*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Dục do dự chốc lát rồi gật đầu, bởi vì anh không yên tâm để Nhạc Tri Thời ngủ bên ngoài.
Nhận được sự đồng ý của anh trai, Nhạc Tri Thời cảm thấy vô cùng mĩ mãn, cậu thả tay xuống, sung sướиɠ ôm ba lô ngồi trở lại ghế và hỏi Tống Dục buổi chiều có bận gì không, cậu có làm phiền anh không.
Tống Dục lắc đầu: “Em làm bài tập xong chưa?”
“Làm xong hết rồi ạ.” Nhạc Tri Thời nói với anh: “Bài học cũ em cũng thuộc cả rồi nên mới chạy tới đây á, em có đem theo đề cương, buổi tối sẽ ôn lại.”
Lúc biết Lâm Dung muốn mình đem đồ tới cho Tống Dục, Nhạc Tri Thời đã vội vàng hoàn thành tất cả bài tập. Cậu là người khi đã chú tâm làm gì thì hiệu suất cao kinh khủng, nhất là nghĩ đến mình sắp được gặp anh trai thì sự tập trung càng nhân lên gấp bội.
Tống Dục gật đầu, nghe di động Nhạc Tri Thời rung lên, nhắc nhở cậu một chút rồi nói anh muốn đi mua thêm ít đồ.
Một tia sấm sét chạy ngang trời, bả vai Nhạc Tri Thời vô thức run rẩy, kiểm tra tin nhắn trong di động xong, cậu ngẩng đầu nói với Tống Dục: “Em đi với anh nhé?”
“Bên ngoài mưa rất lớn.”
“Vậy…” Nhạc Tri Thời lắc lắc di động: “Em chơi game chút được không anh? Bạn học gọi em nãy giờ, mà chơi game cũng làm em quên đi tiếng sấm nữa.”
Lắng nghe từng hồi sấm sét rền vang, Tống Dục đồng ý nhưng dặn dò: “Nhớ chơi ít thôi.”
“Em ít chơi game lắm ạ.” Nhạc Tri Thời giải thích: “Thiệt ra trình của em hơi cùi bắp, nên em cũng không thích chơi cho lắm.”
Tống Dục đã thay giày xong, ừ một tiếng, cầm lấy dù dự phòng của ký túc xá bước ra ngoài.
Tình hình bên ngoài còn tệ hơn so với anh tưởng tượng, nước đã gần dâng cao hơn bậc thang, sắp qua luôn cổng kí túc xá lầu một. Anh lội nước ra ngoài, bởi mưa to gió lớn nên người ở bên ngoài rất ít, người trong siêu thị trong trường thế mà lại khá đông, nhộn nhịp nhốn nháo. Thành phố này mỗi lần có mưa là dầm dề cả ngày nên ai nấy đều có kinh nghiệm cả, theo thói quen đi mua đồ tích trữ.
Siêu thị trường vô cùng đông đúc nên ít khi Tống Dục chịu đến, nhưng hiện tại anh không do dự mà bước vào, rất nhanh đã mua được mấy món đồ ăn vặt mà Nhạc Tri Thời thích, khăn lông mới, bàn chải đánh răng lông mềm cùng dép lê, rồi đi ra xếp hàng chờ tính tiền.
Đợi lâu lắm mới đến lượt, chợt thấy nữ sinh phía trước cầm trong tay loại kem Nhạc Tri Thời thích ăn, anh lại rời khỏi hàng.
Lấy kem từ tủ đông, vòng vèo xếp hàng lần nữa tốn thêm hai mươi phút. Thông thường mấy tình huống này dễ khiến Tống Dục mất kiên nhẫn, nhưng bây giờ tâm trạng anh lại tốt cực kỳ.
Màn hình di động hiển thị có tin nhắn QQ chưa mở, Tống Dục không thường sử dụng mạng xã hội, đặc biệt là sau khi lên đại học, có việc cũng chỉ liên lạc qua Wechat, hầu như chẳng xài tới QQ. Trước giờ anh đều cài trạng thái không thông báo.
Click mở thử, quả nhiên là thông báo Nhạc Tri Thời đã cập nhật trạng thái mới. Vốn dĩ đang xếp hàng rảnh rỗi nên Tống Dục click đọc luôn, là một tấm ảnh Nhạc Tri Thời chụp mặt bàn của anh, bên trên bày đủ thứ đồ ăn, còn có canh xương sườn ngó sen.
[Nhạc Tri Thời: Ngon tuyệt! Lại thêm một lý do để vào đại học W rồi!]
Số lượng bình luận phía dưới, hoàn toàn thể hiện ra nhân duyên tốt của Nhạc Tri Thời, khắp màn hình đều là “Nhạc Nhạc”. Vừa nhìn đã biết, ở trường cậu được yêu thích cỡ nào. Nội dung trả lời phần lớn đều có liên quan đến đại học W, nhiều bạn học còn ghẹo Nhạc Tri Thời là cuồng anh trai, vừa nghỉ đã chạy tót tới tìm anh trai liền hà. Tiếp tục lướt thì ngón tay Tống Dục chợt dừng, sự chú ý của anh đã va phải một bình luận trong đó.
[Ta là thẻ bài thế giới mới: Cậu tham ăn vừa thôi, mưa lớn vậy còn cố chạy tới đó, không sợ bị người ta bắt cóc à? Thích ăn cá hấp không? Tui làm món đấy ngon gấp trăm lần căn tin á, không tin thì cậu tới nhà tui đi!]
Nhạc Tri Thời rep: [Thật hông zạ, cậu mà biết hấp cá à?]
[Talà thẻ bài thế giới mới: Chớ sao, tui còn biết bày thành hình con công nữa đó, ghê chưa? Hay cuối tuần này tui làm cơm cho cậu nếm thử, thế nào?]
Nhạc Tri Thời vô tư trả lời ‘được nha’, còn bảo mình rất thích ăn cá.
Hai người tám nhảm một hồi, càng nói càng hợp gu, mà đề tài thì bay xa khỏi mấy tấm ảnh Nhạc Tri Thời post. Cậu bạn kia dường như nói chuyện không biết chán, hứa hẹn ở nhà có sữa chua vị xoài tự làm rất ngon sẽ mang cho cậu uống khi vào học, nhưng cậu ta muốn Nhạc Tri Thời lấy bánh mì cuộn hương quế để trao đổi. Nhạc Tri Thời đồng ý ngay, nhìn thời gian rep là biết cậu chẳng hề do dự.
Cậu bạn học còn mời Nhạc Tri Thời chơi game, Nhạc Tri Thời từ chối và nói mình không biết chơi, nhưng đối phương dường như rất hiểu cậu.
[Ta là thẻ bài thế giới mới: Cậu không biết nhưng tớ biết, yên tâm, tớ sẽ giúp cậu leo rank, bảo đảm lần này cậu có thể ăn gà.]
Bên ngoài trời lại nổi sấm, mây đen mù mịt khiến nhiệt độ hạ xuống. Tống Dục thả điện thoại vào túi, nhìn đoàn người xếp hàng không hề xê dịch, bắt đầu bực bội.
Bỗng có hai nữ sinh lạ đến gần Tống Dục, chen vào hàng vốn dĩ đã rất chật hẹp, trong đó một người cầm di động đánh bạo bắt chuyện và hỏi anh: “Có thể thêm Wechat không ạ?”
Vẻ mặt Tống Dục vô cùng khó coi, ngay cả trả lời qua loa cũng lười, nói thẳng luôn: “Xin lỗi, tôi không có Wechat.”
Đối phương như cũng biết dễ gì xin được infor trai đẹp, nên cố thử lần nữa: “Thế… QQ thì sao?”
Tống Dục nhíu mày, giọng càng kém: “Cái mạng xã hội đấy là tôi ghét nhất đó.”
Cuối cùng, anh mất hơn nửa giờ so với dự đoán mới trở lại ký túc xá, vừa mở cửa đã nghe Nhạc Tri Thời vừa chơi game vừa gào thét, cực kỳ hối hận nói: “Thôi xong rồi, tiêu tớ rồi, tự nhiên đưa đầu cho người ta chém: