Sau khi tạm biệt Nam Gia, Nhạc Tri Thời quên cả chuyện ăn cơm, mơ mơ màng màng trở về kí túc xá.
Đang trong giờ cơm trưa nên kí túc xá chẳng có ai. Mắt của Nhạc Tri Thời rất xót, tinh thần cũng không tốt, đầu đau như sắp nổ tung vậy, cậu định đi tắm nước nóng rồi ngủ một giấc. Nhưng trạng thái tinh thần và vận may của cậu không khác nhau mấy. Tắm đến giữa chừng thì bình nóng lạnh đột nhiên bị hỏng, chỉnh thế nào cũng là nước lạnh. Hết cách, Nhạc Tri Thời đành tắm nhanh cho sạch sẽ, lau khô người rồi mặc quần áo.
Trong lúc đó Tống Dục gửi cho hai dòng tin nhắn cho Nhạc Tri Thời, tin đầu tiên là anh bị gọi ra ngoài đo đất, sau cơm tối không thể tập bóng cho cậu được, tin thứ hai là hỏi cậu đang ở đâu.
Nhạc Tri Thời đã chui vào chăn nhưng vẫn còn lạnh đến nỗi răng va cầm cập vào nhau, tay run run đánh mấy chữ ‘đang ngủ ở kí túc xá’, sau đó cài đặt điện thoại vào chế độ im lặng.
Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, giấc mơ hiện lên mù mịt, động một chút là tỉnh, sau khi tỉnh rất nhanh lại mê man ngủ tiếp, cho nên giấc mơ cũng vỡ tan tành, tất cả đều là kí ức hồi nhỏ, cái nào cũng có liên quan đến Tống Dục. Bất kể trong mơ hay hiện thực, cậu luôn là người đuổi theo người kia, chạy theo đến lúc ngã, nhưng lần nào Tống Dục cũng đứng lại quay đầu đợi cậu, trừ lần cuối cùng.
Anh trai bỏ đi mà không thèm nhìn lại, nhoáng cái đã chẳng thấy bóng lưng đâu. Tất cả mọi thứ xung quanh đều hoà vào dòng nước chảy xuôi, cảnh tượng rất quái dị ly kỳ, nhuộm đỏ tất cả, biến thành một thứ chất lỏng đặc sệt nóng bỏng quấn quanh người Nhạc Tri Thời. Cậu không thở được, cũng không thể nào trốn thoát.
Lúc sắp ngạt thở, Nhạc Tri Thời tỉnh dậy như đang tự cứu mình. Dưới giường hình như có người gọi tên cậu, nhưng mí mắt cậu nặng trĩu và căng đau, xương cốt cả người đều đau âm ỉ, phải cố gắng lắm mới cử động được, ở trong chăn mơ màng đáp lại.
Hình như cậu nghe thấy tiếng của Tưởng Vũ Phàm và Thẩm Mật, Tưởng Vũ Phàm nói mình định ra ngoài, muốn Thẩm Mật đi cùng. Nhưng những âm thanh ấy truyền đến tai Nhạc Tri Thời giống như bị ngăn cách bởi một bức tường, rất không chân thực. Đến tận khi Tưởng Vũ Phàm và Thẩm Mật cùng hợp sức khiêng cậu xuống giường thì thân thể Nhạc Tri Thời mới có cảm giác.
Đau, chỗ nào cũng thấy đau.
Tưởng Vũ Phàm tìm cái áo lông cừu mặc cho Nhạc Tri Thời, cảm thấy chân cậu chẳng có chút sức lực nào, lại hỏi: “Nhạc Nhạc, cậu còn đi được không?”
Nhạc Tri Thời nghe rõ ràng, cậu gật đầu, giọng yếu ớt: “Có thể, tớ không sao.”
“Cậu đừng nói nữa, cậu đã nóng thành như vậy rồi còn dám nói không sao?” Giọng Thẩm Mật vυ't lên, khiến lòng Nhạc Tri Thời chấn động. Cậu cũng không phản bác nhưng vẫn cố chấp muốn tự mình đi. Hết cách, hai người bọn họ ồn ào đỡ cậu từ trên lầu xuống dưới, lúc đang đi trên cầu thang Tưởng Vũ Phàm rõ ràng cảm giác được Nhạc Tri Thời sắp ngất đến nơi rồi.
Vừa xuống cầu thang Tưởng Vũ Phàm lập tức gọi xe, nhưng thầy giáo gọi đến hối thúc khiến cậu ta không biết làm sao: “Thẩm Mật, tớ sắp bị hối chết rồi, cậu đi một mình được không?”
“Được, cậu cứ đi đi, có gì tớ gọi điện báo cậu.”
“Được rồi, tớ xong việc sẽ lập tức đến bệnh viện tìm các cậu.”
Cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ, gió dưới sân kí túc xá thổi cho Nhạc Tri Thời tỉnh táo hơn chút. Cậu mê man nói mình không muốn đi bệnh viện, cậu không thích bệnh viện. Thẩm Mật kiên nhẫn khuyên cậu, sau đó kéo cánh tay lên muốn cõng nhưng Nhạc Tri Thời không chịu, cậu biết Thẩm Mật muốn đưa mình đến bệnh viện.
“Tớ không thích… tớ không muốn đi bệnh viện…” Nhạc Tri Thời đến nói chuyện cũng tốn sức, cứ càm ràm trong cơn nửa tỉnh nửa mê.
Thẩm Mật không quan tâm, dứt khoát túm lấy Nhạc Tri Thời cưỡng chế cõng cậu lên lưng. Nhưng rất nhanh, hành vi của cậu ta đã bị một ánh đèn chói mắt ngăn cản. Thẩm Mật cau mày nhìn qua phát hiện có chiếc xe màu đen đang đến gần, cậu ta đoán được người trên xe là ai, quả nhiên trúng phóc.
Tống Dục xuống xe, bước chân rất nhanh. Động tác của Thẩm Mật hơi cứng lại, vốn dĩ cậu ta định thả Nhạc Tri Thời xuống nhưng vẫn nắm lấy cổ tay cậu. Nhạc Tri Thời nhíu chặt mày vì không muốn đi bệnh viện, nhưng trong mắt Tống Dục lại biến thành nguyên nhân khác.
“Cậu đang làm cái gì đấy?”
Cho dù Thẩm Mật nắm rất chặt, nhưng Tống Dục vẫn kéo Nhạc Tri Thời tách khỏi cậu ta rất nhanh.
Rõ ràng vừa nãy Nhạc Tri Thời còn bướng bỉnh, nhưng vừa nghe thấy giọng Tống Dục thì như cam chịu, ngoan ngoãn dựa vào người anh trai.
Đến khi làn da chạm vào nhau, Tống Dục mới phát hiện Nhạc Tri Thời có gì đó sai sai. Anh vừa giơ tay sờ trán Nhạc Tri Thời vừa nhìn Thẩm Mật.
Vẻ mặt Thẩm Mật trầm xuống: “Cậu ấy bị bệnh rồi, em chỉ muốn đưa cậu ấy đi bệnh viện, đơn giản vậy thôi.”
Tống Dục nhìn cậu ta chằm chằm, vài giây sau nói cảm ơn: “Lúc bệnh tính tình em ấy tệ lắm, cậu chịu không nổi đâu, để tôi lái xe đưa em ấy đi.” Nói xong Tống Dục khom người bế Nhạc Tri Thời đang nửa tỉnh nửa mê lên xe, đóng cửa ghế phụ.
Anh quay người thấy Thẩm Mật vô thức đi tới, vì cú nhầm lẫn vừa rồi mà Tống Dục cũng thấy hơi tội lỗi, giọng anh dịu xuống: “Cậu về kí túc xá sớm đi, có chuyện gì tôi sẽ nhắn Wechat cho cậu.”
Nhưng chẳng biết vì sao, có thể là câu này, cũng có thể là câu trước, đột nhiên Thẩm Mật như bị chọc giận, hai tay đặt ở bên người siết chặt thành nắm đấm, cách năm mét gằn từng chữ với Tống Dục: “Em nói thẳng cho anh biết, em thích Nhạc Tri Thời.”
Tống Dục cũng không ngạc nhiên, anh quay đầu để xác định Nhạc Tri Thời vẫn đang mê man, ngay sau đó quay lại tiếp tục đối mặt với Thẩm Mật.
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy trên xe buýt là em đã thích rồi, cho nên mặc kệ trời mưa vẫn đi trả điện thoại, chuyện phân lớp cũng là em chủ động yêu cầu đổi. Nhạc Tri Thời trông có vẻ dễ gần nhưng thật ra rất ít khi chịu bộc lộ tình cảm, cho nên em vẫn luôn cố gắng, hy vọng có thể giành được chút vị trí trong tim cậu ấy. Anh hiểu cảm giác này không?”
Tống Dục nghiêm túc nghe Thẩm Mật nói, anh cảm thấy Nhạc Tri Thời mà nghe được những lời này sẽ rất cảm động, nhưng đáng tiếc anh là Tống Dục.
“Cậu nói với tôi mấy lời này làm gì?”
Thẩm Mật cười nhạt, tựa như bất mãn với thái độ thờ ơ của Tống Dục: “Anh cứ tiếp tục giả vờ đi, nói thật từ lần đầu nhìn thấy anh thì tôi đã biết chúng ta giống nhau, đều có mục đích mờ ám, còn không bằng nói trắng ra để mọi người cạnh tranh công bằng. Cần gì phải dựa dẫm vào thân phận anh trai, coi vị trí của mình cao hơn người khác một bậc vậy.”
“Còn cậu thì dựa dẫm vào thân phận gì? Bạn bè? Bạn học?” Tống Dục lạnh nhạt nhìn cậu ta, trực tiếp móc lấy tâm tư của Thẩm Mật vứt giữa ánh mặt trời: “Chẳng phải cậu cũng đang dùng thân phận bạn học để tiếp cận em ấy, nhằm thỏa mãn mục đích đó sao?”
Thẩm Mật cười khổ sở: “Vậy còn anh?”
Tống Dục nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Thẩm Mật rũ mi giây lát, sau đó không hề sợ hãi mà nhìn thẳng: “Ỷ vào thân phận là anh trai của cậu ấy, ỷ vào cảm tình nhiều năm tích tụ dần, làm những chuyện mờ ám không thuần khiết với Nhạc Tri Thời, hưởng thụ sự sùng bái và lưu luyến của cậu ấy với mình nhưng lại không dám phá vỡ tầng quan hệ này. Tống Dục, anh có nhìn thấy lúc Nhạc Tri Thời không vui không? Anh có biết hành động của anh ảnh hưởng đến Nhạc Tri Thời như thế nào không? Cậu ấy vì anh mà hoang mang, mà buồn khổ, những điều này anh có biết không? Hay là anh giả vờ không biết?”
“Tống Dục, anh thì tốt hơn tôi chỗ nào chứ?”
Thấy Tống Dục im lặng, Thẩm mật cảm thấy mọi thứ đều vô nghĩa, kɧıêυ ҡɧí©ɧ là vô nghĩa, vạch trần sự thật cũng là vô nghĩa. Qua vai Tống Dục, cậu ta nhìn Nhạc Tri Thời đang ở trên xe đang nghiêng đầu dựa trên kính xe trong suốt, nhìn không rõ khuôn mặt.
Cậu ta nén cảm xúc, cuối cùng nói với Tống Dục: “Tôi không biết rốt cuộc anh nghĩ cái gì, tôi cũng lười quan tâm. Tống Dục, hoặc là anh ngoan ngoãn làm anh trai tốt, vạch rõ giới hạn, hoặc là anh thẳng thắn vứt bỏ cái thân phận cao thượng này đi. Dù sao tôi thấy anh cũng không gánh vác nổi đâu.”
Đến tận lúc Thẩm Mật xoay lưng, đi đến tòa kí túc xá khác, Tống Dục vẫn im lặng. Anh cảm thấy cực kỳ khó chịu, cái thân phận anh trai này từ năm sáu tuổi đã ràng buộc anh dù anh có đồng ý hay không, thân phận này từ lâu đã biến thành một tấm da, trói chặt cả con người anh.
Lời nói của Thẩm Dực như một nhát dao, bóc trần cái vỏ bọc giả dối khiến Tống Dục không thể không nhìn thẳng vào huyết thống mông lung này.
Rõ ràng anh đã từng muốn, cứ như thế mà sống qua ngày.
Quay vào xe, cảm xúc của Tống Dục vẫn chưa thể bình ổn, anh lái xe thật nhanh đến bệnh viện, trong đầu trăm mối tơ vò. Thậm chí anh còn nghĩ đến chuyện vô cùng đáng sợ, nếu như bây giờ có một cái xe khác đâm vào xe của anh, không chừng anh cũng nguyện lòng. Bởi dẫu sao thì Nhạc Tri Thời cũng ở đây.
Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong khoảnh khắc. Anh vội vã giảm tốc độ, ép cho bản thân mình bình tĩnh lái xe, bình yên đến bệnh viện. Lúc bế Nhạc Tri Thời, Tống Dục phát hiện cậu còn nhẹ hơn so với tưởng tượng của mình. Phòng cấp cứu có rất nhiều người, Nhạc Tri Thời ngồi trên ghế ngoài hành lang, tựa đầu vào vai anh. Cậu cố gắng mở mắt ra nhìn, rồi lại khó chịu nhắm mắt.
Lúc đến lượt, Nhạc Tri Thời tỉnh táo hơn chút, cậu rõ ràng không muốn đến bệnh viện nhưng khi đối mặt với bác sĩ lại rất ngoan ngoãn phối hợp.
“Sốt đến 39.4 độ.” Giọng bác sĩ bình tĩnh, hỏi bọn họ sao không đến đây sớm hơn?
Tống Dục càng thêm hối hận, anh thậm chí còn không biết chuyện em trai bị cảm.
Nhạc Tri Thời thay đổi rồi! Anh sợ phải thừa nhận sự thật này. Nhạc Tri Thời luôn nói với anh mọi chuyện dù nhỏ hay lớn trong quá khứ, nay đã không còn nữa rồi.
“Có bị dị ứng với loại thuốc nào không?”
Tống Dục đáp có, sau đó liệt kê hết những loại thuốc Nhạc Tri Thời dị ứng cho bác sĩ.
“Cậu với bệnh nhân có quan hệ gì?” Bác sĩ hỏi.
Tống Dục ngập ngừng, đấu tranh một lúc rồi trả lời: “Anh trai.”
“Phát sốt không phải bệnh nặng nên không cần nằm viện, vả lại bây giờ bệnh viện cũng không có phòng bệnh trống nữa. Nhưng tôi thấy bệnh án cậu ấy có tiền sử bị hen suyễn, ho sốt rất dễ làm hen suyễn tái phát, tôi kê đơn thuốc trị ho, nhất định phải ở bên cạnh chăm sóc quan sát. Mấy ngày này đều phải cẩn thận đấy. Quẹo phải nộp viện phí, sau đó đi truyền nước.”
Lúc truyền nước biển, Tống Dục luôn ngồi bên cạnh Nhạc Tri Thời, để Nhạc Tri Thời dựa vào vai của mình. Anh chẳng làm gì cả, hay nói đúng hơn là không muốn làm, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú một vết bẩn vương trên trần nhà trắng phau của bệnh viện. Nhạc Tri Thời có vẻ đã hồi phục tinh thần được kha khá. Cậu mở miệng nói muốn uống nước, Tống Dục lấy nước khoáng đã chuẩn bị sẵn, xoay nắp nghiêng bình đưa đến bên miệng, đút cho cậu uống.
Nhạc Tri Thời nuốt rất khó khăn, dù Tống Dục nghiêng chai chầm chậm nhưng vẫn có rất nhiều nước tràn ra. Anh lấy giấy ăn lau giúp cậu.
Anh nghe thấy Nhạc Tri Thời lắp bắp gọi anh trai, đột nhiên tức giận vô cớ: “Em bị ốm sao không nói với anh?”
Nhạc Tri Thời bệnh đến ngơ ngác, mặt vì sốt mà đỏ bừng, nói chuyện cũng không đủ sức. Nhưng cậu vẫn theo thói quen sờ cánh tay của Tống Dục, không nói lời nào mà dùng cách này để nhận sai và xin tha thứ.
Tay Nhạc Tri Thời tái nhợt, mạch máu hiện lên rất rõ, mu bàn tay cắm kim tiêm vừa mỏng vừa ngắn. Tống Dục nghĩ, ngày mai chỗ này nhất định sẽ để lại vết máu ứ đọng màu đen.
Nhạc Tri Thời là người rất dễ bị thương.
Nghĩ đến đây, sự đau lòng đã thắng cơn giận dữ. Anh sờ tay Nhạc Tri Thời, âm thầm an ủi.
“Lần sau mà bị bệnh, việc đầu tiên là phải nói cho anh biết.”
Anh không rõ Nhạc Tri Thời có nghe hay không, bởi vì cậu nằm yên không nhúc nhích, hệt như vì quá mệt mỏi mà rơi vào mê man. Tống Dục mở bệnh án trong tay, nhìn thấy hai chữ dị ứng là bắt đầu suy nghĩ liên miên.
Anh phát hiện bản thân mình cũng có lúc từng bị dị ứng, đυ.ng chuyện là sẽ phát tác, nổi giận xong mới tỉnh táo. Nhưng những thứ không được chạm vào thì càng muốn chạm, cấm kỵ để kiềm chế ham muốn nhưng ham muốn càng ngày càng phình to, nuốt trọn lấy anh.
Nhạc Tri Thời là nguyên nhân duy nhất khiến anh dị ứng.
Bóng đêm bủa vây ngoài cửa sổ, hành lang bệnh viện vẫn ồn ào như cũ. Truyền xong hai bình dịch, Tống Dục đưa Nhạc Tri Thời rời khỏi bệnh viện.
Bệnh viện luôn để lại cho Nhạc Tri Thời ấn tượng không tốt, mỗi lần đến đây đều đúng vào lúc cậu khó chịu nhất, phải chịu đủ các loại kiểm tra. Lúc nhỏ cậu luôn khóc nhè vì cảm thấy như vậy sẽ có tác dụng, nhưng sự thật chứng minh có khóc cỡ nào thì cũng phải đi khám bệnh thôi.
Từ lúc tắm xong đi ngủ đến tận khi tới bệnh viện, trăn trở tỉnh dậy ở nơi xa lạ vào nửa đêm, đầu óc Nhạc Tri Thời vẫn luôn mơ hồ. Cậu hệt như khúc gỗ tự bắt lửa, chẳng thể khống chế được, vừa đờ đẫn vừa nguy hiểm. Khi tỉnh dậy lần nữa, cậu phát hiện mọi thứ xung quanh đều không quen thuộc. Trần nhà thấp màu trắng sữa như đám mây dày đè xuống, đệm giường chăn gối trên người cậu đều là màu sẫm Tống Dục thích, nhưng tất cả đều mới tinh, không hề có mùi của Tống Dục.
Đầu giường mở là chiếc đèn toả sáng yếu ớt. Nhờ vào ánh đèn này, Nhạc Tri Thời chống người dậy nhìn, căn phòng không lớn, tuy chưa từng đến nhưng cách trang trí giống phòng ngủ của Tống Dục.
Cậu sờ trán mình, cảm thấy hình như đã hạ sốt rồi. Nhưng cậu vẫn không có chút sức lực nào cả, động tác chậm chạp chỉ muốn xuống giường.
Cửa mở ra, Nhạc Tri Thời đang xốc chăn đối mắt với Tống Dục đang bưng bát cháo đi vào. Nhạc Tri Thời hơi xấu hổ, cậu không biết nên tiếp tục xuống giường hay rút lại vào trong chăn.
“Nằm xuống, em muốn sốt thêm nữa sao?” Tống Dục để bát cháo lên tủ đầu giường, kéo cái chăn cưỡng ép đắp lên người Nhạc Tri Thời.
Nhạc Tri Thời không nói chuyện, ngoan ngoãn dựa vào đầu giường, cậu ngước mắt quan sát Tống Dục, anh lấy một chiếc thìa bằng inox, nhẹ nhàng khuấy cháo trắng trong bát.
Trước nay anh chưa dùng đồ inox bao giờ, cái bát này xem ra là lấy bừa.
Tất cả mọi thứ đều mới tinh, và hết sức vội vàng.
“Ăn chút để uống thuốc, ngủ một giấc là sẽ khoẻ hơn. Bác sĩ nói không nghiêm trọng lắm đâu.” Anh ngồi bên cạnh giường, đưa tay ra như muốn bón cậu.
Nhưng Nhạc Tri Thời không nghe lời đón lấy như trước kia nữa, lúc này cậu không muốn ăn gì cả. Dạ dày của cậu rất khó chịu, không giống với lúc bị đau dạ dày, là đau nặng nề giống như bên trong có cái gì đang giằng xé vậy.
Tống Dục cũng nhìn ra cậu đang chống đối: “Ít nhiều cũng ăn mấy miếng.”
“Vâng.” Giọng Nhạc Tri Thời rất nhẹ, sau đó cậu đưa tay ra muốn lấy bát cháo từ trong tay Tống Dục. Nhưng anh lại đặt bát cháo xuống, nhận ra Nhạc Tri Thời không muốn anh đút.
“Không muốn ăn thì để nguội rồi hẵng ăn.”
Nhạc Tri Thời rũ mắt, môi mím chặt, cậu nhìn cái chăn đắp trên người mình, cố sức mới nén được trận ho khan. Tống Dục sờ trán cậu để kiểm tra nhiệt độ rồi bỏ tay xuống.
Thấy cậu đã hết sốt, Tống Dục cũng yên tâm. Anh lấy tất cả thuốc để lên bàn rồi phân liều lượng, vừa ngẩng đầu thì nghe thấy Nhạc Tri Thời hỏi: “Đây là đâu ạ?”
Sắc mặt cậu tái nhợt, giọng khá yếu.
“Phòng anh thuê.” Tống Dục đếm lại số thuốc, thiếu một viên.
Ban đầu Nhạc Tri Thời ừ nhẹ, sau đó hít sâu một hơi, cậu lại nhịn không được mà ho khan. Tống Dục ngẩng đầu thì cậu quay mặt đi. Lúc Nhạc Tri Thời mơ màng ở trong xe, Tống Dục nói cậu sinh bệnh thì tính tình rất tệ, nếu lúc ấy cậu nghe thấy nhất định sẽ phủ nhận. Bởi vì cậu rất ngoan ngoãn nghe lời, chỉ khi sợ hãi mới khóc nhè thôi.
Tống Dục gọi Nhạc Tri Thời, đưa cho cậu liều thuốc đã phân nhưng Nhạc Tri Thời không nhận, cậu quay đầu nhìn Tống Dục bằng đôi mắt mang theo sương mù.
“Vì sao anh muốn thuê phòng?”
Đợi một lúc, Tống Dục vẫn không trả lời. Nhạc Tri Thời không như trước kia, chỉ dám hỏi một lần vì sợ Tống Dục thấy phiền. Cậu bướng bỉnh hỏi lại: “Tại sao anh muốn đến đây ở?” Nói xong thì cúi đầu nhìn chăn.
Lòng bàn tay Tống Dục toát một lớp mồ hôi, anh không nhìn Nhạc Tri Thời, trả lời ngắn gọn: “Ở một mình tiện hơn.”
“Như vậy thôi sao?” Nhạc Tri Thời cười, tiếp tục hỏi: “Vậy cái giường này anh để cho ai ngủ thế? Đồ gia dụng vẫn chưa đủ, anh muốn đi mua cùng với ai? Sau đó lại nấu cơm cho ai ở trong căn phòng này, ăn cơm với ai rồi lại ngủ với ai nữa?”
Cậu hỏi hết câu này đến câu khác, cảm xúc dần trở nên kích động, thậm chí có chút sụp đổ, giọng phát run. Tống Dục không hiểu vì sao chuyện nhỏ như thuê phòng lại khiến Nhạc Tri Thời giận dữ như vậy, rõ ràng lúc ở bệnh viện vẫn còn ổn mà. Tống Dục khó chịu, anh cố gắng nắm chặt bàn tay ở trong chăn của Nhạc Tri Thời như an ủi.
“Ngoan, đừng như vậy.”
“Em thế nào chứ?” Hốc mắt Nhạc Tri Thời đỏ ửng, nước mắt vẫn bướng bỉnh không chịu rơi xuống: “Em vẫn chưa đủ ngoan sao ạ?”
“Em từng hỏi anh, em như thế có kỳ lạ không? Anh nói không hề, anh nói em chỉ là sợ phải rời xa anh.” Giọng Nhạc Tri Thời run run, cậu ngừng một chút: “Anh nói gì em đều nghe, đều làm theo cả. Cho dù anh xem em như trẻ con mà dỗ dành, em cũng tin.”
Cậu nhìn mặt Tống Dục nhưng tìm chẳng ra cảm xúc mà mình muốn thấy, nên cậu cúi thấp đầu. Sau đó vô tình thấy bên cánh tay mình có nổi nốt đỏ. Cậu chết lặng chà xát chúng, khiến những mẩn đỏ kia càng thắm màu, lẩm bẩm nói: “Lại dị ứng, vẫn là bị dị ứng.”
Nhạc Tri Thời sụp đổ rồi, phản ứng dị ứng nhẹ này thực sự trở thành cọng rơm cuối cùng, nó đè ép khiến cậu khóc rống lên như đứa trẻ: “Vì sao lại bị dị ứng rồi… không phải đã đến bệnh viện rồi sao? Anh không nói cho bác sĩ biết em bị dị ứng sao? Cẩn thận đỡ thay em như vậy, có tác dụng gì chứ?”
Nam Gia nói không sai, cậu thực sự rất đau khổ. Nhạc Tri Thời nức nở, hít thở khó khăn, nhưng vẫn ngẩng đầu đau đáu nhìn Tống Dục. Nước mắt làm cho tầm mắt của cậu mờ mịt, nên Nhạc Tri Thời không biết Tống Dục đang có vẻ mặt gì. Cậu rất hy vọng mình có thể nhìn rõ nên càng buồn bực hơn, không muốn nhìn thêm nữa.
Nhạc Tri Thời yếu ớt như vậy, nhưng cậu cũng không còn là người trước kia năn nỉ Tống Dục ôm mình.
Cậu cuộn tròn người ôm lấy đầu gối, vùi đầu vào trong khuỷu tay: “Chẳng có tác dụng gì cả, em vẫn thích anh như thế.”
_____________________
Tiêu Dao Thư Quán: Đúng ra tôi muốn cố thêm 1 chương nữa, nhưng cột sống không cho phép. Với cả nhìn màn hình lâu đau mắt quá, tôi mới biên được nửa c56 thôi. Mai tôi up sớm nhé. Sr mọi người.