Hai người suýt chút nữa thì đánh nhau, Nhạc Tri Thời thậm chí còn không kịp nghĩ ngợi gì, chỉ biết đứng ra chắn trước mặt Tống Dục, may mà Tần Ngạn, Thẩm Mật và những người khác kịp thời ngăn hai người họ lại nên mới không xảy ra đánh nhau.
Lâu nay trong đội bóng rổ, Tống Dục tới rồi đi như một bóng ma, nếu không có Tần Ngạn, có lẽ anh sẽ mãi mãi tách biệt với mọi người, không nói chuyện cũng không xã giao, chỉ khi luyện tập và tham gia thi đấu thì mới xuất hiện. Mặc dù luôn lạnh lùng, nhưng anh cũng chưa từng xảy ra xích mích với ai bao giờ.
Lần kích động quá mức này quả thật không giống với anh thường ngày, làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc. Nhưng tất nhiên, điều bất ngờ hơn chính là cậu sinh viên luôn được Tần Ngạn chăm sóc, hóa ra lại là em trai của Tống Dục.
“Được rồi, được rồi, bữa nay là ngày nạp thành viên mới mà, người cũ đừng có gây nhau chứ.” Tần Ngạn ở giữa giảng hòa, vỗ vai Vương Chí: “Anh Vương, cậu nhóc nói không thể uống bia thực sự không hề gạt anh. Anh không biết đấy thôi, hồi chúng em học cấp 3, hôm khai giảng Nhạc Nhạc phát bệnh dị ứng, suýt nữa lên cơn sốc, dọa tụi em hết hồn. May mà có anh trai nó ở đấy nên cậu nhóc mới giữ được mạng. Anh nói xem, chúng ta hội họp ăn uống là chuyện vui vẻ, nhỡ xảy ra sự cố gì thì ai chịu trách nhiệm đây?”
Trong lời nói của Tần Ngạn có nặng có nhẹ, bề ngoài tuy mềm mỏng nhưng rõ ràng là đang ám chỉ Vương Chí, sau đó anh ta quay đầu bảo với các thành viên khác: “Chầu nhậu hôm nay mình trả tiền, mời mọi người uống, uống bao nhiêu tùy thích, nếu không uống được cũng đừng miễn cưỡng. Lát nữa mình gọi phục vụ mang Coke Sprite ra, mọi người có thể uống thay bia.”
“Sprite gì chứ?” Nam Gia liếc anh ta, vẻ mặt hơi tức giận: “Không ai muốn uống trà sữa tôi mua sao? Tất cả đều uống bia hết, sau này tôi sẽ không bao giờ mang trà sữa cho mọi người nữa, đúng là uổng phí tình cảm của tôi dành cho các cậu mà.”
Sắc mặt Vương Chí thay đổi, vốn dĩ ương ngạnh giờ càng thêm khó chịu, cố nghĩ xem phải nói gì đó.
Các thanh niên khác nghe vậy thì vội xum xoe: “Nào có, bây giờ tôi lại muốn uống trà sữa nè, không thèm uống bia nữa.”
“Tôi thực sự không thích kiểu đàn ông ép bia trên bàn ăn. Dù ép đàn ông hay phụ nữ thì cũng là làm khó người khác.” Nam Gia nhìn Vương Chí: “Cậu cũng học Luật, chắc cũng biết bao nhiêu vụ tranh chấp dân sự liên quan đến bia rượu rồi chứ?”
Mặc dù không hề muốn, nhưng Nam Gia đã nói đến vậy rồi, Vương Chí chỉ đành bực bội nhượng bộ: “OK, OK, coi như tôi rảnh rỗi kiếm chuyện chơi đi.”
“Được rồi, tốt rồi, thôi chúng ta bỏ qua chuyện này nhé?” Tần Ngạn nhìn Thẩm Mật rồi cười nói: “Coi Tiểu Thẩm kìa, mới nốc có nửa chai mà mặt đã đỏ au rồi.”
Tần Ngạn vừa làm trò hâm nóng không khí vừa giữ chặt cánh tay Tống Dục, giống như sợ anh sẽ nổi khùng tiếp nên ra hiệu: “Nào, bớt giận, bớt giận đi!”
Khuôn mặt Tống Dục vẫn lạnh lùng, không thèm nói với bọn họ câu nào mà bảo với Nhạc Tri Thời: “Qua ngồi cạnh anh.”
“Vâng.” Ban nãy Nhạc Tri Thời vẫn chưa tỉnh hồn, sợ anh trai sẽ đánh nhau với Vương Chí, giờ thì đỡ hơn rồi, yên lòng đi theo Tống Dục. Mới đầu bên cạnh Tống Dục còn mấy cậu nhóc nữa, nhưng vừa nghe đối chỗ là hí hửng chạy sang ngồi với chị Nam Gia, cả bọn cười ngây ngô như dở hơi, đúng là ước còn không được mà.
“Quả nhiên, sức hấp dẫn của mấy anh vẫn không bằng các chị nhỉ?” Tần Ngạn ngồi xuống than thở, nhìn Nhạc Tri Thời bật cười: “Nhạc Nhạc, hóa ra em vẫn còn sống à, vừa nãy anh dòm em hoảng hốt như bị rút gân chân vậy đó.”
“Em muốn ngồi với các anh.” Nhạc Tri Thời ba xạo, thật ra cậu chỉ muốn ngồi cạnh anh trai thôi à, vì vậy nhanh chóng đổi chủ đề, cố gắng che giấu tội nói dối của mình: “Anh Tần Ngạn gọi món gì vậy? Em muốn ăn ớt xanh nướng.”
“Anh gọi món rồi, tất cả đều là món em thích đó.” Tần Ngạn liếc Tống Dục vẫn đang im lặng, ghé người qua bàn nói với Nhạc Tri Thời: “Em cũng có mặt mũi quá đấy chứ, anh trai của em đã đến đội nhiều lần rồi, nhưng hầu như không bao giờ ăn tối ở đây cả, lần này chắc vì có em nên mới ở lại đó. Đây là lần đầu tiên anh gọi món, bình thường là quản lý gọi, không cần phải lo gì hết.”
Dứt lời thì quay sang bảo với Tống Dục: “Này, đừng chấp nhất Vương Chí, tên khốn đó sớm muộn gì cũng ra ngoài gây chuyện, không cần cãi nhau với anh ta, lỡ mà truyền ra ngoài cũng không hay ho gì.” Tần Ngạn huých nhẹ bả vai Tống Dục, cười nói: “Người khác nóng giận kệ họ, chúng ta không nên nông nổi theo, nóng giận chỉ hại thân mình thôi, chẳng có nghĩa lý gì.”
Cứ tưởng Tống Dục sẽ không trả lời, nào ngờ anh nói: “Vậy sao? Vậy lúc mình nổi giận là ai giữ mình lại, rồi giành lên trước thế nhở?”
“Này, cậu nhỏ mọn thật á.” Tần Ngạn bật cười: “Nhạc Nhạc, coi anh trai em kìa! Em mau đòi lại công bằng cho anh với!”
Nhạc Tri Thời vốn dĩ đang cắn đầu đũa, nghe xong thì cười ngất, dòm anh trai: “Ai kêu anh nhảy ra làm gì chứ?”
Tống Dục quay đầu, không hài lòng nhìn Nhạc Tri Thời. Cậu lập tức ôm lấy cánh tay anh, cười nịnh luôn miệng dỗ dành ’em sai rồi, em sai rồi ạ’, phải vậy Tống Dục mới chịu quay đầu về uống ngụm nước, nhưng vẫn chẳng nói lời nào.
Nướng hết phần này đến phần khác, mùi tiêu rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác. Nhạc Tri Thời cầm xiên thức ăn lên, dùng đũa gạt đồ ăn vào bát, để que xiên sang một bên rồi lấy đũa từ từ gắp ăn.
“Bài tập thực hành của các cậu lần này thế nào?” Tần Ngạn vừa ăn vừa hỏi thăm: “Nghe nói các cậu còn ngủ trong lều, thật không vậy?”
“Ừ.” Tống Dục kể vùng núi đó có địa hình đặc biệt, làng mạc đều nằm dưới chân núi, dân cư thưa thớt.
“Cậu nên đi học cách leo núi ở mấy nơi hoang vu đi, lỡ đâu gặp phải chuyện gì không may…” Tần Ngạn còn chưa kịp giỡn xong đã bị Tống Dục thụi cùi chỏ, đành nuốt nửa câu sau vào bụng. Lúc đầu Tần Ngạn nghĩ Tống Dục sẽ không để ý những lời nói đùa đó, không ngờ anh lại phản ứng nhanh như vậy, Tống Dục còn cẩn thận ngó qua Nhạc Tri Thời.
Tống Dục nhìn sang, cũng may là lúc đó Nhạc Tri Thời đang mải mê ăn, hết sức nghiêm túc đánh nhau với đống chân gà nướng nên không nghe thấy lời của Tần Ngạn.
Anh ta đổi chủ đề, trách móc: “Hoả Nhật Lập cậu kẹo quá nha, ra ngoài tác nghiệp cũng coi như được đi du lịch đúng không? Vậy mà chả đem quà các gì về cho tớ.”
Gặm xong chân gà, Nhạc Tri Thời tình cờ nghe thấy lời Tần Ngạn: “Anh ấy chưa mang quà cho anh sao?”
Tống Dục quay đầu lườm Nhạc Tri Thời, tỏ vẻ cảnh cáo cậu không được nói nữa, nhưng Nhạc Tri Thời lại không hiểu ý anh, khoe với Tần Ngạn: “Anh ấy có tặng quà cho em đó.”
“Quả nhiên không nên kết bạn với mấy kẻ cuồng em trai mà.” Tần Ngạn tức giận.
Nhạc Tri Thời chủ động lấy viên đá nhỏ từ trong túi, vươn cánh tay ngang trước mặt Tống Dục đưa cho Tần Ngạn: “Đây này!”
Tần Ngạn nhìn thấy viên đá bình thường thì tủm tỉm cười, không thèm cầm: “Đây là cái gì dợ, anh cứ tưởng quà đặc biệt gì lắm cơ, hóa ra cậu ta nhặt bừa cục đá đen xì đem về tặng em, hô hô.”
“Sao anh lại nói vậy.” Nhạc Tri Thời không vui, muốn giải thích với anh ta nhưng Tống Dục đang ngồi giữa bọn họ lại kéo tay cậu về. Nhạc Tri Thời bướng bỉnh không chịu thua, quyết tâm cho Tần Ngạn xem mặt bên kia của viên đá: “Anh xem bên này này, mới nhìn sẽ thấy bình thường thật, nhưng mặt bên thì vô cùng đặc biệt đấy nhé.”
“Ồ…” Tần Ngạn lúc này mới nhìn thấy: “Mặt bên này là màu xanh lam.” Nhưng anh ta chỉ ngạc nhiên mấy giây ngắn ngủi, lại nói: “Thì cũng chỉ là cục đá màu thôi, có gì quý đâu.”
Nhạc Tri Thời không biết phải nói với anh ta thế nào nữa, rõ ràng đây là một viên đá rất quý nhưng Tần Ngạn mãi không chịu hiểu.
Thấy Nhạc Tri Thời khó xử, Tống Dục giả vờ lơ đễnh nói với Tần Ngạn: “Đây là đá lục tùng.”
Tần Ngạn cũng coi như có chút kiến thức, tuy không biết nhìn hàng nhưng nghe tên thì vẫn biết: “Là đá lục tùng thật ư? Giá thị trường bao nhiêu vậy nhỉ?”
Tống Dục nhẹ giọng nói: “Một viên đá lục tùng nặng một gam tầm mấy ngàn, viên này còn là màu xanh da trời, cậu tự ước lượng đi.”
“Trời mẹ ơi!” Sắc mặt Tần Ngạn lập tức thay đổi: “Anh Dục đỉnh vãi chưởng, nhặt đá thôi cũng làm giàu được, thôi cho em xin ít viên đi ạ, viên kia hơi nhỏ, anh cho em viên cỡ trái dưa hấu là được rồi.”
Tống Dục im lặng ăn, không thèm để ý đến anh ta.
“Thì ra nó quý như vậy sao?” Nhạc Tri Thời gần như dính chặt vào cánh tay Tống Dục: “Anh thật sự nhặt được nó ạ?”
“Không thì lấy đâu ra?” Tống Dục gắp cho cậu xiên ớt xanh nướng: “Ăn đi.”
Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn nghe lời, sau bữa ăn, cậu cảm thấy hầu hết các thành viên ở đây đều khá tốt, nói chuyện cũng rất hài hước nữa. Nhưng bọn họ lại tò mò về ngoại hình của Nhạc Tri Thời và mối quan hệ giữa cậu với anh trai, cậu cũng biết đây vốn là bản chất của con người, hơn nữa Nhạc Tri Thời cũng quen với điều đó rồi.
Chẳng qua cậu không quen nhìn Tống Dục giải thích rằng họ không phải là anh em ruột, không có quan hệ huyết thống với nhau. Trước đây anh hầu như không bao giờ nói vậy cả, không cần biết người khác suy nghĩ thế nào, chỉ cần không nhắc đến chuyện bố mẹ Nhạc Tri Thời đã qua đời là được.
Bây giờ nghe Tống Dục chính miệng thừa nhận, Nhạc Tri Thời cảm thấy hơi lạ lẫm, không phải chuyện bọn họ không phải anh em ruột thịt của nhau, mà là vì một cảm xúc khó diễn tả bằng lời.
Giống như Tống Dục đang công khai mối quan hệ của bọn họ nhưng lại ngầm nói rằng bọn họ không phải anh em ruột, thật sự rất mâu thuẫn.
Tan tiệc, ai về nhà nấy, Nam Gia nói Thẩm Mật say rồi, nên cô sẽ cùng một sinh viên nam khoa Luật đưa cậu ta về.
“Nam Gia và nhóc Thẩm Mật kia trông rất có khả năng đấy nhỉ?” Tần Ngạn lại giỡn: “Mình thấy bọn họ xứng đôi ghê luôn ấy.”
Nhạc Tri Thời thì không nghĩ vậy.
“Có khả năng thì tốt.” Giọng Tống Dục rất nhỏ nên không ai nghe rõ.
“Anh nói gì cơ?”
“Không có gì.”
Nhạc Tri Thời đi dạo cùng Tần Ngạn và Tống Dục, khuôn viên trường rất rộng, bọn họ đi lang thang chứ không đến nơi nào cụ thể.
“Bạn gái của cậu đâu?”
Tống Dục đã hỏi câu hỏi này lần thứ ba.
“Tại sao cậu cứ quan tâm bạn gái mình mãi thế?” Tần Ngạn không hiểu ý Tống Dục: “Hôm nay cô ấy sang nhà bạn chơi rồi, bỏ mình cô đơn ở nhà.”
Giả vờ nức nở mấy tiếng xong, Tần Ngạn nắm lấy vai Tống Dục: “Tốt bụng như mình thì dù có bị cậu bỏ rơi năm lần bảy lượt mình cũng sẽ không bỏ rơi cậu đâu, còn chăm sóc cả cậu em trai dễ thương của cậu nữa.”
Nhạc Tri Thời trả lời thẳng thừng: “Em không cần anh chăm sóc đâu anh Tần Ngạn.”
“Thằng nhóc này…” Tần Ngạn cười, hù dọa cậu: “Anh bán cục đá của em bây giờ!”
Ba người dạo bước đến lối vào hồ Đông, gió nổi lên phả không khí ẩm ướt vào mặt. Tần Ngạn đột nhiên có cuộc gọi, dường như là bạn gái anh ta, Nhạc Tri Thời phát hiện mặc dù thường ngày Tần Ngạn ưa giỡn nhây, nhưng khi nói chuyện với bạn gái thì anh ta vô cùng dịu dàng ấm áp.
“Hả, em đi rồi sao? Em đừng có một mình đi tới đó, chờ anh, em đi vậy lỡ bị họ bắt nạt thì sao? Được, anh tới liền.”
Thấy Tần Ngạn cúp điện thoại, Tống Dục nhướng mày hỏi: “Sao vậy? Bạn gái cậu đi đánh nhau à?”
“Tào lao.” Tần Ngạn cất điện thoại di động: “Cô ấy sắp lên đại học rồi nhưng không muốn ở ký túc xá. Mình cũng sắp đi phỏng vấn thực tập nên bọn mình định thuê một phòng trọ ở ngoài, vậy cho nó thuận tiện.”
Nhạc Tri Thời kinh ngạc hỏi: “Anh chị muốn sống chung nhà với nhau ạ?”
“Ừm, nếu không bọn anh sẽ thuê mỗi người một phòng.” Tần Ngạn mỉm cười. “Cô ấy vừa nói đã hẹn đi xem phòng, trước đó bọn anh cũng xem qua trên mạng rồi, cảm thấy khá ổn, bây giờ anh phải đi cùng cô ấy. Thực xin lỗi người anh em Tống Dục, lần này đến lượt mình bỏ cậu đi trước đây.”
Tống Dục dường như cầu còn không được, tiện miệng hỏi: “Ở khu nào thế? Phòng ở được không?”
“Khá ổn, gồm hai tầng và một gác xếp, trông cũng ấm cúng lắm. Chủ yếu là cô ấy thích cửa sổ sát đất, có view hồ nước.”
Trước khi Tần Ngạn rời đi, Tống Dục nói: “Chụp ảnh phòng giúp mình với, mình muốn xem thử.”
“Cậu cũng muốn ra ngoài sống sao?” Tần Ngạn nói: “Không phải cậu sắp hoàn thành bảo vệ luận án nghiên cứu rồi à?”
Nhạc Tri Thời ngạc nhiên, Tống Dục chưa từng nói với cậu chuyện này.
“Tùy ý xem chút thôi.” Tống Dục không nhiều lời, vội vàng đuổi anh ta đi.
Đột nhiên chỉ còn lại hai người bọn họ, Nhạc Tri Thời muốn nói gì đó nhưng ánh mắt Tống Dục nhìn về phía xa xa: “Qua bên kia đi, chắc em chưa được đến đó.”
Nhạc Tri Thời bị dời sự chú ý, cậu nhìn hướng mà Tống Dục vừa nói, ở đó khá đông người qua lại: “Đó là nơi nào vậy ạ?”
“Lăng Ba Môn.”
Tống Dục đưa Nhạc Tri Thời bước qua cổng, đập vào mắt là hồ nước trong veo, sóng dập dờn vỗ vào những tảng đá. Trời nhá nhem tối, mặt trời lặn ở đằng xa, chỉ còn bầu trời xanh thẫm nối liền với mặt hồ.
Lăng Ba Môn có rất nhiều cầu gỗ vòng quanh, đan xen khắp mặt hồ. Nhạc Tri Thời gần như lập tức hiểu được vì sao nơi này gọi là Lăng Ba Môn. Mặt nước dâng cao chỉ cách mặt cầu có vài chục xen-ti-mét. Nhiều sinh viên và khách du lịch đang đứng trên cầu, nhìn qua hệt như họ đang đi bộ trên mặt nước. (Gốc là Lăng Ba Vi Bộ)
“Chúng ta cũng lên đi.” Cậu nắm lấy cổ tay Tống Dụ, đến khi chạy tới mới phát hiện những cây cầu này hẹp hơn trong tưởng tượng rất nhiều, chỉ rộng chừng nửa thước, vừa dài vừa hẹp. Bờ đá của cầu cũng không có tay vịn, thân cầu được đỡ bằng những cột đá cắm sâu dưới nước, mỗi cột đá cách nhau khoảng chừng nửa thước tạo nên những đường cầu uốn lượn quanh co hiểm trở.
Lần đầu tiên đến đây nên Nhạc Tri Thời hơi run, sợ mình bị ngã, cậu vô thức dang hai tay ra để giữ thăng bằng, vừa đi về phía trước cậu vừa liên tục nhìn lại đằng sau: “Em không muốn ngã đâu, lâu lắm rồi em không có bơi, bộ đồ này em cũng mới mặc lần đầu.”
Đúng là sợ chết. Tống Dục ngại cậu ồn ào nên bèn nắm lấy tay cậu: “Không ngã được đâu.”
Cứ như vậy, bọn họ người trước người sau nắm tay nhau đi tới tận giữa hồ, đến một đoạn cầu rẽ, Nhạc Tri Thời dừng lại: “Em muốn ngồi ở đây.”
Giống như nhiều người ở Lăng Ba Môn, bọn họ ngồi bệt xuống mặt cầu. Sắc trời trầm thêm một chút, màu xanh thẫm càng đậm, gió tháng chín hòa với mùi ẩm của nước hồ khẽ mơn man lên da mặt, ánh đèn bên kia hồ tỏa ánh sáng dịu dàng.
Nhạc Tri Thời đung đưa chân, sau đó ngồi sát Tống Dục hơn: “Anh, anh có thường xuyên đến đây không?”
Tống Dục nhìn về phía xa xa, lắc đầu: “Anh chỉ ngồi trên chiếc ghế dài trên bờ. Đây là lần đầu tiên anh ngồi trên cầu.”
Nhạc Tri Thời cảm thấy khó tin: “Ở đây đẹp vậy, sao anh lại không đến?”
Bởi vì nó đẹp, nên anh mới muốn lưu lại trải nghiệm lần đầu tiên đến cùng với em trai.
Không chỉ có những cây cầu ở Lăng Ba Môn, còn có phim chiếu ngoài trời vào thứ năm hằng tuần ở sân thể dục Mai Viên, hoa anh đào nở đầu xuân trên đỉnh núi, cây hạnh đào quả chín vàng dưới cổng mái vòm ký túc xá, cả bãi tập của dãy nhà hành chính bị tuyết phủ trắng xóa mỗi độ đông về…
Có quá nhiều nơi, Tống Dục đều một mình lặng lẽ đi qua nhưng anh không hề dừng lại, dường như nếu anh dừng lại một chút, lần sau cùng em trai đi xem sẽ không còn thấy đẹp nữa..
Mặc dù khi đó, anh còn chưa dám chắc Nhạc Tri Thời sẽ đăng ký thi vào trường này.
Tống Dục im lặng, tìm đại lý do trả lời: “Bởi vì anh không muốn ngồi dưới đất, bẩn.”
Nhạc Tri Thời buồn cười, nhưng như thế rất đúng với phong cách ưa sạch sẽ của anh trai: “Thì bây giờ anh cũng ngồi đấy thôi. Có gì khác nhau đâu?”
“Khác chứ, vì có em ở đây mà.” Tống Dục nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Nếu anh không ra đây cùng em, nhỡ mà em ngã xuống đó thì anh biết giải thích với mẹ thế nào?”
Ừm, cũng hợp lý!
“Dạ…” Nhạc Tri Thời đung đưa đôi chân dài, đang đang định mở miệng thì cách đó vài mét một cậu sinh viên nam từ trên cầu trực tiếp nhảy xuống, nước bắn vào người Nhạc Tri Thời, dọa cậu giật nảy mình nhưng được Tống Dục kéo lại.
“Chuyện bình thường thôi.” Tống Dục vẫn nắm tay cậu: “Em nhìn xem, phía dưới còn rất nhiều người đang bơi nữa.”
Nhạc Tri Thời lúc này mới phát hiện cách đó không xa có một nhóm người đang bơi trong hồ, chơi đùa rất vui vẻ.
“Vào mùa hè ở đây sẽ tổ chức hoạt động, nhảy xuống hồ theo nhiều cách khác nhau.” Tống Dục nhìn chằm chằm mặt hồ như thể đang nhớ lại: “Có người phóng cả xe đạp xuống, có người mang theo ván trượt, có vài cặp tình nhân còn ôm nhau nhảy.”
Trong ánh đèn mờ ảo, Nhạc Tri Thời nhìn gương mặt Tống Dục, giọng anh rất đỗi dịu dàng, đôi mắt mở to như thể chính mắt nhìn thấy tất cả những điều đó, giống như anh đã ở đây rất nhiều lần, chứng kiến hết thảy mọi việc.
Cậu tò mò không biết Tống Dục đến đây một mình hay đi với ai. Nhưng khi tưởng tượng ra cảnh Tống Dục ngồi một mình ở băng ghế bên bờ là cậu lại thấy khó chịu. Cậu không thể chịu nổi dáng vẻ cô đơn của Tống Dục, cảm thấy khổ sở thay anh. Nhưng nếu cậu tưởng tượng cảnh Tống Dục ngồi trò chuyện cùng người khác trên băng ghế, thì lại cảm thấy khổ sở thay cho mình.
Những cảm xúc mâu thuẫn cứ như thuốc độc, làm xói mòn trái tim Nhạc Tri Thời. Ban đầu cậu không có cảm giác gì cả, nhưng ngày qua ngày nó lại thấm đẫm mạnh mẽ hơn, trỗi dậy nhiều hơn, kéo cậu rơi vào những tưởng tượng tiêu cực không thể hiểu nổi.
“Lần sau em có thể xuống thuyền ngồi.” Tống Dục cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: “Lần sau mình thử xem.”
“Dạ.” Nhạc Tri Thời đáp: “Hoàng hôn ở đây chắc đẹp lắm anh nhỉ? Lần sau chúng ta cùng đi ngắm hoàng hôn nhé?”
Tống Dục gật đầu, nghĩ đến chuyện Tần Ngạn thuê nhà, thuận miệng nói: “Anh cũng thích ngắm cảnh hồ nước. Phong cảnh ở đây rất đẹp.”
“Mặc dù nhà của chúng ta rộng, nhưng chỉ trông thấy những hàng cây xanh của khu dân cư. Nếu nhìn được hồ từ ban công thì hay biết mấy.”
Mới tưởng tượng thôi cậu đã thấy mãn nguyện rồi, Nhạc Tri Thời nhìn quanh, thấy ở góc cầu nơi cậu sinh viên vừa nhảy xuống lại xuất hiện thêm mấy người, đó là hai chàng trai nhưng họ có vẻ thân thiết hơn Tống Dục và cậu, hai mái đầu kề sát bên nhau.
Nhạc Tri Thời có chút tò mò nên nhìn thêm lát, cậu ngạc nhiên khi phát hiện họ còn đang nắm tay nhau, những ngón tay đan xen thật chặt.
Điều này mang cho Nhạc Tri Thời một cảm xúc khó tả, giây tiếp theo, cậu trông thấy chàng trai bên phải quay đầu hôn lên khuôn mặt chàng trai bên cạnh.
Bầu trời đã tối hẳn, mặt hồ lung linh huyền ảo, những cảm xúc thầm kín bị gió thổi bay tán loạn giữa những mảnh vỡ sáng lấp lánh này, hòa tan vào nước trong hồ.
“Em đang nhìn gì vậy?” Tống Dục vô thức nhìn theo hướng tầm mắt của Nhạc Tri Thời, anh cũng nhìn thấy cặp đôi kia nhưng không nói gì cả.
Nhạc Tri Thời quay mặt về, gục đầu xuống, chống hai tay xuống cầu, khó chịu lắc lắc đôi chân đang lửng lơ: “Không có gì ạ.”
Tuy miệng thì nói vậy nhưng Nhạc Tri Thời vốn không quen giấu giếm suy nghĩ của mình như Tống Dục. Cho nên lát sau cậu đã quay sang kể với Tống Dục: “Họ vừa hôn nhau đó anh, em thấy rõ ràng luôn.”
Tống Dục không tỏ ra ngạc nhiên như cậu nghĩ, anh thản nhiên nói: “Thật à?”
Nhạc Tri Thời gật đầu: “Bọn họ vẫn đang nắm tay nhau kìa.”
Nhạc Tri Thời ngây ngốc nhớ lại đoạn clip hai người đàn ông hôn nhau mà mình lỡ coi hồi trung học, cậu cảm thấy hai chàng trai trước mặt thuần khiết hơn rất nhiều, đặc biệt chàng trai chủ động hôn kia nở nụ cười thật tươi.
Vô cùng dễ thương, có lẽ anh ấy rất thương bạn trai của mình.
Thấy Nhạc Tri Thời im lặng, Tống Dục định nói thêm gì đó, không ngờ Nhạc Tri Thời ngẩng đầu hỏi anh: “Anh ơi, anh nghĩ việc bọn họ hôn nhau có kỳ lạ lắm không ạ?”
Vừa nói, ngón tay đặt trên cầu gỗ của Nhạc Tri Thời di chuyển theo, đầu ngón tay chạm vào người Tống Dục, có chút lạnh. Tống Dục nhìn Nhạc Tri Thời rồi quay mặt chỗ khác, giọng bình thản: “Có gì lạ chứ? Cũng không liên quan gì đến chúng ta.”
Đây dường như không phải câu hỏi, mà chỉ là câu tường thuật đơn giản.
“Vậy anh nghĩ, việc hai người con trai ở bên nhau là bình thường sao ạ?”
Trước câu hỏi của Nhạc Tri Thời, Tống Dục không biết trả lời thế nào. Anh không muốn dẫn dắt cậu, nhưng lại không muốn dối lòng mình.
“Không đến lượt anh có đồng ý hay không, đó là việc riêng của họ mà.”
Cảm giác lời mình quá lạnh lùng, Tống Dục bổ sung thêm: “Chỉ cần em thực sự thích, thì không có vấn đề gì cả.”
“Đúng vậy.” Nhạc Tri Thời nhẹ nhàng đồng ý, như để thuyết phục chính mình.
Tống Dục nhận ra rằng trái tim mình thực sự chai cứng rồi. Ngay cả khi người anh thích ở ngay trước mặt, xin anh cơ hội để thổ lộ tình yêu thầm kín của mình với cả thế giới, anh vẫn không làm gì cả, vì anh là anh trai của cậu.
Mối quan hệ giữa bọn họ giống như bong bóng xà phòng, Nhạc Tri Thời có thể chẳng cần e ngại gì bày tỏ mọi thứ nhưng anh thì phải cẩn thận, gánh vác mọi hậu quả.
Anh hy vọng bản thân thật sự là một tảng đá khô cứng không có cảm giác, ngoan cố và chẳng yếu mềm.
Gió dịu đi, Nhạc Tri Thời bám lấy cánh tay Tống Dục như muốn tìm chút hơi ấm, lại ngửi được mùi thơm cơ thể của Tống Dục.
Không biết từ khi nào, cậu bắt đầu muốn ôm Tống Dục và chiếm anh làm của riêng, cảm thấy bất lực khi biết có rất nhiều kỷ niệm của anh mà không có cậu trong đó.
Cậu như mắc một căn bệnh, tưởng rằng mình có thể theo đuổi một người mà không cần đáp lại, nhưng hoá ra bản thân chưa vĩ đại đến mức đó. Cậu cần sự hồi đáp, cần một Tống Dục hoàn toàn thuộc về mình.
Kiểu chiếm hữu bệnh hoạn này, gần như nuốt chửng trái tim của Nhạc Tri Thời.
Cậu không thể tiếp tục chủ đề vừa rồi, nên thở dài đổi sang chủ đề mới.
“Anh à, khi nào anh đi tác nghiệp nữa?” Nhạc Tri Thời hỏi.
Tống Dục trả lời qua loa, Nhạc Tri Thời hỏi cậu có thể theo cùng không, nhưng Tống Dục từ chối: “Nguy hiểm lắm.”
Nhạc Tri Thời hiểu chuyện đành thỏa hiệp: “Vậy anh nhặt đá cho em tiếp nhé?”
Cậu nghiêng đầu nhìn Tống Dục: “Chỉ một mình em thôi.”
“Anh sẽ mang về cho em.” Tống Dục dứt khoát hứa với cậu. “Nhưng những viên đá ấy có tác dụng gì đâu, em không nghiên cứu thì nó chẳng có ý nghĩa với em cả.”
“Vậy tặng cho người khác sẽ có ý nghĩa hơn phải không?”
Tống Dục nhíu mày: “Em nói gì vậy?”
Nhạc Tri Thời không nói tiếp, cũng không trả lời anh.
Cậu đột nhiên thấy bốn phía chẳng còn an toàn, sợ rằng sẽ có người khiến Tống Dục quan tâm hơn, bản thân không còn chỗ đứng nữa, càng sợ một ngày nào đó Tống Dục đột nhiên biến mất không bao giờ quay về.
“Em chỉ không muốn anh đưa cho người khác thôi, được không?”
Tống Dục tinh ý nhận ra sự thay đổi của Nhạc Tri Thời, bất chợt mềm lòng. Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc cậu: “Được.”
Anh cũng không muốn làm Nhạc Tri Thời thất vọng: “Anh sẽ cố gắng hết sức để tìm những món quà lưu niệm khác nữa cho em. Nhưng không phải lần nào cũng đáng giá vậy đâu, nên em đừng mong đợi quá nhiều.”
Nhạc Tri Thời lấy viên đá màu ngọc lam anh tặng ra, ngắm thật kĩ phần màu xanh lam tỏa sáng: “Vâng. Cho dù anh tặng em cái gì, em cũng đều vui cả.”
Vì nó món quà anh trai phải trèo non lội suối mới mang về được, cậu sẽ giữ gìn thật tốt.
“Tại sao?” Tống Dục buột miệng hỏi.
Nhạc Tri Thời rất thẳng thắn: “Bởi vì em biết khi về anh sẽ mang cho em một món quà, thì lúc anh đi em sẽ bớt buồn hơn.”
Tống Dục nghe vậy thì hiểu rồi.
Thì ra lúc ở trên bàn ăn, Nhạc Tri Thời đã nghe thấy Tần Ngạn bảo anh phải học leo núi để đề phòng tai nạn. Cậu chỉ giả vờ như không nghe thấy, giả vờ rằng mình đang tập trung ăn uống, không muốn làm bọn họ xấu hổ.
Anh cũng phát hiện nhiều lúc em trai không ngây thơ như mình nghĩ, không hề dễ bị lừa.
Cậu không còn là một đứa trẻ không biết gì nữa rồi.
“Anh à.” Giọng Nhạc Tri Thời trầm xuống: “Anh có thể đi đến những nơi xa, những nơi nguy hiểm, nếu anh thực sự thích vậy.”
Nhạc Tri Thời nắm chặt tay, cậu vốn không hề quá coi trọng những món quà lưu niệm đó, cậu đâu trẻ con đến mức đấy, dù cho có người khác làm viên đá ý nghĩa hơn cũng không sao cả.
“Chỉ mong anh đừng quên, em vẫn đang đợi món quà của anh.”
Nhạc Tri Thời muốn Tống Dục hứa với cậu, để anh luôn nhớ bảo vệ bản thân, vì có một người vẫn luôn đợi anh.
Nhạc Tri Thời nhìn Tống Dục, gió bên hồ thổi tung mái tóc làm lộ ra gương mặt xinh đẹp, giọng cậu bình tĩnh hiếm thấy.
“Lúc đó em còn quá nhỏ, không có khả năng giữ họ lại, họ đi rồi không về nữa, em chỉ có thể buộc mình chấp nhận. Nhưng bây giờ em đã lớn, em không chấp nhận điều tương tự xảy ra thêm lần nữa.”
“Đừng bỏ em, đừng bỏ lại em một mình.”