơ thể Tống Dục.
“Khó chịu à?” Tống Dục còn chưa hỏi xong thì Nhạc Tri Thời đã hôn lên, bàn tay vội vàng lột áo khoác ngoài của Tống Dục ra, để lộ chiếc áo len dệt màu đen bên trong. Cậu hôn một đường tới bên mặt Tống Dục, ghé vào tai anh thở dốc, “Nóng…”
Tay Tống Dục vói vào trong quần áo cậu, dán lên làn da nóng hổi của cậu, đầu ngón tay lạnh buốt thoáng xoa dịu sức nóng của Nhạc Tri Thời, nhưng chỉ là hạt muối bỏ bể. Nhạc Tri Thời ngồi trên người Tống Dục cọ cọ, dẫn dắt tay anh xuống phía dưới của cậu, cho đến khi đầu ngón tay vượt qua mép quần ngủ.
“Tự làm bao giờ chưa?” Bàn tay luồn vào trong của Tống Dục nắm chặt cậu em đã cương của Nhạc Tri Thời.
Nhạc Tri Thời nằm sấp trên người anh, đáp rất khẽ, “Đã từng”.
“Lúc nào?”
“Sau khi ở bên anh, rất nhớ anh.” Nhạc Tri Thời cọ bên cổ Tống Dục, như vừa xấu hổ vừa bối rối, nhấn mạnh: “Chỉ một lần thôi.”
Tống Dục thấy cậu dễ thương quá, nhịn không được ghẹo, “Thích anh như vậy, mà chỉ một lần thôi à?”
Nhạc Tri Thời hơi bực bội, nhổm dậy định nói thêm gì đó lại bị Tống Dục chặn miệng và giữ chặt bên dưới. Chất dịch trơn nhầy rỉ ra từ đỉnh dính lên bàn tay mà Nhạc Tri Thời từng thấy đẹp nhất, ngón tay khép lại, ngón cái và eo bàn tay làm thành hình vòng tròn, vừa bóp vừa đẩy, trượt lên trượt xuống.
(*Eo bàn tay là vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ.)
Lúc tɧẩʍ ɖυ cậu toàn tưởng tượng ra khuôn mặt Tống Dục, nụ hôn của anh, nhưng rất ít khi Nhạc Tri Thời tưởng tượng động tác khác của Tống Dục, cho nên ảo tưởng tìиɧ ɖu͙© của cậu cũng chỉ có hôn môi mà thôi, bây giờ thực sự có được Tống Dục, cậu mới biết ảo tưởng của mình khô khan đến mức nào.
Cậu cách quãng hôn môi với Tống Dục, thỉnh thoảng thở lấy hơi, phần eo vô thức đong đưa dưới động tác của Tống Dục, mông bọc trong quần ngủ ép chặt cọ xát vào phần dưới của Tống Dục. Cậu có thể cảm nhận được thứ gì đó đang chĩa vào mình, điều này khiến cậu vừa xấu hổ vừa thỏa mãn.
“Không được… Anh trai…”
Lúc cầu xin, phản ứng đầu tiên của Nhạc Tri Thời vẫn là gọi anh trai, cứ như làm điều gì sai trái không nên làm, run rẩy năn nỉ anh tha cho mình, trong tiếng thở dốc có lẫn tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.
Cậu cứ cọ trong ngực Tống Dục, Tống Dục chỉ có thể nhịn, dịu dàng hôn mặt cậu, “Ngoan nào, thả lỏng, bắn ra là được.”
Nhạc Tri Thời gần như mất khống chế nhận được chút an ủi qua nụ hôn, hàm răng họ chạm vào nhau, đầu lưỡi quấn chặt, tiếng rêи ɾỉ dần thay đổi nhịp điệu trong nụ hôn. Nhạc Tri Thời bắn lên bụng dưới Tống Dục, tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm bẩn chiếc áo len dệt màu đen sạch sẽ của anh.
Cả người mất sức, Nhạc Tri Thời ghé vào lòng Tống Dục há miệng thở dốc, cúi đầu nhìn thấy bèn giơ tay ra lau nhưng không lau sạch được.
“Xin lỗi anh.” Nhạc Tri Thời nói nhỏ, “Em làm bẩn áo của anh rồi.”
Tống Dục thấy điểm chú ý của cậu luôn rất kỳ lạ, anh hôn tai Nhạc Tri Thời, “Bẩn hơn nữa cũng được.”
Mặt Nhạc Tri Thời nóng bừng, nhưng cậu là một đứa bé hiếu học, vì vậy bàn tay đang lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại di chuyển xuống dưới, cởi thắt lưng của Tống Dục ra, thăm dò đè mép qυầи ɭóŧ của anh xuống, thằng em với hình thể đáng kinh ngạc nhảy ra từ bên trong, chống lên bụng dưới thon gọn của Nhạc Tri Thời.
“Bự quá.” Nhạc Tri Thời nhìn anh, nảy suy nghĩ so sánh, màu đậm hơn cậu một chút, cũng dài hơn nhiều, còn cong lên trên nữa. Nhưng Nhạc Tri Thời nhanh chóng tìm ra lý do cho mình, “Vốn dĩ anh cũng cao hơn em nhiều mà.”
Tống Dục còn muốn hôn cậu, nhưng Nhạc Tri Thời đã trượt xuống khỏi người anh, cậu bất ngờ quỳ gối lên thảm. Cậu tách chân Tống Dục ra chui vào, nở nụ cười ranh mãnh rồi ngửa mặt lên tuyên bố với Tống Dục, “Em muốn làm thế này, được chứ?”
“Em không cần làm thế.” Tống Dục muốn kéo cậu lên.
“Nhưng em muốn thử.” Tay Nhạc Tri Thời giữ lấy gốc của anh, bờ môi cọ xát với qυყ đầυ, lúc tách ra còn kéo theo một vệt dịch thể trong suốt, dính lên môi.
“Em học đâu ra vậy?”
Nhạc Tri Thời thật thà trả lời: “Quảng cáo khiêu da^ʍ mà em xem đều là vậy đó, là cái lần tốt nghiệp trung học cơ sở, thật ra cái video em xem là hai người con trai.”
Cậu hé miệng ngậm lấy. Mọi chuyện khó hơn cậu nghĩ nhiều, gần như cậu chỉ có thể ngậm được phần trước, nhưng nhiêu đó cũng khiến nhịp thở của Tống Dục phải thay đổi.
Nhạc Tri Thời cố gắng nuốt vào nhả ra, biết mình thật sự không có miếng kinh nghiệm nào nhưng vẫn muốn cố gắng lấy lòng Tống Dục, hy vọng có thể nhận được chút khen ngợi từ anh sau khi hoàn thành, nhưng chuyện này quá khó, vốn đã ăn không vô rồi, thậm chí Nhạc Tri Thời còn cảm nhận nó đang phình ra trong cổ họng của mình.
Cậu phun ra, thở hổn hển mấy hơi rồi lại thè đầu lưỡi, liếʍ từ dưới lên. Những động tác này có thể nói là không hề có kỹ xảo, thậm chí còn rất vụng về, nhưng chỉ như vậy cũng đã khiến hơi thở được Tống Dục kiểm soát hồi lâu trở nên rối loạn. Người mà anh cố gắng bảo vệ, đứa em trai anh nhìn nó lớn lên, giờ phút này đang quỳ trước mặt lấy lòng anh.
Du͙© vọиɠ trái đạo đức là chất xúc tác hữu hiệu nhất để đạt kɧoáı ©ảʍ.
Lúc Nhạc Tri Thời ngậm vào, anh nhịn không được đưa tay đè sau gáy cậu, cảm giác một bộ phận của mình chặn ở gốc lưỡi Nhạc Tri Thời, xâm nhập sâu hơn lúc hôn. Bỗng nhiên anh có vài suy nghĩ bệnh hoạn, muốn va chạm trong khoang miệng mềm mại ẩm ướt của cậu, sau đó bắn vào, nhìn cậu bị nghẹn nhưng vẫn gắng gượng nuốt xuống, ho khan đến mức đỏ mặt, còn muốn hôn cậu.
Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể nghĩ thôi, Tống Dục sẽ không mạo hiểm để Nhạc Tri Thời làm chuyện như vậy. Anh chịu đựng đâm vào sâu trong cổ họng, sau đó lui ra ngoài một chút, chậm rãi đẩy đưa với bờ môi và khoang miệng của Nhạc Tri Thời, cầm tay cậu dạy cậu nắm trụ lấy lòng mình.
Miệng Nhạc Trị Thời rất đau, nước miếng chảy ra ngoài dọc theo khóe miệng, nhưng cậu vẫn nghiêm túc nhả ra nuốt vào, không biết bao lâu sau, bỗng nhiên Tống Dục rút ra, cọ xát qυყ đầυ vào môi Nhạc Tri Thời, thở dốc bắn lên mặt cậu.
Bị bắn tung tóe khắp mặt, Nhạc Tri Thời vội vàng nhắm mắt sau đó khẽ mở ra, vô thức dùng mu bàn tay lau, ngơ ngác nhìn chất lỏng trên tay mình, cuối cùng lè lưỡi ra liếʍ.
“Làm gì đó?” Tống Dục kìm nén nhịp thở, kéo tay Nhạc Tri Thời.
“Em muốn nếm thử hương vị của anh.” Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn trả lời, còn cúi đầu hôn đầu dương v*t của Tống Dục.
“Ăn ngon không?” Tống Dục tựa trên ghế sofa, nóng đến mức đưa tay cởϊ áσ, kéo Nhạc Tri Thời đến bên cạnh mình.
Nhạc Tri Thời ôm eo Tống Dục, trao một nụ hôn mập mờ với anh, lúng búng trả lời ăn ngon ạ, rất thoải mái, rất thích anh.
Tống Dục nghe mà nóng tai, nhéo lưng Nhạc Tri Thời, dùng miệng chặn môi cậu, bế cậu trong tư thế dạng chân vào phòng tắm. Với Tống Dục thì nhiêu đây còn lâu mới đủ, nhưng anh muốn trân trọng Nhạc Tri Thời, anh không muốn vội vàng làm điều đó khi chưa chuẩn bị, mang đến cho cậu trải nghiệm không tốt.
Bọn họ nhanh chóng đi tắm, ở trong phòng tắm thân mật rất lâu, Nhạc Tri Thời không muốn ra ngoài, Tống Dục không làm gì được đành ôm cậu trở về phòng, đắp chăn cho cậu, ôm cậu từ đằng sau, mạnh mẽ ra lệnh cậu phải ngủ trước hai giờ rưỡi.
“Hôn thêm một phút nữa đi.” Nhạc Tri Thời lật người cọ cọ vào mặt Tống Dục: “Được không anh?”
Tống Dục thờ ơ, còn nhắm hai mắt ngủ, Nhạc Tri Thời đành làm nũng: “Hôm nay là sinh nhật của em, anh còn chưa nói chúc mừng sinh nhật em, bây giờ lại…”
“Sinh nhật vui vẻ.” Tống Dục nói nhanh, hôn lên môi Nhạc Tri Thời.
“Anh làm cho có đấy à?” Nhạc Tri Thời ôm cổ anh, lưu luyến hôn anh: “Em thích cái này.” Nhưng cậu đã thất bại, nhanh chóng bị Tống Dục đẩy ra.
“Nếu em muốn ngày tổ chức sinh nhật, thì đi ngủ ngay cho anh.” Tống Dục nhìn cậu, giọng điệu đe dọa: “Hoặc anh cũng có thể khiến em không thể xuống giường được nữa.”
Nhạc Tri Thời giật mình, hai má nóng bừng, lẩm bẩm nói: “Em biết rồi, ngủ, ngủ thôi.”
Đèn tắt, cả phòng ngủ chìm vào bóng tối dịu êm. Sau vài phút im lặng, Nhạc Tri Thời vùi vào trong vòng tay của Tống Dục, thì thào: “Anh ngủ chưa?”
“Ừm…”
Nhạc Tri Thời sáp gần thêm chút: “Anh có thể nhắc lại, những gì anh nói với em lúc trong xe không?”
“Nói gì cơ?” Tống Dục thấp giọng, cố ý hỏi cậu: “Nói anh không thích em?”
Nhạc Tri Thời cắn cổ anh: “Không phải câu này, câu sau đó cơ.”
Mặc dù bị cắn nhưng có vẻ tâm trạng của Tống Dục rất tốt. Anh vuốt ve lưng Nhạc Tri Thời, giọng dịu dàng mang theo ý cười, nói với cậu: “Anh yêu em.”
Nhạc Tri Thời hài lòng ôm lấy lưng anh, lần này không nghĩ đến nói lời xin lỗi nữa. Ngày đầu tiên của tuổi mười chín, cậu đã có tư cách để thể hiện tình yêu với người yêu rằng “Em cũng yêu anh”.
Cảm thấy chưa đủ, cậu lặp lại lần nữa.
“Em yêu anh, Tống Dục.”
______________
Tiêu Dao Thư Quán:
Chương này chỉ có cảnh BJ nên tôi giữ nguyên, sau này mấy đoạn H tôi sẽ bôi trắng nhé. Ai muốn đọc thì tự bôi đen lại.
Pé ngoan dưới 18 không được bôi nha.