Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 25: Sợ cách xa nhau

Thời gian chắc chắn không phải chiếc bánh răng lăn đều, ít ra tự bản thân cảm thấy nó không phải như vậy.

Nhạc Tri Thời, người đang làm bài tập vật lý trong kỳ nghỉ đông vững tin với quan điểm ấy của mình, không rõ vì đâu một học kỳ nhoáng cái đã trôi qua. Thậm chí cậu còn tính tìm hiểu xem có nhà khoa học nào đang nghiên cứu về vấn đề này không, nhưng cuộc điện thoại của Lâm Dung đã làm gián đoạn cuộc nghiên cứu rất có thể là duy nhất trong đời của Nhạc Tri Thời.

“Dạ, dạ.” Nhạc Tri Thời vừa nghe điện thoại, vừa bước xuống lầu: “Anh Tống Dục đi học bổ túc rồi ạ, con biết chỗ ấy để con dẫn nó đi cho.”

Bỏ điện thoại xuống, Nhạc Tri Thời tìm sợi dây xích buộc Kẹo Đường, đưa nó đến phòng khám thú cưng để kiểm tra sức khỏe.

“Sẵn tiện làm đẹp cho Kẹo Đường luôn nhe. Gần đây lông mày dài quá rồi.” Thời tiết bên ngoài rất lạnh, Nhạc Tri Thời mặc chiếc áo khoác lông màu trắng bọc kín mít. Nhìn từ xa, một người và một chó trông cứ như hai cục kẹo bông.

Kỳ nghỉ đông cộng thêm ngày cuối tuần, nên phòng khám thú cưng vô cùng đông. Cậu nhìn thấy rất nhiều mèo, chó, thậm chí còn có cả Chinchilla, cảm thấy mỹ mãn mà vuốt ve bọn chúng. Người chị phía trước một mình dắt hai con chó lớn, một con Alaska và một con Golden Retriever. Lúc con Golden Retriever đến chỗ bác sĩ thú y kiểm tra sức khỏe, con Alaska có vẻ như không thích chỗ này, cư xử rất nóng nảy, chủ nhân của nó gần như không giữ nổi nó, lo không xuể cho cả hai con.

“Xin lỗi, em có thể giúp chị giữ sợi dây chút được không, có lẽ nó đang sợ đó, để chị dỗ nó.”

“À, được ạ.” Nhạc Tri Thời đặt Kẹo Đường đang ngoan ngoãn xem trò vui trong vòng tay mình xuống giúp chị ấy nắm dây xích Alaska, lần đầu tiên dắt dây một con chó bự như vậy Nhạc Tri Thời cảm thấy rất mới lạ. So với lúc ôm Kẹo Đường vô cùng dễ dàng, thì hiện tại như bị con Alaska này khống chế vậy.

Cô gái ngồi xổm xuống xoa đầu Alaska, mấy phút sau nó mới chịu ngoan ngoãn không lộn xộn nữa. Nhạc Tri Thời thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Kẹo Đường nhà mình vẫn nghe lời nhất. Vì thế cậu lấy một món đồ ăn vặt dành cho chó từ trong túi áo, chuẩn bị khen thưởng cho Kẹo Đường. Ai ngờ lúc cậu quay đầu thì chẳng thấy Kẹo Đường đâu nữa, còn mỗi sợi dây xích trống không.

Nhạc Tri Thời hoảng sợ lật tung phòng khám, trên tay cầm món ăn vặt mà nó thích nhất, gọi tên nó mãi nhưng đều vô dụng. Cậu chạy ra đường, tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Kẹo Đường đâu cả.

Cậu đi loanh quanh ở đó mãi không có kết quả, phản ứng đầu tiên là muốn gọi cho Lâm Dung, nhưng Lâm Dung đang bận giải quyết việc mua nguyên liệu nhập khẩu nấu ăn nên không thể liên lạc được. Nhạc Tri Thời sốt ruột đến mức không còn cách nào, đành bấm số điện thoại của Tống Dục.

Điện thoại chỉ đổ một lần chuông đã có người nghe, Nhạc Tri Thời như tìm thấy vị cứu tinh, câu đầu tiên đã nức nở: “Anh Tống Dục, Kẹo Đường mất tiêu rồi.”

Tống Dục bảo cậu bình tĩnh, sau khi nghe Nhạc Tri Thời kể lại mọi chuyện, anh suy nghĩ một lát rồi nói:

“Chia ra tìm, bây giờ anh về nhà, em qua mấy chỗ gần Dương Hòa Khải Chập xem thử đi.”

Nhạc Tri Thời không biết tại sao Tống Dục bảo cậu đến tiệm để tìm Kẹo Đường, nhưng cậu vẫn làm theo lời anh. Trước khi cúp máy, cậu lại nghe thấy Tống Dục nói thêm một câu:

“Đừng lo lắng, sẽ tìm được nó thôi.”

Tâm trạng Nhạc Tri Thời đột nhiên bình tĩnh lạ thường, cậu gói kĩ đồ ăn vặt của Kẹo Đường rồi đạp xe đến Dương Hòa Khải Trập.

Hôm nay tiệm không mở cửa. Cổng đóng kín, bên ngoài không một bóng người. Nhạc Tri Thời rất thất vọng, cậu chạy mồ hôi đầy đầu, cởi mũ áo khoác xuống rồi tìm một vòng quanh mấy con hẻm gần tiệm, cuối cùng đυ.ng trúng Tống Dục đang xuống taxi ở ngã tư đường.

Tống Dục mặc áo khoác lông giống kiểu của cậu, đều là do Lâm Dung mua, chỉ khác ở chỗ một cái màu trắng còn một cái màu xám đen. Thấy hai tay anh cũng trống trơn, mặt của Nhạc Tri Thời lộ ra sự thất vọng rõ rệt, cậu cúi đầu thấp xuống, lòng đầy áy náy.

“Không có ở tiệm… Thật sự xin lỗi, em đã không trông coi nó cẩn thận.”

Con chó này là do Tống Dục mang về, chính xác hơn thì đó là chó của Tống Dục.

Nhạc Tri Thời rất buồn, cậu biết Tống Dục lo lắng lắm nên mới chạy thẳng từ lớp học bổ túc đến đây.

Vậy mà Tống Dục không có nổi giận như trong tưởng tượng, anh chỉ kéo mũ trùm đầu sau lưng cậu lên: “Lần trước anh dắt nó đi dạo nó cũng chạy mất, chắc là do dây xích có vấn đề.”

Mồ hôi trên trán của Nhạc Tri Thời đã bị gió thổi mát lạnh. Bọn họ đứng ở ngã tư một lúc, Tống Dục nói rằng anh đã về nhà một chuyến, nhìn dọc theo con đường trên xe nhưng không thấy nó.

Nghe anh nói vậy, Nhạc Tri Thời càng buồn hơn.

“Chúng ta tìm thêm lần nữa đi.” Tống Dục bước về phía tiệm.

Cậu theo sau Tống Dục, trong lòng đã không còn ôm hy vọng gì, lúc đi thì không có cảm giác nhưng hiện tại mới phát hiện thời tiết thật sự rất lạnh, làn gió như lưỡi dao mềm mại xẹt qua gương mặt rồi chui thằng vào trong cổ.

Cậu cúi đầu xuống kéo dây kéo cao hơn một chút, như người mất hồn mà theo sau Tống Dục.

Những con hẻm nhỏ lộng gió, trong đầu cậu toàn là cảnh tượng Kẹo Đường không nơi nương tựa lưu lạc ở đầu đường xó chợ. Gần hết năm rồi, Kẹo Đường còn nhỏ như vậy, hôm nay ra ngoài vẫn chưa mặc áo len.

Cậu bắt đầu cân nhắc việc post bài “Tìm cún lạc” lên Weibo và rải tờ rơi khắp đường phố.

Bước chân của Tống Dục đột nhiên dừng lại, làm Nhạc Tri Thời va vào lưng anh.

“Úi, có chuyện gì vậy ạ?”

Cậu ngó phía trước thì thấy ở cổng chính của Dương Hòa Khải Trập, một bà cụ đang đứng ở đó và Kẹo Đường đang xum xoe bên cạnh bà ấy.

Nom thấy Tống Dục và Nhạc Tri Thời, Kẹo Đường nhanh chóng chạy đến. Nhạc Tri Thời lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy nó, mất đi tìm lại được khiến cho trái tim cậu như ngồi trên tàu lượn siêu tốc. Cậu vùi mặt mình vào mớ lông của Kẹo Đường: “Mày chạy đi đâu vậy, hù chết tao rồi. Tao còn nghĩ xong cả bài tìm chó lạc luôn đó.”

Tống Dục đi về phía bà cụ kia, bà khoảng chừng 60 tuổi, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai, ăn mặc rất sang trọng thậm chí có thể nói là lộng lẫy. Bà ấy cũng đứng lên, đôi tay đeo găng tay da vuốt phẳng những nếp nhăn trên chiếc áo khoác mỏng màu đỏ rượu, nở một nụ cười hiền lành.

“Thì ra đây là chó của mấy đứa à?” Bà cụ có mái tóc hoa râm, nói chuyện rất chậm: “Mấy đứa cũng tới đây ăn cơm sao?”

Nhạc Tri Thời ôm Kẹo Đường, hai người nhìn nhau một cái. Tống Dục nói với bà ấy: “Có thể bà nhớ nhầm rồi. Hôm nay quán đóng cửa ạ.”

Mặt của bà cụ lộ ra sự nghi ngờ, không hoàn toàn tin tưởng lời anh: “Thiệt hả? Chắc không đâu, chồng bà đã đặt chỗ hôm nay mà.”

Nhạc Tri Thời cũng khó hiểu: “Hôm nay thật sự đóng cửa bà ơi, chủ tiệm cũng không có ở đây. Bà có nhớ nhầm không ạ?”

“Đâu…” Bà cụ vẫn cho rằng mình đến đây theo lịch hẹn.

Nhạc Tri Thời thấy bà cụ mặc quần áo mỏng giữa thời tiết lạnh giá, cứ đứng ở đây mãi cũng không phải cách. Cậu khều cánh tay Tống Dục: “Anh Tống Dục, anh có mang chìa khóa tiệm không ạ?”

Tống Dục gật đầu, lấy chuỗi chìa khóa ra tìm chìa khóa mở cửa nhà hàng.

Nhạc Tri Thời tiến lên đỡ bà cụ: “Bà vào trước đi ạ, cháu giúp bà xem lịch hẹn có sai không!”

Bọn họ mở cửa tiệm, mời bà cụ vào trong ngồi. Tống Dục đun ấm nước sôi, còn Nhạc Tri Thời thì mở máy tính ở quầy lễ tân lên để tìm lịch hẹn. Lúc trước bọn họ thường xuyên đến tiệm phụ, nên cũng khá rành các quy trình.

Nước sôi được rót vào ấm trà trong suốt, hương thơm của trà đen ngay lập tức được kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi nhiệt độ. Tống Dục bưng tách trà nóng đến trước mặt bà cụ.

“Cảm ơn cháu.”

Anh quay lại bên cạnh Nhạc Tri Thời: “Em tìm được chưa?”

Nhạc Tri Thời nhìn anh rồi lắc đầu, nói nhỏ: “Hôm nay không có lịch hẹn của ai cả.” Cậu ngó bà cụ, thấy bà ấy trông ra cửa với vẻ mong đợi, như thể đang thực sự đợi ai đó. Nhạc Tri Thời không nhịn được, hỏi: “Bà ơi, cháu kiểm tra rồi, ở đây thật sự không có. Bà có thể cho cháu biết tên chồng của bà được không? Hay là số điện thoại cũng được ạ.”

Bà cụ nhìn bọn họ nhoẻn miệng nở nụ cười, nhưng bà ấy đột nhiên như bị mắc kẹt, nụ cười dần bị thay thế bởi sự hoang mang: “Tên chồng của bà là…” Bà cụ nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ: “Tên là…”

Tống Dục đánh giá bà cụ, cảm thấy không đúng lắm.

“Hôm nay là ngày tháng năm nào, bà có nhớ không ạ?”

“Bà…” Bà cụ suy nghĩ hồi lâu, chân mày dãn ra, lại nở nụ cười: “Ngày 21/11, là ngày kỷ niệm ngày cưới bạc của bà và ông ấy. Hôm nay, ông bà tới đây để tổ chức lễ kỷ niệm.”

Tháng 11 sao… Nhưng bây giờ sắp tết đến nơi rồi. Khó trách bà ấy ăn mặc mỏng như vậy, hóa ra là nhớ nhầm ngày.

Nhạc Tri Thời lại dòm Tống Dục, nhỏ giọng: “Anh Tống Dục, có phải bà ấy…”

Tống Dục gật đầu: “Ừ, bệnh Alzheimer*.”

*Hiểu nôm na là chứng đãng trí người già.

‘Lần này có vẻ phiền phức rồi’ Nhạc Tri Thời nghĩ thầm trong đầu.

Bà cụ này không nhớ rõ ngày tháng, e nhớ nhầm tiệm cũng không chừng, cứ đi lung tung như thế không biết gia đình sẽ lo lắng thế nào, bọn họ cũng không biết tên hay cách liên lạc.

“Báo cảnh sát đi.” Tống Dục nói.

Tuy giọng anh không lớn nhưng bà cụ lại vô tình nghe thấy, bà bất chợt nóng nảy: “Báo cảnh sát? Tại sao lại báo cảnh sát chứ, bà chỉ muốn tới đây ăn một bữa cơm thôi mà.”

Nhạc Tri Thời muốn giải thích: “Bà ơi, bà…”

“Bà có thể gọi đồ ăn trước được không?” Bà cụ nhìn họ với ánh mắt ngập tràn sự mong đợi: “Bà nghĩ chồng của bà bận chút việc nên đến trễ, ông ấy sẽ tới nhanh thôi.”

Nhạc Tri Thời nhìn vẻ mặt bà cụ, không nhẫn tâm nói ra sự thật. Bây giờ đã sắp đến giờ ăn tối, cậu hít một hơi: “Vậy bà muốn ăn gì ạ? Hôm nay tiệm chỉ có tụi cháu, nên không làm được gì nhiều đâu ạ.”

Bà cụ cười hiền từ: “Không sao cả, đơn giản thôi, ông ấy thích ăn nhất là món trân châu hấp* của tiệm mấy đứa.”

*Trân châu hấp (Pearl Yuanzi) là một món ăn vặt nổi tiếng Tứ Xuyên. Ngay từ năm 1891, Sư phụ Zhang Herong ở Quận Guanxian bắt đầu kinh doanh tại Thành Đô, sau 3 năm, ông đã thành lập “Nhà hàng Pearl Yuanzi”. Pearl Yuanzi được đặt tên theo bề mặt của nó được bao phủ bởi gạo nếp giống như ngọc trai.

“Những món khác thì sao ạ?”

“Những món khác…”

Nhìn thấy bà cụ lại mơ hồ, Nhạc Tri Thời đành để bà nghĩ tiếp: “Vậy tụi cháu xem còn gì không đã nha.” Cậu chạy xuống bếp kiểm tra, vừa hay có gạo nếp và thịt. Dưới sự năn nỉ của cậu, Tống Dục phút chốc trở thành đầu bếp tạm thời.

Nhạc Tri Thời bắt đầu mèo nheo, đấm lưng bóp vai rồi chủ động đeo tạp dề lên cho anh. Mặc dù sắc mặt Tống Dục tỏ ra không muốn, nhưng anh cũng không từ chối cậu ngay trước mặt bà cụ.

Nhạc Tri Thời ra khỏi nhà bếp, nhìn bà cụ trông ra ngoài cửa với vẻ mặt thất vọng.

“Ông ấy nhất định sẽ tới, bà chờ một lát nữa thôi.”

Bà cụ nhìn chăm chú vào khuôn mặt nghiêm túc của Nhạc Tri Thời, đột nhiên mỉm cười: “Trông cháu đẹp hơn so với hồi nhỏ.” Rồi liếc về phía nhà bếp: “Anh trai cháu cũng vậy.” Bà nói thêm: “Hồi đó cháu y hệt con búp bê phương Tây vậy.”

Nhạc Tri Thời thoáng ngơ ngác. Đúng là trí nhớ của bà ấy có vấn đề, lúc gặp ở cửa rõ ràng không nhận ra họ, nhưng bây giờ có thể nhớ dáng vẻ bọn họ khi còn nhỏ.

Chẳng lẽ bà ấy thật sự đã từng đến đây sao?

“Bà có còn nhớ mình kết hôn năm nào không?” Nhạc Tri Thời hỏi.

Bà cụ cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn lắc đầu.

“Vậy…” Nhạc Tri Thời không bỏ cuộc, cậu kiểm tra thời gian tổ chức đám cưới bạc trên Baidu. Đó là kỷ niệm 25 năm ngày cưới. Bà cụ nhìn khoảng 60 tuổi, nếu hơn 20 tuổi kết hôn thì năm 50 tuổi bà ấy đã đến Dương Hòa Khải Trập. Chính là khoảng 10 năm trước…

Gần như trùng với thời gian cửa tiệm khai trương, khi ấy hai người bọn họ vẫn còn rất nhỏ. Chẳng qua hai năm đầu mở tiệm, công tác quản lý vẫn chưa hoàn thiện, khách cũng không nhiều, lịch hẹn đều được nhân viên ghi vào sổ tay chứ không có hồ sơ điện tử như bây giờ.

Nhạc Tri Thời lục tìm chìa khóa, mở ngăn tủ cất giữ các cuốn sổ đặt lịch hẹn ở quầy lễ tân. Cậu ngồi xổm trên mặt đất, lấy các cuốn sổ phủ đầy bụi kia ra. Mỗi năm một cuốn, cậu lật xem từng cuốn một, bụi bay khắp nơi khiến cậu ho sặc sụa.

Tống Dục đột nhiên bước tới, rót cho mình một cốc nước.

“Làm xong rồi ạ?” Nhạc Tri Thời ngẩng đầu, khuôn mặt vì ho mà đỏ lên.

“Đang hấp.” Tống Dục hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

“Năm đó bà cụ này tổ chức lễ kỷ niệm ở tiệm chúng ta. Em muốn xem hồ sơ đặt bàn của hôm ấy, lúc đó khách không nhiều nên chỉ cần tìm lịch hẹn vào ngày 21 tháng 11, chắc chắn có thể tìm được cách liên lạc với chồng bà ấy.”

Nói đến đây, Nhạc Tri Thời chợt nhíu mày: “Ừm, nhưng mà cũng lâu lắm rồi, có khi nào người ta đổi số không nhỉ?”

Tống Dục lắc đầu: “Chắc là không, dù sao vợ ông ấy cũng là người mắc bệnh Alzheimer.”

Nhạc Tri Thời như được uống thuốc an thần, còn muốn tiếp tục tìm thì bị Tống Dục đuổi: “Em ra ngồi với bà ấy đi.”

“Anh ra đi, em sắp tìm được rồi!” Nhạc Tri Thời nói.

“Anh không muốn nói chuyện.”

Đến nước này Nhạc Tri Thời gánh vác trách nhiệm trò chuyện với bà cụ, trong trí nhớ mơ hồ của bà chẳng có gì ngoài hình bóng người chồng. Nghe bà kể mà lòng Nhạc Tri Thời nặng trĩu, cảm thấy có chút buồn nhưng không chỉ đơn giản là buồn thôi.

“Nhạc Tri Thời.”

Nghe Tống Dục gọi mình, Nhạc Tri Thời vội chạy đến.

“Gọi từng người một đi.” Tống Dục đưa cuốn sổ với những vòng tròn khoanh đỏ. Nhạc Tri Thời ngồi xuống, dựa theo Tống Dục nói mà gọi cho khách đã từng đặt trước ở đây.

“Xin chào, đây có phải là ông Vương không ạ? Xin lỗi đã làm phiền ông, nhà ông có người nào đi lạc không … Thật xin lỗi, có lẽ chúng tôi đã nhầm lẫn, làm ông phiền rồi.”

“Xin hỏi đây có phải là ông Lý không ạ? Xin chào…”

Sau khi gọi hàng loạt mấy số, Nhạc Tri Thời bắt đầu nghi ngờ về tính khả thi của cách này. Cậu vẽ một cây thánh giá vào phía sau điện thoại, ngẩng đầu nhìn bà cụ vẫn đang đợi ở chỗ cũ. Ngay cả Kẹo Đường cũng bị bà ấy dắt ra ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, nó vẫy cái đuôi nhỏ lông xù của mình như thể đang đợi chờ ai đó.

Một tiếng sau, Nhạc Tri Thời đếm đếm: “Chỉ còn hai người.”

Tống Dục gật đầu, anh biết Nhạc Tri Thời vẫn còn muốn thử nên không ngăn cản mà chỉ đứng bên cạnh cậu.

Nhạc Tri Thời điều chỉnh cảm xúc của mình rồi bấm gọi lần nữa, lúc đầu thì đầu dây bên kia đang bận, cậu đành đợi một lúc, cuối cùng quyết định gọi người tiếp theo.

Cuộc gọi cuối cùng này kết nối rất nhanh, giọng người bên kia nghe rất trẻ nhưng cũng giống như những người khách trước, họ không có người nhà đã mất tích, cũng không biết bệnh nhân nào mắc bệnh Alzheimer. Trong lòng Nhạc Tri Thời dâng lên một sự thất vọng cực lớn, rất muốn nằm lăn xuống bàn nhưng sợ làm bẩn áo khoác lông của mình, nên chỉ đành tựa trán vào cánh tay Tống Dục.

Tống Dục hiểu được tâm trạng hiện tại của Nhạc Tri Thời, anh giơ tay lên định sờ mái tóc xoăn kia, nhưng đúng lúc này điện thoại quầy lễ tân đột nhiên vang lên, Nhạc Tri Thời lập tức bật dậy bắt máy.

“Xin chào.”

Người đối diện thở hổn hển có vẻ như còn sốt ruột hơn cậu, Nhạc Tri Thời ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi, quả nhiên cậu đã nhận được câu trả lời mà mình muốn nghe nhất.

“Đúng vậy, chính là tôi.”

Nhạc Tri Thời hoan hô nhìn Tống Dục: “Được, vậy tụi cháu sẽ đợi ông ở đây!”

Đặt điện thoại xuống, Nhạc Tri Thời cảm thấy giọng nói bên kia rất quen nhưng không tài nào nhớ nổi là ai. Kẹo Đường chạy tới cào chân cậu, Nhạc Tri Thời bế nó lên nhân tiện lượn quanh nhà hàng, quan sát biểu cảm của bà cụ.

Bà ấy tựa như không biết mệt mỏi, vẫn ôm trong lòng sự mong đợi như ban đầu.

Khi những viên trân châu đã được hấp chín, người bà cụ chờ cuối cùng cũng tới. Nhìn thấy người từ cửa kính, Nhạc Tri Thời ngơ ngác, hóa ra chính là khách quen của tiệm nhà bọn họ -giáo sư Trương.

Giáo sư Trương thở hồng hộc, vội vã chạy vào. Trong mắt Nhạc Tri Thời ông ấy là một người vui tính và tốt bụng, chưa từng thấy ông hốt hoảng như vậy bao giờ.

“Mai Nhân.” Ông đẩy cửa bước vào, gọi tên bà cụ.

Ngay khi Nhạc Tri Thời cho là mọi chuyện đã xong xuôi, cậu vô cùng vui vẻ mà bước tới chỗ Tống Dục, bà cụ ngẩng đầu ánh mắt nghi ngờ hỏi: “Ông là ai…?”

Tống Dục nhìn bọn họ rồi cụp mắt xuống, trong lòng cũng đoán trước được kết quả. Nhưng Nhạc Tri Thời thì nhíu mày khó hiểu, sợ rằng trông cậu còn buồn bã hơn cả giáo sư Trương.

“Nhạc Nhạc, Tiểu Dục, đã gây phiền phức cho hai đứa rồi.” So với việc thuyết phục bà cụ, giáo sư Trương lại chào hỏi bọn họ trước tiên. Tống Dục lắc đầu, ý bảo ông đừng để tâm.

Nhạc Tri Thời thấy giáo sư Trương mở chiếc túi mà ông mang theo, bên trong là áo khoác bông ngắn, khăn quàng cổ và mũ: “Bà tuổi đã cao còn mặc ít như vậy đi ra ngoài, lỡ bệnh thì sao?” Ông lấy áo khoác muốn mặc cho vợ mình, nhưng bà bị từ chối.

“Ông là ai, tôi không biết ông.”

“Bà ơi, ông ấy chính là chồng của bà đấy ạ.” Nhạc Tri Thời không nhịn được, bước lên trước một bước: “Bà không nhớ ông ấy sao?”

Ông Trương cười với Nhạc Tri Thời: “Không sao đâu Nhạc Nhạc, ông quen rồi.”

Nói xong ông lấy tấm ảnh cũ từ túi bên hông, đó là ảnh cưới của hai người khi còn trẻ, một tấm khác là hai người chụp sau này: “Mai Nhân, bà nhìn xem. Đây là ảnh hai chúng ta chụp năm đó, vì không có sơ rê nên bà không vui, nhất quyết đòi mặc váy trắng.”

Ông kể lại từng kỷ niệm trên mỗi tấm ảnh của hai người, kiên nhẫn gợi nhớ những ký ức mà bà cụ đã đánh mất kia. Bà cũng không phản kháng nữa, nửa tin nửa ngờ lắng nghe rồi dần dần trở nên nghiêm túc, bằng lòng để ông đội khăn quàng cổ cùng mũ cho mình.

Đến cuối cùng, dường như bà đã nhớ ra nhưng miệng vẫn không ngừng phàn nàn rằng giáo sư Trương đến quá muộn, khiến cho bà phải khổ sở chờ đợi. Giáo sư Trương vội vàng xin lỗi, còn hứa rằng lần sau sẽ không đến muộn nữa.

Bà cụ nhìn ông với vẻ mặt đầy sự thương yêu: “Tôi có mua trân châu hấp mà ông thích nhất, chúng ta cùng ăn nha.”

Giáo sư Trương nhìn Nhạc Tri Thời và Tống Dục, cười dỗ bà: “Chúng ta bỏ túi mang về, cửa tiệm phải đóng cửa rồi.”

Thoáng chốc mà trời đã tối, đường phố bắt đầu lên đèn. Con hẻm mờ ảo được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp, Nhạc Tri Thời và Tống Dục đứng trước sân Dương Hòa Khải Trập để tiễn hai ông bà.

“Cũng may là nhờ có hai đứa, bữa nay học sinh cũ tới tìm ông có chuyện, mới rời mắt tý mà bà ấy đã lạc ra ngoài rồi.” Đôi mắt giáo sư Trương có chút đỏ, nắm chặt tay vợ mình: “Thật ra ông thường để số liên lạc trong quần áo bà ấy, vì sợ tình huống thế này xảy ra. Ông cũng không biết tại sao, bà ấy lại đổi quần áo khác.”

Nhạc Tri Thời nhìn chăm chú bà cụ, chợt nghĩ đến vẻ mặt mong đợi của bà.

Là vì ngày kỷ niệm với người mình thương nhất, nên bà mới thay đồ mặc thường ngày bằng bộ quần áo trang trọng hơn phải không?

Giáo sư Trương vỗ nhẹ vào cánh tay của Nhạc Tri Thời, nhìn Tống Dục, nói: “Đã muộn rồi, hai đứa mau về nhà đi, đừng để mẹ mấy đứa phải lo lắng. Hôm khác ông nhất định sẽ đến thăm để cảm ơn hai đứa.”

Tống Dục vẫn im lặng nãy giờ, lúc này cũng lên tiếng: “Không cần để ở trong lòng đâu ạ.” Nhạc Tri Thời dựa vào người Tống Dục, gật đầu cười nói: “Đúng vậy, ông Trương, mau trở về đi thôi, trân châu hấp cũng sắp nguội rồi.”

Nhắc đến trân châu hấp, bà cụ lại buồn bực mà trách móc một câu: “Đúng vậy, ông để tôi đợi lâu như thế. Lần nào gặp ông cũng tới trễ, ngay cả nói tặng hoa cho tôi cũng không có.”

“Ầy, không phải là tôi…”

Hoa sao?

Nhạc Tri Thời đột nhiên nói: “Có có, ông có mang tới đó ạ.” Vừa dứt câu cậu vội vàng xoay người chạy vào tiệm, trong chốc lát đã chạy ra, giấu hai tay sau lưng rồi đi tới bên cạnh giáo sư Trương, len lén nhét gì đó vào tay ông. Tống Dục dòm cậu, phối hợp không nói gì.

Giáo sư Trương đưa tay ra, một nhành hoa thủy tiên nở rộ đang nằm gọn trong tay ông.

“Đây là của ông Trương chuẩn bị cho bà đấy ạ.”

“Đẹp quá!” Tuy chỉ có một nhành, nhưng trên gương mặt bà cụ lại tràn ngập niềm hạnh phúc khó có thể giấu được. Bà nhận lấy bông hoa, quý trọng mà nâng niu nó trong tay. Sau đó cứ tạm biệt mãi, cả hai mới tựa vào nhau mà đi về.

Có một cơn gió thổi qua, Nhạc Tri Thời lạnh đến rụt cổ, nhìn về nơi xa kia, hai bóng người dần dần trở nên mờ ảo trong ánh đèn của thành phố. Sống mũi cậu cay cay, có lẽ là do lạnh nhưng cảm giác ghen tị lại len lỏi vào tim.

Đêm đông lạnh giá trong con hẻm nhỏ, bọn họ đứng trước cửa Dương Hòa Khải Trập, ánh sáng mờ ảo chảy lan dưới lòng đường. Cảnh tượng này đối với Tống Dục mà nói vô cùng quen thuộc, anh thất thần nhìn chân tường đối diện.

“Em không muốn quên anh.” Nhạc Tri Thời chợt nói.

Tống Dục quay mặt sang, ánh mắt phức tạp xen lẫn khó hiểu, giống như cho rằng mình nghe lầm rồi.

Ánh đèn đường trên đầu chiếu xuống che khuất khuôn mặt của Nhạc Tri Thời, mái tóc nâu mềm mại dưới ánh vàng rực rỡ, chóp mũi cùng đôi gò má vì lạnh mà đỏ ửng dưới đôi mắt sáng ngời.

“Anh Tiểu Dục, em không muốn quên anh đâu.” Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt của Tống Dục.

Sau hai giây ngơ ngác, Tống Dục quay mặt đi.

“Nói ngốc gì vậy?”

Nhạc Tri Thời cũng biết lời mình nói rất ngốc, nên cậu không dám phản bác gì. Chỉ là khi nhìn thấy bà cụ như thế, cậu cảm thấy rất buồn. Cậu không có người yêu, nên không thể hiểu được cảm giác quên đi người mình yêu là như thế nào. Nhưng cậu đã thử đặt mình vào trong đó mà tưởng tượng, nếu có một ngày cậu thật sự quên đi chú Tống dì Dung thì cảm giác lúc ấy sẽ ra sao?

Thậm chí cậu còn thử cảm giác nếu bản thân quên đi Tống Dục.

Trái tim cậu đau nhói, giống như đang bị ai bóp nghẹn.

“Em sẽ không quên anh.” Nhạc Tri Thời lặp lại lần nữa.

Ngay trước khi cậu nói, Tống Dục cũng đang suy nghĩ. Người bị lãng quên và người lãng quên, thì kết cục cuối cùng ai sẽ là người đau khổ hơn? Nếu như có thể chọn, thì anh sẽ là người nào?

Không thể nghĩ ra câu trả lời, anh cởi khăn quàng cổ ném lên người Nhạc Tri Thời.

“Thì em cũng đã quên hết những chuyện khi còn bé đó thôi.”

“Em nhớ nhiều lắm mà, chỉ quên có chút xíu thôi. Những chuyện quan trọng em đều nhớ cả.” Vừa dứt lời, bụng cậu đã réo ầm ĩ, cho thấy lời lúc nãy không hề trang trọng chút nào.

Tống Dục đút hai tay vào túi quần, xoay người đi vào trong sân: “Ăn chút gì trước đã.”

“Còn gì để ăn sao ạ?” Nhạc Tri Thời nhanh chóng theo sau.

“Trân châu hấp.” Tống Dục: “Anh có hấp thêm một phần nữa.”

“Thật sao ạ!”

Vừa mở cửa tiệm, Kẹo Đường đã chạy như bay tới cào chân Nhạc Tri Thời, cậu bế nó lên, lắc lắc: “Nhóc con, tuy rằng hôm nay mày không ngoan, nhưng mày đã lập công lớn giúp cho chúng tao tìm được bà cụ lạc đường, cho nên tao sẽ không phạt mày.”

“Ấu!” Kẹo Đường sủa hưởng ứng.

“Đúng rồi.” Nhạc Tri Thời ôm Kẹo Đường, nghi ngờ hỏi: “Anh Tống Dục, lúc Kẹo Đường đi lạc, sao anh biết nó sẽ về đây thế?”

Tống Dục bước ra từ nhà bếp, bưng trân châu hấp đặt lên trên bàn, ngẩng đầu dòm cậu cụp mắt nói: “Anh nhặt được Kẹo Đường ở tiệm.”

Nhạc Tri Thời ngó Kẹo Đường, nó cũng nghiêng đầu nhìn cậu.

“Lúc nào vậy ạ? Sao em không hay?”

“Lúc em học lớp 3 ở trường tiểu học, hình như khi đó em đến Hải Nam tham gia trại đông.”

Nhạc Tri Thời cố gắng nhớ: “À phải, hóa ra là lần đó, sau khi trở về nhà em đã gặp Kẹo Đường rồi.” Lúc ấy cậu còn hỏi chó con từ đâu ra, Tống Dục bảo là anh nhặt được.

Tống Dục rót ly nước nóng, tay sờ thành cốc: “Ngày anh gặp nó cũng là lúc trời đêm rất lạnh, nó co ro một cục ở góc tường, tuy trông hơi bẩn nhưng đôi mắt lại sáng ngời.”

Lúc ấy anh không biết mình vì sao mình lại có lòng tốt nhặt con chó con này về, anh biết nếu đã mang về thì bản thân sẽ phải chịu trách nhiệm với nó.

Khi Nhạc Tri Thời trở về từ Hải Nam, trông thấy Kẹo Đường thì mừng rỡ như điên mà ôm lấy anh. Đôi mắt long lanh, tỏa sáng lấp lánh đó đã cho Tống Dục câu trả lời.

“Thì ra là vậy, thật tốt, Kẹo Đường còn nhớ mình từng sống ở đâu không?” Nhạc Tri Thời ôm Kẹo Đường rồi nhét một viên trân châu vào miệng, gạo nếp dai dai hoà quyện với thịt viên đậm đà thật sự ngon hết chỗ chê. Cậu nghiêm túc nhai, đôi mắt trong veo nhìn quầy lễ tân bị bọn họ quậy bừa bộn, rồi lại ngó cuốn sổ ghi lại lịch sử của tiệm.

Cậu nuốt xuống, thở dài: “Loại bệnh đó thật đáng sợ. Rõ ràng là rất muốn nhớ, vậy mà ngay cả ngoại hình và tên người mình thương nhất cũng quên hết.”

Tống Dục giương mắt nhìn Nhạc Tri Thời, dưới ánh đèn của tiệm, đường nét của cậu càng trở nên mềm mại khiến người say mê.

Anh mở miệng, giọng nói vẫn nặng nề và lạnh lùng như cũ, lời nói cũng rất thực tế.

“Cho dù không mắc bệnh ấy, thì cũng không thể khống chế được trí nhớ. Không quên, không có nghĩa là tình cảm sẽ không thay đổi. Có thể rất lâu sau này em vẫn nhớ đến sự tồn tại của người đó, nhưng vị trí của người đó ở trong lòng em đã không còn giống như trước nữa. Sợ rằng kết cục ấy, còn bi thảm hơn chứng lãng quên thụ động của bệnh Alzheimer.”

Mối quan hệ giữa con người với nhau vừa nhạy cảm vừa mong manh. Ai cũng có nhiều ngã rẽ ở con đường phía trước, đều là con kiến

vội vã bận rộn trăm bề giữa cuộc sống mà mất liên lạc với nhau. Đó là lý do tại sao Tống Dục ghét xây dựng mối quan hệ thân thiết với ai đó, như vậy vừa tiết kiệm được thời gian công sức, cũng vừa bảo vệ bản thân tránh khỏi những tổn thương không đáng có.

“Trên đời này, giữa người và người thật sự rất dễ xa cách nhau.”

Xa cách sao?

Nhạc Tri Thời dường như vẫn chưa đủ tuổi để hiểu được lời Tống Dục, chỗ hiểu chỗ không khiến cậu sinh ra một nỗi bi thương rất mờ ảo. Cậu nghĩ đến cảm giác lạc mất Kẹo Đường, nghĩ đến bà cụ đứng ở cửa Dương Hòa Khải Trập ngây ngốc chờ đợi lời ước hẹn đã cũ. Cuối cùng cậu giống như người lớn mà thở dài, một làn khói trắng xuất hiện che đi tầm mắt cậu.

Trông thấy Nhạc Tri Thời như vậy, Tống Dục buồn cười, muốn bảo cậu ăn lẹ lên thì đã bị cậu ngắt lời.

“Chúng ta sẽ không cách xa nhau đâu.” Đôi mắt sạch sẽ của Nhạc Tri Thời dừng trên người anh, nói đầy chắc chắn.

Tống Dục nhìn cậu, yên lặng đồng nghĩa với phủ định tiêu cực, Nhạc Tri Thời hiểu rõ vì vậy nói: “Nếu như tụi mình cách xa nhau, em nhất định sẽ cố gắng đi tìm anh.”

Vẻ mặt cậu nghiêm túc, chất giọng chân thành khiến người khác chẳng thể hoài nghi.

“Không cần đâu.”

Tống Dục từ chối rất dứt khoát, làm trái tim của Nhạc Tri Thời sinh ra cảm giác vô lực, chẳng qua giây kế tiếp chợt nghe anh bảo.

“Cảm giác phương hướng của em quá tệ.” Tống Dục lại gắp một viên trân châu cho cậu, nhìn vào đôi mắt ngốc nghếch của người nọ.

“Em chỉ cần đứng yên ở đó, chờ anh đến là được rồi!”

____________________

Tiêu Dao Thư Quán:Vừa xong chương thì bài hát đang nghe nhảy tới đoạn:

“Chẳng ai biết lấn át tim anh chỉ có em

Anh ôm tương tư cả sáng đêm

Ngốc nghếch nhưng thương thầm em thôi!”HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI LĂM