Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 32: Sự thay đổi không thể đoán trước

Sau nhiều ngày xa cách, lần đầu tiên nghe lại giọng Tống Dục khiến Nhạc Tri Thời vui muốn ngất luôn. Tuy bảo gọi điện một phút thôi, nhưng trên màn hình cuộc gọi hiển thị đã là 20 phút 3 giây rồi.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần rời Tống Dục một chút là trong lòng Nhạc Tri Thời cứ chộn rộn bất an. Hồi xưa cũng vì vậy mà cậu cứ khóc hoài, năm mẫu giáo biết Tống Dục phải học chỗ khác nên có khóc cũng vô ích, đến năm tiểu học Nhạc Tri Thời biết Tống Dục học lớp 4 ở trên lầu nhưng cậu không dám đi tìm. Trẻ con đi học thường không muốn tuân theo nội quy trường, mà Nhạc Tri Thời lại là đứa trẻ ngoan nên cậu thường khóc trong lớp vì nhớ anh.

Tống Dục từng nói ở bên ngoài không được khóc to như ở nhà, nên vào năm tiểu học Nhạc Tri Thời cứ vừa học vừa lặng lẽ lau nước mắt, từng giọt nặng trĩu rơi xuống sách giáo khoa khiến trang giấy nhăn nhúm hết cả.

Thầy cô giảng bài thỉnh thoảng lướt mắt nhìn xuống lớp, trông thấy Nhạc Tri Thời đang khóc nhè, lúc khóc không dám phát ra tiếng, vẫn ngoan ngoãn giống các bạn khác ngồi nghiêm chỉnh khoanh hai tay trên bàn nhưng cả mặt thì toàn là nước mắt. Có lần giáo viên chủ nhiệm thấy vậy thì thương quá, cho phép Nhạc Tri Thời lên lầu bắt cái ghế đẩu ngồi ở ngoài hành lang cạnh chỗ Tống Dục

Thế là Nhạc Tri Thời không khóc nữa, còn nghiêm túc chăm chú nghe giảng. Giáo viên Tiếng Anh dạy học sinh lớp 4 đọc từ vựng, Nhạc Tri Thời chắp hai tay sau lưng cũng ngoan ngoãn đọc theo.

Chẳng qua chiều đi học về, cậu vẫn bị Tống Dục mắng cho một trận.

“Lần sau em không được phép làm vậy nữa, khóc cái gì mà khóc, em là học sinh tiểu học rồi đó.”

Nhạc Tri Thời tủi thân: “Em nhớ anh nên mới khóc chứ bộ.”

Tống Dục nghe vậy thì không mắng nữa, bản thân anh cũng chỉ là học sinh lớp 4 làm sao nói được những đạo lý sâu xa, hơn nữa anh thừa biết Nhạc Tri Thời chẳng bao giờ nghe lọt mấy câu răn dạy kia đâu, em ấy chính là một thằng nhóc cứng đầu vậy đó.

“Thế… nếu em nhớ anh thì em phải ngoan ngoãn chăm chỉ học tập, anh cũng vậy.”

“Sau đó thì sao ạ…” Nhạc Tri Thời vẫn chưa hiểu lắm.

“Sau đó anh sẽ biết em đang nhớ anh, bởi vì chúng ta đang làm chung một việc, hiểu chưa?” Tống Dục ra khỏi phòng cậu, lúng túng bỏ lại một câu: “Em chạy tới sẽ ảnh hưởng đến anh, như vậy anh sẽ không nhận tín hiệu của em nữa.”

Nhạc Tri Thời bị lừa hết một năm rưỡi bởi câu này, dần dần cậu cũng hình thành được thói quen độc lập. Ba tuổi cũng vậy, bảy tuổi cũng thế, cho nên đối với Nhạc Tri Thời mà nói biểu đạt sự nhớ nhung không phải là chuyện gì đáng xấu hổ cả, vì cậu đã làm việc ấy rất nhiều lần lúc còn nhỏ rồi.

Trước khi tắt máy, cậu lặp lại câu ‘rất nhớ anh’ lần nữa.

Tống Dục không trả lời, im lặng một lát rồi nói sẽ mua vài món bánh ngọt đặc sản ở Bắc Kinh về cho Nhạc Tri Thời. Nhưng ngay sau đó anh đổi ý, bảo cậu có thể sẽ bị dị ứng không ăn được nên đành thôi vậy.

Anh hiếm khi quên chuyện Nhạc Tri Thời bị ứng, loại sai lầm này đặc biệt thấp hoặc gần như không xảy ra trong từ điển của Tống Dục, còn bản thân Nhạc Tri Thời chẳng thèm quan tâm gì sất, cậu đang vui vẻ chuẩn bị kế hoạch đón Tống Dục trở về khi kỳ tập huấn kết thúc.

Mấy ngày tiếp theo, đêm nào bọn họ cũng nói chuyện với nhau khoảng mười lăm phút. Mới đầu Hạ Tri Hứa còn hay ghẹo Tống Dục, sau đó thì chán chả thèm lói, huống hồ bản thân anh ta cũng ngồi chồm hỗm ở cầu thang gọi điện thoại xuyên màn đêm. Có một hôm, anh ta về phòng rất sớm, Tống Dục còn ghẹo vì sao hôm nay không nói chuyện nữa, Hạ Tri Hứa nhún nhún vai bảo Hứa Kì Sâm đang nói thì ngủ quên mất rồi.

Tống Dục thấy Hạ Tri Hứa đặt điện thoại chưa tắt ở tủ đầu giường rồi lặng lẽ đi tắm, sau khi tắm xong lại cầm điện thoại lên nghe một lúc, nhưng dường như đầu bên kia không có tiếng trả lời.

Đến nửa đêm Tống Dục tỉnh giấc, trông thấy có ánh sáng lập loè trong phòng nên đứng dậy kiểm tra.

Hạ Tri Hứa ngủ rất say, nhưng điện thoại vẫn đang kết nối với bên kia.

Tống Dục còn tính đợi tới tối, lúc bọn họ gọi điện thoại sẽ mang chuyện này ra ghẹo Hạ Tri Hứa, nào ngờ tối đấy quay lại kí túc xá thì điện thoại Hạ Trí Hứa bị trộm mất tiêu, anh ta đành mượn điện thoại Tống Dục để gọi về cho ba mẹ rồi liên lạc với Hứa Kì Sâm, nhưng Hứa Kì Sâm không bắt máy.

“Cậu ấy không lưu số của tớ.”Tống Dục nói: “Chắc thấy số lạ nên không bắt máy.”

Hạ Tri Hứa đăng nhập wechat, gửi tin nhắn cho Hứa Kì Sâm nhưng cũng chẳng thấy rep. Ngày hôm sau, Hứa Kì Sâm trả lời một câu cục ngủn: “Mình biết rồi.”

Vì không có điện thoại nên chuyện liên lạc rất khó khăn. Mặc Dù Tống Dục nói sẽ cho mượn, nhưng Hạ Tri Hứa sợ làm phiền anh nên thi thoảng mới vào wechat, tin nhắn của Hứa Kì Sâm cực kỳ thưa thớt.

“Mấy ngày rồi vẫn chưa trả lời. Chắc mai tớ phải ra ngoài mua cái khác thôi.”

Bởi vì hiện tại đang là giai đoạn tập huấn cao độ nhất, ngay cả thời gian ra ngoài cũng không có nói chi là tới chuyện dùng điện thoại. Trong trại huấn luyện tổ chức rất nhiều cuộc thi thử, ai ai cũng làm rất tốt, vì vậy các huấn luyện viên đã đưa các học sinh ra ngoài ăn một bữa ngon, sau đó thì cho học sinh về ký túc xá nghỉ ngơi sớm.

Hạ Tri Hứa đứng dưới lầu ký túc xá mua hai bình nước cam vị Arctic Ocean, cũng thật trùng hợp lúc hai người chuẩn bị đi lên thì ký túc xá đột nhiên bị cúp điện, trong phòng tối om nên mọi người đành chạy ra ngoài, Tống Dục và Hạ Tri Hứa cũng xuống ngồi ở vườn hoa dưới lầu.

Ở thành phố này muốn ngắm trăng sao rất khó, Hạ Tri Hứa ngẩng đầu nhìn một lát rồi cúi xuống, bảo: “Nhanh thật, chỉ còn ba ngày nữa là xong thôi.”

Tống Dục im lặng uống một ngụm nước ngọt, cảm thấy có chút ngấy ở đầu lưỡi.

“Về là chuẩn bị thi đại học luôn.” Hạ Tri Hứa đẩy bả vai Tống Dục: “Có thấy căng thẳng không?”

Tống Dục lắc đầu: “Tàm tạm.”

“Cũng đúng.” Hạ Tri Hứa thoải mái duỗi hai chân ra: “Cậu thì có bao giờ căng thẳng đâu, lúc nào cũng dửng dưng ra vẻ chính chắn.”

Tống Dục quay sang nhìn Hạ Tri Hứa: “Cậu thì khác hả?”

Hạ Tri Hứa lắc đầu: “Tớ chỉ giả bộ thôi, chứ trong bụng căng thẳng muốn chết.”

Nói xong thì co đùi ôm chân mình: “Rất kỳ lạ phải không, trông tớ lúc nào cũng nhiệt tình năng động nhưng thật ra mỗi ngày tớ đều đang trốn tránh hiện thực. Có lúc đứng trong đám đông, tuy miệng thì đang cười nói nhưng trong lòng chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhàm chán, chỉ muốn về nhà. Nhưng tớ buộc phải giả bộ, bởi vì như vậy phiền phức sẽ giảm đi rất nhiều”

Chuyện này Hạ Tri Hứa không nói, Tống Dục cũng hiểu cảm giác ấy. Dường như anh nghĩ đến điều gì, nhưng do dự không biết có nên nói hay không, đăm đăm nhìn từng bọt bong bóng trong trai thuỷ tinh dần biến mất.

“Cậu sợ phiền phức, vậy sau này có dự tính gì không?”

Hạ Tri Hứa nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: “Sau này gì cơ?”

Tống Dục nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: “Trước mặt tớ không cần giả đò.”

“Tớ đã nhìn thấy hết rồi.” Anh bổ sung.

Hạ Tri Hứa bừng tỉnh, vùi đầu vào đầu gối thở dài, im lặng thật lâu, đặt chai nước thuỷ tinh trong tay xuống khóm hoa bên cạnh: “Được ngày nào thì hay ngày nấy thôi cậu ạ.”

Anh ta nhìn dưới đất: “Khi bản thân làm chuyện gì đó không nắm chắc, thì sẽ muốn giữ nguyên tình trạng hiện tại. Cậu chưa từng trải qua chuyện như thế sao?”

Câu này rõ ràng là Hạ Tri Hứa nói, nhưng Tống Dục cảm thấy nó như lời cất chứa từ trong sâu thẳm trái tim anh.

Tống Dục không trả lời, Hạ Tri Hứa ngẩng đầu hít mũi vài cái, cười đổi chủ đề: “À, hồi còn nhỏ cậu từng đến công viên Trung Sơn chưa?”

“Nói thừa thế.” Tống Dục đáp.

“Vậy cậu cho chim bồ câu ăn chưa?”

Tống Dục yên lặng nhìn chằm chằm anh ta.

Hạ Tri Hứa cười lộ cái răng khểnh: “Cho ăn rồi đúng không? Hồi còn nhỏ tớ thích cho chim bồ câu ăn lắm, đổ ít thức ăn vào lòng bàn tay, ngồi chồm hỗm chút xíu là bọn chúng tự bay đến. Có người nói tụi nó rất nhát nhưng nào phải, cả bầy líu ríu bay tới ăn rất vui vẻ. Cũng có người nói chúng không sợ con người… nhưng mình chỉ vừa đưa tay muốn sờ tụi nó một chút, thì tụi nó đã vỗ cánh phành phạch bay đi. Mà một khi đã bay mất rồi thì không quay trở lại nữa.”

“Đó chính là tâm trạng của tớ lúc này, cậu hiểu không?” Hạ Tri Hứa cười hỏi.

Hơi lạnh của nước ngọt khiến tay Tống Dục lạnh buốt. Anh tất nhiên hiểu cảm giác ấy, nhưng nếu so sánh với Hạ Tri Hứa thì vẫn có chỗ không giống nhau. Chú bồ câu kia của anh cứ luôn lẽo đẽo theo sau anh, có đuổi cũng không chịu bay, nhưng để ngăn ngừa nguy hiểm xảy ra anh không thể không buông tay, thậm chí là xua đuổi nó.

Trong khoảng khắc không gian rơi vào tĩnh lặng, Tống Dục nói: “Vậy tính để như thế mãi sao?”

“Không biết nữa…” Hạ Tri Hứa ngước nhìn bóng đèn cách đó không xa: “Có lúc tớ tưởng tượng, mình và cậu ấy sau khi đỗ đại học sẽ học chung một ngành, cậu ấy xem tớ chơi bóng rổ, tham gia CLB, cùng nhau tham dự liên hoan. Nói không chừng lúc ấy có thể thuê nhà ở chung nữa. Đối với tớ như vậy đã tuyệt vời lắm rồi.”

Tống Dục cười nhạo: “Yêu cầu cũng thấp thật đó.”

Hạ Tri Hứa lắc đầu, tự giễu cợt bản thân: “Yêu cầu phải đi đôi với xác suất chứ. Gặp được người mình thích giữa biển người mênh mông, mà đối phương lại cùng giới tính và cũng thích mình nữa, xác suất nhỏ lắm.”

Hạ Tri Hứa nói không phải không có lý, Tống Dục tính nhẩm xác suất của mình trong đầu, hình như còn thấp hơn.

Làm gì có chuyện trùng hợp vậy chứ? Đến cả phim điện ảnh cũng không dám diễn loại kịch bản này.

“Chỉ cần mỗi ngày bên cạnh nhau với tư cách bạn thân, với tớ như thế cũng đủ rồi.” Hạ Tri Hứa chợt ngừng, vô cùng lạc quan vỗ đùi: “Còn chuyện liệu sau này cậu ấy có bạn gái hay không, thì chỉ cần tớ không nghĩ đến là được.”

Sau khi phát huy tinh thần AQ Hạ Tri Hứa ngồi cười ngu mình ên, còn Tống Dục thì cười không nổi.

Ký túc xá có điện rồi, huấn luyện viên bảo bọn họ trở về phòng. Hạ Tri Hứa đứng dậy vươn vai: “Vô thôi.”

“Ừ.”

Hạ Tri Hứa nghĩ, tuy mình có quan hệ tốt với Tống Dục nhưng không thường xuyên gặp gỡ, cộng thêm khuôn mặt không cảm xúc thương hiệu kia nên lúc xả hết những nỗi niềm trong lòng, anh ta không thấy có chút gánh nặng nào cả.

Y như tâm sự với khúc gỗ vậy đó! Mà khúc gỗ thì làm gì có bí mật riêng.

Tống Dục đứng dậy. Anh không thích an ủi người khác, hơn nữa an ủi cũng vô ích. Trong lúc nói chuyện với Hạ Tri Hứa, anh luôn nhớ đến cái chạm tay vội vàng của hai người họ cùng vành tai đỏ rực của Hạ Kỳ Sâm trong chiều mưa hôm ấy.

Đầu óc anh đột nhiên trống rỗng, trước mắt dường như xuất hiện một câu hỏi nhưng sau đó đã có ngay đáp án. Anh không phải là người chấm thi mà chỉ là một học sinh đứng ngoài quan sát, chẳng rõ đúng sai nhưng lại muốn tham khảo.

So sánh mà nói, Hạ Tri Hứa rõ ràng có thể giữ lại con chim bồ câu đó ở bên mình.

“Cậu thử một lần xem.”

Hạ Tri Hứa ngơ ngác, anh ta không ngờ khúc gỗ kia sẽ trả lời mình, hơn nữa còn là một lời khuyên.

Giọng Tống Dục bình tĩnh mà chắc chắn: “Sau khi trở về cậu thử một lần xem, biết đâu kết quả lại tốt hơn những gì cậu mong đợi thì sao?”

Anh không biết nên giải quyết đề này như thế nào, nhưng anh hy vọng rằng lời khuyên của mình là đúng.

Kỳ huấn luyện gian khổ ròng rã suốt một tháng cuối cùng cũng kết thúc, chuyến bay trở về trường từ trại được định vào buổi trưa, Hạ Tri Hứa mới sáng sớm đã kéo Tống Dục ra khỏi ký túc xá, bảo đi mua đồ nhưng thật ra là đi chọn quà.

Bọn họ đến tiệm sách nổi tiếng nhất thành phố, Hạ Tri Hứa rất nhanh đã tìm được cuốn sách ưng ý. Tống Dục đứng kế bên xem mới biết cuốn sách này cực khó mua, bởi vì bản gốc tiếng Anh là hàng limited cộng thêm trên bìa sách còn có chữ ký tác giả, nên chỉ ở nhà sách từng hợp tác với tác giả mới có.

“Cậu mua gì không? Mình đi xem với cậu.” Hạ Tri Hứa cầm quyển sách trên tay, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Tống Dục lắc đầu nói mình không cần phải mua quà, Hạ Tri Hứa không tin cứ sống chết kéo anh đi lanh quanh, cuối cùng bọn họ tìm được một chỗ làm sổ tay thủ công ở phía sau hiệu sách, Hạ Tri Hứa vừa bước vào thì không chịu đi nữa, miệt mài ngồi làm cuốn sổ nhỏ bìa da do mình thiết kế suốt hai tiếng đồng hồ.

Mà Tống Dục thì làm một quyển tập tranh gồm 16 trang và có bìa màu xám tro bút chì, ông chủ nói rằng anh có thể khắc chữ hoặc hoa văn lên. Tống Dục do dự một lát, cuối cùng vẽ cục phô mai vàng với các lỗ nhỏ rồi cẩn thận khắc lại từng nét.

Hai học sinh xuất sắc giải bài tập thì cực nhanh, nhưng khi đυ.ng tới đồ thủ công lại có hơi vụng về, cứ mải mê chỉnh tới chỉnh lui mà vẫn không hài lòng, suýt tý nữa đã ra sân bay muộn.

Ngủ một giấc thì máy bay hạ cánh, bọn họ lại trở về trên chuyến xe buýt lúc đưa mình đến, Tống Dục rất ghét đi máy bay, trong chuyến bay không ngủ được nên vừa lên xe đã ngủ mất tiêu, xe chạy lắc lư xốc nảy anh lấy đeo tai nghe vào, mọi giác quan dần trở nên mơ màng.

Tâm trạng háo hức sắp được về nhà len lỏi cả vào trong giấc mơ, trong mơ không có hình ảnh cụ thể chỉ có giọng Nhạc Tri Thời yếu ớt truyền qua điện thoại là không thể giả vờ. Cô gái ngồi ghế sau kéo rèm cửa sổ khiến luồng ánh sáng chói mắt chiếu vào trong màn đêm của giấc mơ, Nhạc Tri Thời đứng im ở trong ánh sáng cách đó không xa.

Tống Dục cầm quyển sổ, mà có thể cả đời sẽ không làm quyển thứ hai cho cậu.

Ít nhất trong giấc mơ, anh sẽ không đứng yên tại chỗ như vậy.

Sắp đến trường trung học Tĩnh Kiệm, bầu không khí xung quanh bất chợt trở nên ồn ào mà ngay cả tiếng nhạc trong tai nghe cũng không ngăn nổi, Tống Dục nhíu mày, nghe thấy giọng nói của Hạ Tri Hứa.

“Lớp 12A4? Lớp 12A4 thế nào?”

“Em không biết có phải thật hay không, chứ bài viết kia đã ghi vậy đó, bây giờ đã tràn lan khắp QQ rồi…”

Tống Dục mở mắt, trông thấy Hạ Tri Hứa đang ngồi bên cạnh mình có gì đó là lạ, mày nhíu chặt tay thì run rẩy lướt QQ.

“Cậu sao vậy? Đang xem gì đấy?”

Hạ Tri Hứa không trả lời, Tống Dục càng cảm thấy không ổn, vội tháo tai nghe xuống: “Này, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Anh vừa dứt lời, Hạ Tri Hứa duỗi tay còn lại chống lưng ghế trước mặt, ánh mắt mờ mịt như người mất hồn, Tống Dục rất ít khi nhìn thấy Hạ Tri Hứa như vậy, một người lúc nào cũng lạc quan hiếu động mà hiện tại dường như đã gục ngã rồi.

Tống Dục quay đầu nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của nam sinh ngồi hàng ghế sau, hình như điện thoại Hạ Tri Hứa cầm là của cậu ấy, anh hỏi đã xảy ra chuyện gì?!

Nam sinh này là đàn em khoá dưới ở Tĩnh Kiệm, đối phương cũng bối rối: “Hôm nay ở trường em có bài viết rất hot, lan rộng khắp QQ, nên em đưa cho anh ấy xem, em cũng không biết đây là thế nào nữa.”

Cậu bé không yên tâm lắm, chạy đến trước vỗ vai Hạ Tri Hứa: “Đàn anh, anh vẫn ổn chứ, anh sao vậy?”

Bài viết?

Tống Dục đang thắc mắc thì xe dừng, giáo viên hướng dẫn bảo các học sinh trường Tĩnh Kiệm đã đến nơi, Hạ Tri Hứa thậm chí còn không cầm túi đồ, lao ra khỏi xe trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người.

“Hạ Tri Hứa!” Tống Dục chộp lấy túi đồ chạy đuổi theo anh ta xuống xe, chỉ trong chốc lát đã chạy đến cổng trường nhưng Tống Dục bị chặn ở ngoài cửa.

“Bạn học, đồng phục cậu đang mặc không phải là đồng phục của trường này.”

Tống Dục đứng ngoài cửa, gọi to tên của Hạ Tri Hứa, nhưng anh ta dường như không nghe thấy mà chạy hùng hục về phía toà nhà dạy học.

”Đàn anh Tống Dục.” Nam sinh khoá dưới ngồi sau lưng Hạ Tri Hứa lúc nãy chạy đến: “Em giúp anh ấy cầm túi về.”

Tống Dục cúi đầu nhìn túi của Hạ Tri Hứa, khá nặng, bên trong là cuốn sách hàng limited và quyển sổ do chính tay Hạ Tri Hứa làm mà vẫn bị vứt lại phía sau.

Xe buýt không chờ anh, Tống Dục đứng ở cổng trường rơi vào trầm tư.

Anh nghĩ đến bài viết mà đàn em khoá dưới kia nhắc đến, thế là móc điện thoại ra click vào trang web trước nay mình ít khi nào xem đến, trường cấp 2 của anh cũng có không ít người học ở trường cấp 3 Tĩnh Kiệm. Lướt thật lâu cuối cùng nhìn thấy bài viết được đăng lại, ngón tay Tống Dục cứng đờ.

Anh ngơ ngác vài giây.

Tiêu đề bài viết này rất chói mắt giống như trò giật tít của mấy báo lá cải tạp nham vậy, nếu bình thường trông thấy mấy bài viết đó anh sẽ không quan tâm mà lướt qua, thế nhưng nhân vật chính của bài viết này lại chính là Hứa Kì Sâm.

[Học sinh nam lớp 12A4 và chủ nhiệm lớp có quan hệ mờ ám, nếu có hình ảnh và bằng chứng đầy đủ thì nhà trường có mặc kệ không?]

Trong đó chỉ có một tấm hình, nên không được coi là bằng chứng rõ ràng. Trong ảnh Hứa Kì Sâm bước lên một chiếc xe, mà người ngồi bên trong chính là thầy giáo chủ nhiệm trẻ tuổi. Ngoài ra, trong bài đăng còn đưa ra loạt bằng chứng liên quan như cho thêm giờ, hoạt động ngoại khóa bất thường, hay thậm chí dùng thủ đoạn hèn hạ để giành giải thưởng…

Mọi thứ đều bị đăng lên soi mói đồn thổi khắp nơi, ai cũng hít drama bàn tán sôi nổi như chính mắt bọn họ trông thấy hai người kia đã làm gì vậy.

Một Hứa Kỳ Sâm lạnh lùng ít nói bị bọn họ dè bỉu thành một kẻ tàn nhẫn sẵn sàng dụ dỗ đàn ông để mưu cầu lợi ích cho mình. Tống Dục cảm thấy mấy lời này tuy thô nhưng thật, anh thường dùng ánh mắt tiêu cực để nhìn đời, mà trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra cả.

Tài hoa và danh dự của một người bị bóp méo thành sản phẩm bẩn thỉu từ những cuộc đổi chác. Chỉ cần thỏa mãn được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bọn họ sẽ không ngừng bới móc bất kể đúng sai. Trong mắt bọn họ, còn drama nào thơm bằng mấy cuộc gặp gỡ lén lút mập mờ chứ?

Tống Dục luôn tự nhận mình là người bình tĩnh, thế nhưng trong nháy mắt anh dường như đứng ở vị trí của Hạ Tri Hứa, đối mặt với tất cả những lời cay nghiệt chế giễu như cơn lũ đổ ập tới.

Đa số học sinh đều bình luận hùa theo drama, rất ít ai đủ tỉnh táo để đặt câu hỏi rằng ‘Liệu cái drama này có thật hay không? Có đáng tin không?’

Chủ thớt của bài viết là một học sinh cấp hai, dưới bài cậu ta cũng cmt rằng:

[Oimeoi, thầy trò đồng tính luôn!!! Kiểu tình tiết đặc sắc thế này phim truyền hình còn không dám quay nữa là… Bạn học kia toang chắc rồi!]

Tống Dục nhìn chằm chằm dòng bình luận với cảm xúc phức tạp, những tâm tư anh luôn che giấu bấy lâu nay trong phút chốc như bị xé toạc, từng con chữ kia tựa như biến thành lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim anh, xẻ nó ra làm đôi rồi vứt ngay dưới sáng mặt trời.

Chuông ra chơi tiết một buổi chiều vang lên, vài học sinh chạy tới cổng trường mua cơm thì trông thấy Tống Dục mặc đồng phục trường khác đứng đó, vô cùng nổi bật giữa đám đông.

Anh muốn gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình của Hạ Tri Hứa, nhưng nhớ tới tên đáng thương đó không mang theo gì cả, điện thoại cũng bị trộm mất rồi.

Trên đường xe cộ tấp nập, Tống Dục gọi taxi quay về trường Bồi Nhã, bác tài nhiệt tình bắt chuyện nhưng anh chẳng còn tâm trạng đáp lời, bác tài hiểu ý nên không nói nữa. Tống Dục trả tiền, nói câu xin lỗi rồi xuống xe. Vừa quay người đầu, anh đã dừng bước.

Cổng trường học không có ai cả, sau khi kết thúc buổi học sáng học sinh cấp 2 đã ra về, học sinh cấp 3 thì ở lại học tăng tiết. Nhạc Tri Thời mặc áo len màu kem bắt cái ghế đẩu ngồi trước sạp báo ngoài cổng trường, cúi đầu xem một tờ tạp chí mới mua.

Cậu đọc rất chăm chú. Tống Dục biết Nhạc Tri Thời làm gì cũng rất chú tâm, nhưng anh đã quên rằng thói quen này là anh dạy chứ ai.

Cách đó mười mét, Tống Dục giống như người xa lạ yên lặng nhìn Nhạc Tri Thời. Có lúc anh cũng mong rằng, bản thân là người xa lạ có phải tốt hơn không.

Chắc có lẽ do thần giao cách cảm, Nhạc Tri Thời lật sang trang khác, ngẩng đầu vừa hay trông thấy Tống Dục đứng cách đó nhìn về phía mình.

“Anh Tống Dục!” Nhạc Tri Thời vội đứng dậy, trên mặt cậu nở nụ cười tươi rói. Đầu tóc, biểu cảm, quần áo thậm chí là dáng vẻ chạy về phía Tống Dục đều rất sung sướиɠ và vui tươi, chẳng khác gì bé cún con lâu ngày không gặp chủ. Mỗi động tác, từng chi tiết nhỏ tràn ngập hân hoan ấy chậm rãi khắc sâu vào trong tâm trí của Tống Dục.

Nhưng giờ phút này, trong đầu anh vẫn còn đầy rẫy những lời chế giễu cay nghiệt kia, dùng sự tò mò để bao biện cho hành vi bạo lực của bản thân.

Tống Dục đứng trong gió, anh hy vọng đêm đen sẽ mãi ở lại sau lưng mình, cũng hy vọng những tia sáng rạng rỡ sẽ luôn thuộc về Nhạc Tri Thời.

Nhạc Tri Thời chạy nhanh đến trước mặt anh, thở suýt không ra hơi: “Lúc nãy thấy xe buýt tới làm em tưởng anh về rồi, nhưng đợi mãi cũng không thấy anh đâu nên em chạy lên hỏi tài xế, bác ấy bảo anh đã xuống xe ở trạm trước. Em nghĩ anh sẽ không về trường nữa.”

Em cũng nghĩ anh quên luôn chuyện em tới đón anh rồi.

Tống Dục gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đầy chờ mong của Nhạc Tri Thời khi nhìn thấy xe buýt, khóe miệng anh cong cong: “Thế sao em còn đợi?”

Nhạc Tri Thời ngó anh, cười nói: “Em cảm giác anh sẽ đến, hơn nữa…”

Lông mi cậu cụp xuống, khuôn mặt toát ra một sự vô hại khiến người khác vô thức muốn bảo vệ: “Anh từng nói, em chỉ cần đứng yên đợi anh là được.”

Nhạc Tri Thời nói xong thì cảm thấy câu này kì quá, vò đầu bứt tóc: “Ý em là nếu em đi đón anh… Em không biết anh ở đâu, gửi tin nhắn trên wechat cũng không thấy anh…”

“Nhạc Nhạc.”

Tống Dục ngắt lời cậu, gọi cậu bằng tên mà rất lâu rồi cậu chưa được nghe thấy.

Nhạc Tri Thời ngơ ngác nhìn anh: “Dạ?”

“Anh mệt quá!” Giọng Tống Dục hơi khàn, cả người toát ra vẻ yếu ớt mà không hề tương xứng với anh, điều này khiến cho Nhạc Tri Thời khó hiểu và đau lòng. Bao năm qua, cậu chưa bao giờ trông thấy Tống Dục bất an mệt mỏi đến nhường này.

Hồi còn nhỏ Nhạc Tri Thời cho rằng cậu rất hiểu Tống Dục. Tống Dục bị thương ở đầu gối khi chơi đá bóng máu chảy rất nhiều, anh xử lý vết thương mà mặt không có tý cảm xúc nào, chỉ có Nhạc Tri Thời là khóc như mưa.

Bên ngoài cổng trường vắng vẻ của trường Bồi Nhã là những cây phượng vĩ tươi tốt đến mức gần như có thể che khuất cả bầu trời xanh. Lá ngọc lan nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Tiếng ầm ầm của chiếc xe tải cực lớn, chở lượng hàng hóa sắp vượt quá tải trọng lao nhanh sau lưng bọn họ.

Mặt đất cũng rung chuyển theo.

Nhạc Tri Thời bước tới, ôm chầm lấy Tống Dục. Cậu đặt cằm lên vai Tống Dục, bàn tay mềm mại vuốt ve sống lưng anh, khe khẽ dỗ dành: “Anh ơi, dựa vào em này.”

“Em sạc pin cho anh, được không anh?”HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI HAI