*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảm giác từ chối một người, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Nhạc Tri Thời.
Vòng sơ tuyển của học viện Luật bắt đầu, Nhạc Tri Thời vừa vào đã thấy Nam Gia, cô phụ trách quá trình sơ tuyển, dẫn một nhóm khoảng năm mươi người dự thi rút thăm, Nhạc Tri Thời rút thăm ở sau, lúc tới lượt cậu, Nam Gia cười với cậu khẽ nói cố lên.
“Em thi thứ mấy?”
“Bốn mươi chín, thứ hai từ dưới lên.” Nhạc Tri Thời thấy cũng bình thường, mặc dù rất nhiều người đều nghĩ thi sau quá sẽ bị thiệt.
Cậu và Tưởng Vũ Phàm đi ra hàng sau, tìm một hàng ghế trống ngồi xuống. Tưởng Vũ Phàm nhìn những bạn học khác bước lên giải thích linh cảm của mình, còn hồi hộp hơn Nhạc Tri Thời, thậm chí có hơi nghẹt thở, chạy ra mở cửa sau hội trường.
“Khó dữ, phỏng vấn kịch tình huống của bọn tớ cũng không khó vậy đâu.” Cậu ta chạy về ngồi vào chỗ bên cạnh Nhạc Tri Thời.
Nhạc Tri Thời gật đầu, “Vậy nghĩa là cậu rất có thiên phú biểu diễn đó.”
Tưởng Vũ Phàm cũng an ủi, “Chắc chắn cậu sẽ làm được, đừng nghe tên đeo kính kia nói bậy.”
Nhạc Tri Thời cười một tiếng, cậu không bị Từ Lâm chọc giận. Trái lại, theo một mức độ nào đó, cậu bắt đầu dấy lên ý chí chiến đấu, hy vọng mình có thể thuận lợi vào tổ thiết kế, đọ sức trực tiếp với Từ Lâm.
Người dự thi Học viện luật liên tục mang tác phẩm của mình lên sân khấu trình bày, cũng giống Nhạc Tri Thời lúc trước, sau khi nhận được chủ đề “Hồ”, phong cách thiết kế của mọi người cơ bản đều na ná nhau, hầu hết màu sắc là xanh, xanh nhạt, thiết kế cũng lấy loại thủy tụ nhuộm màu* phong cách Trung Quốc làm chủ đạo. Có vài mẫu thiết kế giống nhau đến ngạc nhiên, Nhạc Tri Thời thấy ban giám khảo thì thầm với nhau nhưng biểu cảm cũng không mấy hy vọng.
*Thủy tụ là phần lụa ở ống tay áo trang phục hí kịch:“Ý tưởng sáng tạo giống nhau ghê.” Tưởng Vũ Phàm tự thấy mình là người ngoài nghề, thì thầm bên tai Nhạc Tri Thời, “Nói là một người thiết kế chắc tớ cũng tin.”
Nhạc Tri Thời gật đầu, đang định đáp thì một cô gái xinh đẹp mặc Hán phục lên sân khấu, giọng cô rất nhỏ, cũng rất nhút nhát, nhưng chỉ một câu đã thu hút được sự chú ý của Nhạc Tri Thời.
“Bộ trang phục này là do chính tay tôi làm.”
Giám khảo ngồi dưới sân khấu rất vui mừng và ngạc nhiên, gật đầu liên tục, “Làm rất tốt, bạn không nói chúng tôi cũng không ngờ.”
Tưởng Vũ Phàm nhìn PPT của cô, xích lại gần Nhạc Tri Thời, “Nhưng thiết kế của cô ấy không khác mấy so với các thiết kế trước đó, đều mang cảm giác tranh thủy mặc phong cách Trung Quốc.”
“Không sao.” Nhạc Tri Thời giải thích, “Tiết mục nghệ thuật giữa các trường là thi đấu tập thể, cũng giống như kịch tình huống của các cậu, trong một team cần có thiết kế, nhưng cuối cùng luôn phải làm ra trang phục mặc cho người mẫu, nên cũng cần người có kỹ thuật chế tác, có cô ấy phần thắng sẽ lớn hơn một chút.”
Tưởng Vũ Phàm hiểu điều này. Nhưng cậu ta thấy rất lạ, những người xung quanh chưa lên sân khấu đều đang kiểm tra PPT và bản thảo của mình, chuẩn bị trình bày tiếp theo. Chỉ mỗi Nhạc Tri Thời ngồi nghe phần thể hiện tác phẩm của người khác say sưa, còn ghi lại tác phẩm mình thích và tên tác giả vào vở, cứ như cậu mới là giám khảo vậy.
Đến lượt Nhạc Tri Thời lên sân khấu, trông cậu không khác bình thường là mấy, mở PPT xong cười với giám khảo dưới sân khấu, rất tự nhiên bắt đầu lời nói đầu. Tưởng Vũ Phàm ngồi dưới thấy không ít cô gái ngồi hàng trước giơ điện thoại lên, tất cả camera chĩa vào Nhạc Tri Thời.
“Đây là năm bản thảo thiết kế tôi đã làm theo chủ đề ‘Hồ’.” Trên hình chiếu là bản thảo vẽ tay điện tử, ba bộ đồ nữ, hai bộ đồ nam, phong cách thiên về trong trẻo nhưng lại vừa lạnh lùng mê ly: “Mạch suy nghĩ thiết kế của tôi đến từ nước hồ ban đêm, cho nên ở chỗ này tôi dùng màu đậm khá nhiều, tô điểm thêm là thiết kế tơ bạc với ánh sáng phân cực. Bộ thứ nhất là váy dài gấm satin, váy cắt mô phỏng dòng nước chảy hình cung chữ S, ánh sáng phân cực màu bạc lạnh và màu lam tôn lên tính chất đặc biệt của sóng gợn lăn tăn trên hồ nước...”
Cậu giới thiệu đơn giản thiết kế của mình, giám khảo dưới sân khấu gật đầu liên tục, một người trong đó cố ý hỏi: “Ý tưởng sáng tạo của bạn rất đặc biệt, tiện có thể chia sẻ quá trình sáng tác và nguồn cảm hứng với chúng tôi được không?”
Khi nghe câu hỏi của người này, Nhạc Tri Thời chợt liếc mắt một vòng, tình cờ thấy một người vào từ cửa sau, không phải ai khác, chính là “nguồn cảm hứng” của cậu.
Tống Dục mặc áo sơ mi trắng với áo khoác màu xám trắng, mang kính mắt gọng mảnh màu bạc, trông vừa trưởng thành vừa nhã nhặn. Anh thản nhiên ngồi vào hàng cuối cùng, chăm chú nhìn Nhạc Tri Thời.
“Cảm hứng...” Nhạc Tri Thời nãy giờ vẫn rất trôi chảy, bỗng nhiên tạm dừng, gương mặt trắng trẻo lập tức ửng hồng. Cậu mím môi, thẳng thắn nói ra đáp án với họ, “Là một người rất quan trọng với tôi, cho tôi cảm hứng này.”
Lượng người dự thi không nhiều dưới sân khấu cũng bắt đầu thảo luận, tất cả mọi người đều là sinh viên trường luật, phạm vi nhỏ. Từ khi nhập học, Nhạc Tri Thời đã là tân sinh viên được chú ý nhiều nhất trong học viện, không ai ngờ lại hóng được tin hot như này trong vòng sơ tuyển.
Ban đầu Tưởng Vũ Phàm còn ngạc nhiên, sau đó nhíu mày suy nghĩ.
Cậu ta cảm thấy người rất quan trọng của Nhạc Tri Thời có thể là anh cậu, dù sao cậu bạn này là kiểu người “anh trai là số một” chẳng màng chuyện gì.
Nhưng không ngờ, Nhạc Tri Thời còn nói thêm một câu.
“Có một tối tôi thấy ánh sáng từ mặt hồ phản chiếu trên mặt anh ấy, nhìn rất đẹp.”
Nghe câu này, Tưởng Vũ Phàm lại thấy không giống anh trai cậu, nhưng từ đầu tới cuối cậu ta cũng không tin nổi Nhạc Tri Thời có người con gái mình thích, đã vậy còn không kể làm cậu ta đau lòng ghê nơi~
Nhạc Tri Thời rũ mắt, hàng mi dài che đi một phần cảm xúc trong mắt cậu, nhưng vành tai vẫn còn đỏ, dường như nhà thiết kế tự tin mà hiền hòa lúc nãy đã biến thành một cậu trai ngây ngô ngượng ngùng, “Tôi vừa thấy đã ngây người. Cho nên lúc đó mới có linh cảm. Ban đầu tôi cũng giống mọi người, chỉ giới hạn Hồ vào ban ngày, nước xanh ngọc bích, nhưng ánh sáng hồ đêm cũng rất đẹp, lạnh lùng mà thần bí.”
Giám khảo gật đầu khen ngợi, “Không tệ, ý tưởng sáng tạo rất đặc biệt, kiểm soát vẻ đẹp rất đúng chỗ. Vả lại câu chuyện ẩn sau cũng rất đẹp.” Bà vừa nói xong, mọi người phía dưới đều bật cười.
“Được rồi, người tiếp theo.”
Nhạc Tri Thời xuống sân khấu, nhưng cậu không ngồi vào bên cạnh Tống Dục mà cúi đầu đi thẳng một mạch về chỗ cũ. Cậu thấy nóng quá bèn kéo khóa cởϊ áσ khoác hoodie ra, chỉ mặc một cái áo dài tay bằng vải bông mỏng, nằm sấp trên mặt bàn. Tưởng Vũ Phàm lại gần bắt chuyện với cậu, còn đặt tay lên vai cậu.
Từ góc nhìn của Tống Dục, bóng lưng của Nhạc Tri Thời luôn rất đáng yêu, tóc hơi xoăn như đồ chơi bằng lông nhung.
“Cậu ngầu ghê, thiết kế này đẹp thật, tớ thấy nhất định cậu có thể vào vòng trong.” Tưởng Vũ Phàm nổi tính hóng hớt: “Cơ mà người rất quan trọng cậu nói lúc nãy… là ai vậy, sao tớ không biết có người như vậy nhỉ?”
“Cái đó…” Nhạc Tri Thời lập tức tìm không ra lý do thích hợp để lấp liếʍ cho qua, hơn nữa hiện tại hình ảnh của Tống Dục đã ngập tràn trong tâm trí cậu.
Bỗng nhiên điện thoại rung lên một cái, Nhạc Tri Thời cúi đầu kiểm tra.
[Anh trai: Mặc áo khoác vào.]
Nhìn thấy câu này, rốt cuộc cậu vẫn không nhịn được mà quay đầu lại.
Tống Dục yên lặng nhìn cậu chăm chú bằng ánh mắt dịu dàng. Nhạc Tri Thời biết, khuôn mặt này chính là khuôn mặt mơ hồ trong bản thảo thiết kế của cậu. Vì để nhìn không giống Tống Dục, Nhạc Tri Thời đã sửa bản vẽ rất nhiều lần. Nhưng cho dù cậu có sửa đến mức thay đổi hoàn toàn, vẫn không giấu được tình yêu dành cho anh.
Cậu ngoảnh lại, nghe lời Tống Dục khoác áo khoác lên.
Lúc này, người cuối cùng đã hoàn thành bài thuyết trình của mình, người xung quanh đều đứng dậy đi ra ngoài, một số ra cửa sau, một số đi cửa trước. Những người đi ngang qua đều liếc Tống Dục, liên tục mấy người như vậy khiến Nhạc Tri Thời ngồi không yên, cậu đứng dậy bước sang phía Tống Dục, dừng lại trước mặt anh.
Thấy Nhạc Tri Thời đi, Tưởng Vũ Phàm cũng theo sau, không ngờ gặp Tống Dục nên vội chào anh, “Đàn anh, sao anh lại tới đây?”
“Nghe nói bên này sơ tuyển nên đến xem.” Tống Dục cũng đứng lên, anh sóng vai với Nhạc Tri Thời ra khỏi phòng học.
Sắc trời bên ngoài đã hơi xẩm tối, Tưởng Vũ Phàm vội đi ăn cùng bạn gái nên về trước, còn bảo tối sẽ mang đồ ăn ngon về ký túc xá cho Nhạc Tri Thời. Chỉ còn lại hai người, Nhạc Tri Thời bèn nhích đến gần Tống Dục.
Tống Dục tưởng cậu lạnh, định cởϊ áσ khoác mình ra, Nhạc Tri Thời lập tức phát hiện hành động này của anh, ngăn lại: “Áo khoác của em dày lắm rồi.” Cậu đè tay Tống Dục, hỏi anh câu mà Tưởng Vũ Phàm đã hỏi lúc nãy, “Sao anh tới đây?”
Chẳng qua Tống Dục lại đưa ra đáp án khác.
“Anh đến xem em lợi dụng anh làm ra chuyện tốt gì.”
Lời này mang theo chút ý trêu chọc, Nhạc Tri Thời vừa thấy có lỗi vừa thấy Tống Dục rất đáng yêu, không nhịn được sờ cánh tay anh, “Vậy anh thấy thế nào?”
Lúc này Tống Dục không trêu chọc cậu nữa, khẽ gật đầu nói nghiêm túc, “Rất có cảm giác nhà thiết kế, em thử nghề này xem sao.”
“Em còn kém xa.” Nhạc Tri Thời cảm thấy đây đã là lời khen rất cao rồi, hơi lâng lâng như khinh khí cầu bơm đầy khí, cứ thế bay thẳng lên trời. Cậu muốn nắm tay, nhưng người đến người đi nên đành nhịn.
Tống Dục dẫn cậu đến một quán ăn nhỏ rất bí mật, không nằm trong khuôn viên trường mà ở ngoài khu tập thể dành cho cán bộ nhân viên. Hầu hết những người đến ăn là các gia đình trong khu tập thể. Anh gọi một phần canh gà hầm bình gốm, bên trong còn hầm rất nhiều nhân hạt dẻ và hoa trùng thảo màu cam, thêm cả phần lớn đồ kho mà Nhạc Tri Thời thích ăn để đầy một tô sứ lớn, phía trên còn ánh một lớp dầu cay bóng loáng, rắc thêm chút mè trắng.
Cơm nóng vừa được bê lên, Nhạc Tri Thời lập tức múc một thìa nước kho thơm hương nồng rưới lên cơm, trộn đều rồi ăn một miếng to. Cơm trộn nước kho rất nịnh miệng, vô cùng thơm ngon.
Đồ kho của quán này khiến Nhạc Tri Thời nhớ đến món kho của bà cụ trước cổng trường cấp ba, ngày trú mưa hôm ấy, Tống Dục cầm dù quay lại hành lang đón cậu.
Nhạc Tri Thời nghĩ đến ngẩn ngơ, có lẽ lúc đó cậu đã hơi thích Tống Dục rồi, chẳng qua chưa nhận ra thôi.
Bằng không khi Tống Dục tốt nghiệp, cậu đâu cần sợ hãi ngồi một mình ở hành lang chứ?
Nếu muốn Nhạc Tri Thời xác định tình cảm của mình lần nữa, có lẽ vẫn nguyên vẹn thế thôi. Vì ngay từ đầu gặp Tống Dục, cậu đã thích anh rồi.
Tống Dục ăn nhiều hơn bình thường, Nhạc Tri Thời thấy vậy hỏi, “Anh thích quán này lắm hả? Đồ ăn ngon thật á.”
“Anh nghĩ em sẽ thích.” Tống Dục giải thích, “Lúc trưa không có thời gian ăn cơm, nên mới để tối ăn luôn.”
Nhạc Tri Thời không hài lòng với tính ưa bỏ bữa của Tống Dục: “Anh đừng như vậy, không có thời gian ăn cơm thì anh phải bảo em, em sẽ mang cơm cho anh mà.”
“Buổi chiều em còn sơ tuyển nữa.”
Ý của Tống Dục rất rõ ràng, nhưng Nhạc Tri Thời vẫn không chịu nể mặt: “Vậy anh cũng phải nói cho em biết chứ, không có chuyện gì quan trọng hơn anh cả.”
Giọng cậu hơi lớn, cặp tình nhân bàn bên nhìn sang dòm cái rồi quay đầu đi.
Tống Dục lẳng lặng dùng đũa bỏ da với xương trong thịt gà, chấm nước chấm rồi đặt vào chén của Nhạc Tri Thời, tựa như anh đang xuống nước an ủi vậy. Giọng Nhạc Tri Thời dịu lại: “Lần sau anh nhớ nói với em đó.”
“Anh biết rồi.” Giọng Tống Dục nghiêm túc khiến Nhạc Tri Thời tạm yên tâm. Cậu ăn hết thịt gà Tống Dục gắp cho, nói thêm, “Em sẽ gửi tin nhắn nhắc anh ngày ba bữa.”
“Được.”
Tống Dục biết mình có thể không cần nói chuyện mình chưa ăn cơm để Nhạc Tri Thời bớt lo nhưng anh không nhịn được, sau đó anh thấy Nhạc Tri Thời vì anh mà lo lắng, vì anh mà nổi cơn giận hiếm thấy.
Đôi khi Tống Dục rất cần những điều này để chứng minh vài chuyện, nó làm anh càng ngày càng khát vọng giành được một điểm dừng chân trong trái tim Nhạc Tri Thời.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không đành lòng nhìn Nhạc Tri Thời buồn lo, đành bổ sung: “Vì phương hướng có thay đổi nên phải đổi nhóm, anh muốn tạo chút thành tích để còn mau được thông qua. Bận xong thời gian này là ổn.”
Thực tế không đơn giản như vậy, anh ở văn phòng thầy giáo từ ba giờ tới tận năm giờ rưỡi nghe ông nói rất nhiều lời mà anh không muốn nghe, toàn là mấy câu chẳng liên quan đến chuyên môn, vì thế mà suýt không kịp đến xem sơ tuyển của Nhạc Tri Thời, cũng khá may là cậu là người thi thứ hai từ dưới lên.
Nhạc Tri Thời biết lúc trước Tống Dục gánh phần việc rất lớn trong nhóm, nên thầy hướng dẫn không muốn thả anh đi.
“Vậy thầy hướng dẫn của anh đồng ý không?”
Tống Dục không trả lời ngay, hình như anh còn mang chút ưu tư.
“Nói thẳng ra thì ông ấy là thầy hướng dẫn do khoa sắp xếp, anh còn chưa tốt nghiệp, trong khi đó công việc của thạc sĩ còn chưa triển khai, chưa tới độ có cần ông ấy đồng ý hay không.”
Tống Dục còn nói, “Nhóm mà ban đầu anh muốn đi nay đã đổi người hướng dẫn khác rồi, chờ bao giờ bảo vệ nghiên cứu xong anh sẽ sang bên đó.”
Nhạc Tri Thời không quá hiểu chuyên ngành của anh nên cũng không hỏi nhiều, “Dù ra sao nếu anh dám bỏ mặc bản thân là em sẽ nổi giận đó.”
“Từ trước tới nay em chưa tức giận bao giờ.” Tống Dục nói: “Trừ những lúc em bị bệnh thôi.”
Nhạc Tri Thời nghĩ, cậu không nổi giận với Tống Dục là vì cậu không có lập trường đó.
“Giờ em sẽ tức giận, hơn nữa còn cáu với anh.” Nhạc Tri Thời nâng má, “Thế nào?”
“Chỉ cần em không bị bệnh, muốn cáu kiểu gì cũng được.”
Nhạc Tri Thời nghe vậy mềm lòng ngay, không nhịn được dùng chân khều mắt cá chân Tống Dục, lén làm nũng.
Ăn cơm xong, hai người từ khu tập thể về trường, nắm tay nhau ba phút trên con đường nhỏ. Dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng lòng bàn tay Nhạc Tri Thời cũng rịn một lớp mồ hôi mỏng, chẳng rõ vì quá căng thẳng hay quá vui thích. Có lẽ là cả hai.
Đi qua Mai Thao, Nhạc Tri Thời thấy phim chiếu ngoài trời, người đông nườm nợp mới nhớ hôm nay là thứ sáu.
(*Giải thích phụ: Mai Thao là địa điểm ngoài trời nổi tiếng ở đại học Vũ Hán, có lệ chiếu phim vào mỗi tối thứ sáu.)
“Đông thật.” Cậu vừa đi vừa dòm màn hình to thật to, thoáng thấy khuôn mặt của nam nữ chính, là một bộ phim tình cảm Âu Mỹ.
Tống Dục chỉ liếc nét mặt của cậu là biết Nhạc Tri Thời muốn đi xem. Thế là anh dứt khoát đi thẳng về phía kia, Nhạc Tri Thời như động vật nhỏ bám đuôi chủ, trước khi nhầm hướng cậu vội vàng đuổi theo đến bên cạnh anh, bám cánh tay Tống Dục.
“Chúng ta sắp đi xem phim ạ?” Giọng cậu hơi kích động.
“Ừm.”
Dòng người đông đúc, Tống Dục đưa tay ôm hờ Nhạc Tri Thời, xung quanh không có chỗ nào ngồi nữa nên hai người đành đứng tận rìa đám đông. Nam nữ chính trong phim đang dạo bước dưới hoàng hôn bên bờ sông, tán gẫu về một quyển sách mà hai người đều thích. Nữ chính bất ngờ đổi chủ đề, bảo hôm nay là sinh nhật mình, Nhạc Tri Thời ngơ ngác với cuộc đối thoại trên màn hình, “Thật là trùng hợp, ngày mai là sinh nhật của em.”
Tống Dục nhếch môi, anh vuốt mái tóc bị gió thổi của Nhạc Tri Thời, đội mũ áo khoác hoodie dùm cậu rồi bảo muốn đi mua nước, hỏi Nhạc Tri Thời có muốn đi không.
Nhạc Tri Thời lắc đầu, hiếm khi không có yêu cầu gì, chỉ dặn anh mau về.
Người xung quanh càng lúc càng đông, tất cả mọi người chen chúc trong bóng tối, hầu hết đều là các cặp yêu nhau. Thậm chí Nhạc Tri Thời còn thấy bóng dáng Tần Ngạn, thấp thoáng trong góc vắng gần bên phải màn hình. Nhưng đám đông nhốn nháo quá làm cậu không thấy rõ, nhón chân lên rồi lại nghiêng đầu, đến khi nhìn thấy thì cha nội Tần Ngạn và bạn gái đang hôn nhau.
Mặt Nhạc Tri Thời hơi nóng lên, cảm giác như nhìn trộm nên vội hạ chân xuống, đứng không vững bật ngã ra sau, được một cánh tay đỡ lấy lưng. Cậu chưa ngoảnh lại cũng biết đó là Tống Dục.
“Anh về rồi hả?”
Tống Dục gật đầu, túi đồ tiện lợi trong tay anh không có nước mà chỉ có một hộp bánh cheesecake.
“Anh không thích ăn ngọt mà?” Nhạc Tri Thời lấy hộp bánh ga-tô ra, mở ra một cái là hương sữa đậm đà bay khắp.
“Mua cho em đó.” Tống Dục còn nói, “Cái bánh ngọt duy nhất không chứa bột mì. Còn bánh sinh nhật ngày mai của em, mẹ nói sẽ làm rồi đưa tới.”
“Em biết rồi ạ.” Nhạc Tri Thời cầm thìa nhựa tính múc một thìa, nhưng bị Tống Dục ngăn cản. Trên màn hình, nam chính đang hát khúc mừng sinh nhật cho nữ chính, Tống Dục nói với Nhạc Tri Thời, “Đón sinh nhật sớm một ngày được không?”
Yêu cầu của anh vừa vô lý vừa có chút qua loa. Chả ai lại cầm một cái bánh ngọt nhỏ giá mười mấy đồng trong tủ lạnh cửa hàng tiện lợi, hỏi người mình thích xem bây giờ là sinh nhật được không, không quà cáp cũng chẳng có niềm vui bất ngờ.
Nhưng vừa hay, Nhạc Tri Thời chính là một nhóc ngốc luôn đồng ý mọi yêu cầu của anh trai.
“Dạ được.” Nhạc Tri Thời đứng trong gió lạnh với đám đông, cười thật ngọt ngào. Trong màn ảnh lớn cách đó không xa, nam chính lấy bật lửa ra, anh ta bật lửa coi như đó là nến, đưa đến trước mặt nữ chính bảo cô ước đi.
Màn hình chiếu ánh sáng lên khuôn mặt Nhạc Tri Thời, cậu hỏi Tống Dục: “Không có nến, tụi mình có ước không anh?”
“Có.” Tống Dục lấy một hộp bánh que Pejoy trong túi ra, nếu Nhạc Tri Thời không nhắc tới vụ ước nguyện, anh sẽ không để lộ cách làm ngu ngốc này với cậu, càng không muốn thừa nhận mình nán lại cửa hàng tiện lợi thêm năm phút chỉ vì tìm thứ thay nến.
Anh cắm cái bánh que dài nhỏ vị matcha lên bánh ngọt, sau đó nói: “Đây là nến.”
Nhạc Tri Thời không cãi, cậu cười nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, diễn như thật thổi một hơi. Dùng hết tác dụng của nến, Tống Dục rút sạch bánh que Pejoy: “Em không ăn cái này được.”
“Ăn ngon không anh?” Nhạc Tri Thời tò mò hỏi.
“Bình thường.” Tống Dục không muốn làm cậu thèm, cho dù Nhạc Tri Thời không còn là đứa trẻ vì không được ăn mà khóc nhè nữa.
Nhạc Tri Thời ăn một miếng bánh ngọt lại đút Tống Dục ăn một miếng, nam nữ chính trong phim cũng xong tiệc sinh nhật đơn giản.
“Sao anh lại muốn ăn sinh nhật sớm?” Nhạc Tri Thời lơ mơ hỏi.
Tống Dục đứng im một chốc, nhìn về phía xa, “Ngày mai đông người lắm, mọi người sẽ cùng đến đón sinh nhật với em.”
Bấy giờ Nhạc Tri Thời mới hiểu thì ra anh muốn đón sinh nhật riêng với cậu, dù anh bề bộn nhiều việc, thời gian ăn cơm cũng không có, tất cả đều rất tạm bợ và qua loa, nhưng anh vẫn muốn vậy.
“Lạnh quá ta.” Nhạc Tri Thời cố ý nói rất to, xung quanh có vài người quay đầu nhìn cậu, sau đó cậu như cố ý đùa giỡn kéo áo khoác của Tống Dục ra, chui vào, “Ấp em xíu đê.”
Ngay từ đầu Tống Dục đã thấy lạ, nhìn người vây xem dòm họ cười cười rồi quay đầu tiếp tục xem phim. Trời đã tối hẳn nên không nhiều người để ý đến hành động của họ.
Nhạc Tri Thời mặt đối mặt chui vào ngực anh, cánh tay ôm lấy lưng anh dưới áo khoác, thời gian kéo dài không lâu, mới chốc đã buông ra.
“Vậy giờ xem như em mười chín tuổi à?”
Trên môi Tống Dục hiện ra nụ cười: “Xem như là thế.”
Anh giơ tay gẩy lọn tóc xõa trước trán Nhạc Tri Thời, ánh mắt hơi mất tập trung: “Đến bây giờ, anh vẫn còn nhớ dáng vẻ của em lúc chín tuổi.”
“Chỉ chín tuổi thôi hả?” Nhạc Tri Thời ngửa đầu hỏi anh.
“Ba tuổi cũng nhớ, bốn tuổi, năm tuổi...” Tống Dục suy nghĩ, “Hình như đều nhớ cả.”
Nhạc Tri Thời nghĩ, có lẽ trong mắt anh, cậu mãi mãi chỉ là đứa trẻ.
“Tống Dục.” Nhạc Tri Thời gọi tên anh lần nữa, xích gần thêm chút, cất tiếng trong tiếng người ồn ào, giọng rất khẽ như đang cầu nguyện.
“Lúc tụi mình là anh em, anh là anh trai, em là em trai, chúng ta không bình đẳng. Em cần anh chăm sóc, anh không cần gì cả.”
Tống Dục lẳng lặng nghe, nhìn vào mắt cậu.
“Giờ thì khác, em là bạn trai của anh, anh cũng là bạn trai của em. Chúng ta rất bình đẳng.”
“Em cần anh, anh cũng cần em được không?”