Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 14: Trà sữa ít đường

Sáng thứ bảy, Nhạc Tri Thời thức dậy sớm hơn ngày thường, cậu đang làm bữa sáng với Lâm Dung. Bởi vì cảm lạnh chưa khỏi, nên mới uống xong ly sữa bò Nhạc Tri Thời đã ho sù sụ, Lâm Dung vội hối cậu mau uống thuốc giải cảm. Không lâu sau, Tống Dục cũng từ trên lầu xuống, anh ăn vài miếng xíu mại rồi rời đi. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Nhạc Tri Thời lập tức chạy khỏi phòng bếp.

“Dì Dung, cháu cũng đi đây ạ.”

Lâm Dung vội vàng đuổi theo: “Không ăn thêm chút nữa hả? Chẳng lẽ mấy đứa định chừa bụng ăn tiệc à?” Bà nhìn Nhạc Tri Thời mặc một chiếc áo khoác có mũ màu đen che kín toàn thân, còn đeo cả khẩu trang: “Bảo bối à, con định đi sinh nhật hay là đi phá nhà người ta thế?”

“Thui con đi đây ạ, sắp trễ mất rồi.” Nhạc Tri Thời sửa soạn xong, nhanh chân chạy ra cửa.

Văn hóa bữa sáng đã ăn sâu tận xương tủy của mỗi người, khoảnh khắc thành phố nhộn nhịp nhất chính là vào lúc sáng sớm. Ở bất cứ con đường nào cũng có thể thấy các tiệm điểm tâm lớn nhỏ tấp nập người mua, bọn họ xếp hàng dài, tưởng chừng như không có điểm cuối.

Các tiệm điểm tâm nhỏ, không gian chật hẹp, đương nhiên cũng chẳng có quy định gì, mọi người cứ tuỳ ý đứng trên đường bưng bát mì, vừa ăn vừa trò chuyện. Những ai vội đi học đi làm, thì có thể xách theo tô mì hoặc váng đậu nóng, vừa chạy vừa ăn trước khi lên xe buýt, tàu điện ngầm, đây đều là những kỹ năng sinh tồn độc đáo.

Đi qua cả con phố đầy mùi khói lửa*, cuối cùng Nhạc Tri Thời cũng trông thấy Tống Dục đang đứng cạnh đèn giao thông phía bên kia đường.

*Là 1 tác động của con người hay do môi trường xung quanh tạo ra, được hiểu là 1 hiện tượng tạo ra nhiệt nóng xung quanh và bốc khói lên.

Chắc vì phải diễn thuyết nên hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đen rất trang trọng, sơ vin trong quần tây, tay áo xắn trên khuỷu tay, chân dài eo thon, đứng giữa đám đông vô cùng nổi bật.

Lúc đầu, Nhạc Tri Thời vốn không muốn đi ăn sinh nhật với các bạn cùng lớp, bây giờ biết là Tống Dục sắp diễn thuyết, cậu càng không muốn đi. Nhưng Tống Dục còn không chịu để dì chú theo, chứ nói gì đến cậu.

Nhạc Tri Thời hết sách đành bí mật bám theo anh, dù sao hội trường cũng đông người, trốn bên trong chắc sẽ không bị phát hiện.

Đèn xanh bật lên, khoảng cách giữa hai người vẫn duy trì trong vòng mười mét, một trước một sau bước vào ga tàu điện ngầm. Ban đầu Nhạc Tri Thời còn lo lắng không biết Tống Dục có gọi xe không, may mà anh dùng phương tiện công cộng, nếu không cậu lại phải dùng cái lời thoại kinh điển của một kẻ cuồng theo dõi trong phim nói với tài xế “Đi theo xe phía trước” cho xem.

Trước khi cửa đóng, Nhạc Tri Thời vội lẻn vào núp sau một ông bác, trộm nhìn Tống Dục. Ông bác ấy ngó theo tầm mắt cậu, sau đó nghi ngờ dòm lại.

Nhạc Tri Thời kéo mũ trùm đầu, bước từng bước nhỏ, đổi lá chắn từ ông bác thành một nhân viên văn phòng đang dùng điện thoại di động.

Trong toa tàu điện ngầm trang trí bằng màu hồng phấn, ngay cả cột đứng cũng có màu hồng nhạt, Tống Dục mặc cả cây đen đứng giữa đám đông tạo cho người khác cảm giác vô cùng nổi bật, giống như một tầng lá chắn ngăn cản mọi thứ xung quanh vậy. Nhạc Tri Thời chỉ lo ngó anh, nào biết bản thân cũng đang diện nguyên một cây đen thui từ đầu đến chân.

Bọn họ cứ như hai chấm đen nhỏ, giữa một nền bong bóng màu hồng phấn.

Bong bóng vỡ toang, hai điểm đen nhỏ kia cũng chui ra ngoài. Giữa rừng người, chấm lớn đi phía trước, chấm nhỏ núp phía sau. Địa điểm xuống xe chính là ga tàu điện ngầm, tấp nập kẻ tới người qua. Lúc lên cầu thang, phía trước Nhạc Tri Thời có một bà mẹ trẻ tuổi trên vai đeo hai túi lớn, một tay kéo chiếc vali trông rất nặng, tay khác thì dắt theo đứa trẻ tầm ba bốn tuổi, cứ đi được vài bước là phải dừng lại.

“Aiz thật là…xin nhường đường chút.” Vài thanh niên phía sau đang chạy cho kịp giờ làm lớn tiếng phàn nàn, lách qua người phụ nữ, chen lên phía trước.

“Ngại quá.” Người phụ nữ nắm chặt tay con mình, né người tránh ra: “Các cậu qua trước đi.”

Nhạc Tri Thời vốn ở tít đằng sau, cậu cũng định theo dòng người vội vã chen khỏi đây, nhưng cuối cùng vẫn dừng trước mặt người phụ nữ kia: “Cháu giúp cô.” Nhạc Tri Thời giúp kéo vali, đi theo bên cạnh cô. Người phụ nữ luôn miệng nói cám ơn, cậu bạn nhỏ vô cùng đáng yêu, ngước khuôn mặt xinh xắn học theo mẹ nói cảm ơn Nhạc Tri Thời.

Cầu thang rất dài, sau khi đến nơi Nhạc Tri Thời đặt vali xuống, vừa ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng Tống Dục đâu nữa.

Toang rồi lượm ơi! Mình quên mất vụ theo dõi rồi!!

Tầm mắt đảo qua những bóng người vội vã, Nhạc Tri Thời rướm cổ ngó xung quanh nhưng vẫn không thấy Tống Dục đâu cả. Cậu chạy về phía trước một chút, vòng tới vòng lui cuối cùng đi đến quán trà sữa gần lối ra, bên cạnh là quầy nhận lại đồ thất lạc không có nhân viên trông coi. Chẳng qua Nhạc Tri Thời mất người, chứ không phải mất đồ.

Mất dấu xừ rồi còn đâu! Kế hoạch xem trộm buổi diễn thuyết cũng tạch luôn!:((

Nhạc Tri Thời cố gắng làm công tác tư tưởng, không muốn để bản thân quá thất vọng. Đồ ngọt có thể cứu vớt tâm trạng tồi tệ, thế là cậu quyết định mua một ly trà sữa, sau đó về nhà, coi như lần này dậy sớm tản bộ vậy.

“Xin chào quý khách, bạn muốn order chưa ạ?”

“Ừm…” Nhạc Tri Thời cúi đầu nhìn menu: “Một ly trà sữa thái xanh 50% đường, thêm trân châu dừa…”

Sau khi order xong, cậu mò túi quần nhưng phát hiện bên trong trống trơn. Hình như điện thoại di động rơi trên ghế sopha rồi.

Thấy nhân viên đã bắt đầu pha chế, cậu điên cuồng vơ vét toàn thân, hy vọng sẽ tìm được mấy tờ tiền mặt bỏ quên trong túi.

Nhưng tìm mãi chẳng lòi được đồng nào, bây giờ cậu chỉ mong có bàn tay to bự nào đó túm mình, lắc lắc ra mấy đồng để có tiền trả cho người ta.

Nhân viên đưa ly trà sữa cho cậu: “Trà sữa của quý khách đây ạ. Chúc quý khách ngon miệng.”

“Hả, cảm ơn.” Bây giờ Nhạc Tri Thời không biết nên lấy hay không, tay cậu cứng đờ giữa không trung.

Nhân viên trà sữa mỉm cười nói: “Xin hỏi quý khách tính bằng tiền mặt, Alipay hay Wechat ạ?”

Tai Nhạc Tri Thời đỏ au, nhìn giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, nhưng thực tế lại muốn chạy về lấy tiền: “Vâng…”

“Wechat.”

Sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc.

Cậu bất chợt quay đầu, nhìn thấy Tống Dục đang lạnh mặt cầm điện thoại quét mã QR, sau khi quét xong thì cầm ly trà sữa, cắm ống hút rồi uống một hớp lớn, quay người đi ra ngoài, xem Nhạc Tri Thời như không tồn tại vậy.

“Ơ…” Nhạc Tri Thời chạy theo sau anh: “Trà sữa của em…”

Tống Dục nhướng mày, dừng lại nhìn ly trà sữa, tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Ngọt quá.”

Ít đường mà còn ngọt hả? Nhạc Tri Thời im lặng, chỉ thấy Tống Dục duỗi tay đưa ly trà sữa qua. Cậu lập tức giơ hai tay nhận lấy, theo sát bên người anh: “Sao anh lại tới đây?”

Tống Dục chỉ bàn làm việc bên cạnh tiệm trà sữa: “Nhận lại đồ làm rơi.”

Nhạc Tri Thời nghiêng đầu dòm, lúc quay lại đã thấy Tống Dục nhướng mày, tra hỏi: “Đi theo anh làm gì?”

“Em…” Nhạc Tri Thời dừng bước, vì là một bé ngoan không biết nói dối, đành khai thật: “Em chỉ tới xem một chút thôi, không làm phiền anh đâu, xem xong em sẽ về nhà liền. Anh không cho chú dì đến nên chắc chắn cũng không để em đi, vì vậy em đành lén lút theo dõi.” Nói xong giọng cậu chợt xìu xuống: “Hơn nữa anh đâu có nói em biết chuyện đó.”

Hai người sóng vai nhau, ánh mặt trời chói chang chiếu lên bọn họ, Tống Dục nheo mắt: “Nói cho em biết gì cơ?”

“Chính là chuyện anh tham gia buổi diễn thuyết, để bình chọn ‘Học sinh ba tốt’ của thành phố đó.” Nhạc Tri Thời uống hớp trà sữa: “Xém chút nữa em không biết rồi.”

Tống Dục lạnh nhạt nói: “Người đã có hẹn, không nằm trong danh sách thông báo của anh.”

Nhạc Tri Thời cảm thấy lời của Tống Dục chứa ẩn ý gì đó, nhưng phản ứng đầu tiên của cậu là phủ nhận: “Em không có hẹn mà!”

Nhắc tới chuyện đó cậu hơi tức giận, bèn xông thẳng về phía trước: “Với cả em có đồng ý đi đâu. Anh Tống Dục, lúc nào anh cũng hiểu lầm em, lần trước ở phòng y tế trường cũng vậy…”

Một chiếc xe đạp ven đường chạy vụt qua với tốc độ siêu nhanh, Tống Dục nhanh tay lẹ mắt kéo Nhạc Tri Thời về phía mình mới né được nguy hiểm.

“Biết rồi.” Tống Dục buông cậu ra: “Nhìn đường đi, nhóc quan hệ rộng.”

Lời này chắc chắn đang mỉa mai cậu đây mà.

Ngay khi Nhạc Tri Thời chuẩn bị bùng nổ, Tống Dục lại nói: “Lần sau lén lút theo dõi thì nhớ cầm điện thoại di động.”

Tống Dục nhìn đèn giao thông ở phía xa, thấy đèn đổi màu xanh vội bước qua: “Nếu lạc nữa, anh sẽ không tìm em đâu.”

Nghe Tống Dục nói thế, một bụng tức của Nhạc Tri Thời bỗng dưng xì hơi, còn vui muốn bay lên.

Lúc 5 tuổi cậu theo Tống Dục ra công viên chơi, bảo muốn ăn kem nên anh dẫn cậu đi mua, một người bán bong bóng lướt ngang qua, Nhạc Tri Thời bị quả bóng hình cá nhỏ hấp dẫn, cứ thế lúp ló theo sau người ta. Đến khi Tống Dục trả tiền xong quay đầu, đã không còn thấy bóng dáng cậu đâu nữa.

Nếu như không phải sau đó Tống Dục tìm được nhân viên, dùng loa phát thanh gọi tên Nhạc Tri Thời, cũng không biết có thể tìm cậu về được không.

Trải qua chuyện ấy Nhạc Tri Thời như bị bóng ma tâm lý, vì thật ra cậu không biết Tống Dục đã tìm được mình như thế nào, chỉ nhớ rằng khi nhân viên dắt tay cậu đến chỗ anh thì nước mắt trên mặt Tống Dục vẫn chưa khô.

Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Tống Dục khóc.

Địa điểm tổ chức là hội trường của Hội thanh niên thành phố, các nhân viên công tác ngồi ở cửa ghi danh những người xếp hàng đi vào, phía trước Nhạc Tri Thời là một đôi vợ chồng dẫn theo con gái.

“Là người nhà sao?”

“Đúng vậy, chúng tôi là bố mẹ của nó.”

Đoàn người phía trước đã xong, nhân viên công tác ngẩng đầu dòm hai người Tống Dục, nhất là khi trông thấy mặt Nhạc Tri Thời, còn cố ý dòm thêm vài lần.

Tống Dục giơ giấy chứng nhận của mình, nhân viên công tác gật đầu rồi chỉ Nhạc Tri Thời, dò hỏi thân phận: “Cậu này là…”

“Người nhà.” Tống Dục nói.

Nhạc Tri Thời nghĩ đến đôi vợ chồng vừa rồi, bọn họ thật sự là người nhà, cậu thì không phải nhưng thật khó tìm từ để miêu tả, nếu như nói là em trai thì càng không đúng.

Nhân viên công tác dù nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu, đưa cho Nhạc Tri Thời một tấm vé: “Sau khi vào trong, nhớ ngồi theo sắp xếp của các tình nguyện viên.”

“Cảm ơn.”

Nhạc Tri Thời ngồi ở hàng ghế phía sau, đa số đều là các bậc phụ huynh, sự hiện diện của cậu vô cùng đột ngột.

Tống Dục ổn định chỗ ngồi cho Nhạc Tri Thời rồi mới rời khỏi hội trường, đi tới vị trí riêng. Nhạc Tri Thời chú ý đến hai người xuất hiện sau lưng anh, cả hai đều rất ưa nhìn, đặc biệt là người bên trái, khi cười còn lộ ra cái răng khểnh cực kì tỏa nắng, đẹp trai một cách hoàn toàn khác so với Tống Dục.

Người nọ ung dung đi tới bên cạnh Tống Dục, đυ.ng bả vai anh: “Đã lâu không gặp!”

Tống Dục quay đầu, vẻ mặt không thay đổi: “Hạ Tri Hứa.”

Sau đó anh nhìn về phía sau, tầm mắt dừng trên khuôn mặt nhã nhặn, trắng nõn của nam sinh bên cạnh Hạ Tri Hứa, gật đầu một cái, người nọ cũng làm động tác giống y hệt.

Cách chào hỏi vô cùng tĩnh lặng.

“Cậu và Hứa Kỳ Sâm đều tới, một lớp của trường Tĩnh Kiệm có tận hai vị trí luôn hả?” Tống Dục hỏi.

“Đừng có chụp nồi lung tung à nha, lên lớp 11 thì mình với Kỳ Sâm phân lớp, cậu ấy khoa xã hội, mình khoa tự nhiên. Mấy lời này của cậu mà truyền ra bên ngoài, khéo người ta tưởng rằng trường Tĩnh Kiệm của bọn này đi cửa sau đó.” Hạ Tri Hứa nói.

Anh ta thân mật ôm vai Hứa Kỳ Sâm đứng bên cạnh: “Có điều lần trước lúc chúng ta giao lưu đấu bóng rổ thì vẫn còn học lớp 10, cậu không biết chuyện phân lớp này cũng là bình thường thôi.” Nói xong, trên mặt anh ta vẫn tươi cười như cũ, tầm mắt thì di chuyển đến bên người Nhạc Tri Thời.

Nhạc Tri Thời cảm nhận được ánh mắt này, vội đứng lên: “Chào đàn anh ạ.”

“Đây là…” Hạ Tri Hứa ngó Tống Dục, chờ anh cho đáp án.

Không đợi Tống Dục mở miệng, Nhạc Tri Thời bắt chước anh nói: “Em là người nhà của anh ấy ạ.”

Nói xong cậu còn nhìn Tống Dục, nhưng không thể đoán ra được biểu cảm của anh.

“Người thân á?” Hạ Tri Hứa giống như là bị chọt trúng chỗ nào đó, đột nhiên cười phá lên, cho đến khi Hứa Kỳ Sâm dùng cánh tay chọt chọt, anh ta mới chịu nín cười: “Ngại quá đi, vừa rồi mình hơi hiểu sai. Chủ yếu là do hai người lớn lên chẳng giống nhau gì cả. Em trai này chắc là con lai nhỉ, trắng quá, đôi mắt còn rất đẹp nữa.”

Anh ta nói xong bèn dòm Tống Dục, dò xét hỏi: “Là em họ sao? Hay em trai mưa? Cậu đừng nói với mình là em trai nhà hàng xóm kế bên đó nha.”

“Em đang ở nhà anh ấy ạ.” Nhạc Tri Thời giành trả lời trước, nhưng lúc này đầu cậu vẫn chưa kịp nhảy số, hỏi thẳng: “Anh hiểu sai cái gì vậy ạ?”

Tống Dục liếc cậu một cái, Nhạc Tri Thời vội bổ sung thêm tiếng đàn anh.

“Ờm…cái đó hả?” Dường như Hạ Tri Hứa đang muốn nói sang chuyện khác, anh ta nhìn Tống Dục một cái rồi quay qua Hứa Kỳ Sâm: “Nếu mình mà có cậu em trai đáng yêu như vậy thì tốt biết mấy, mình vẫn luôn ao ước có một đứa em trai á.”

Nhạc Tri Thời muốn nói cậu không phải là em trai ruột của anh, nhưng lại bị người khác cướp lời. Hứa Kỳ Sâm yên lặng nãy giờ, chợt lên tiếng nói với Hạ Tri Hứa: “Mình cũng muốn.”

Chủ đề về em trai này, làm cách nào cũng không thoát ra được, Nhạc Tri Thời cũng không muốn giải thích nữa.

Hứa Kỳ Sâm nhìn cậu, khuôn mặt xinh đẹp mang ý cười không rõ ràng: “Em còn chưa nói tên của mình thì phải.”

Nhạc Tri Thời luôn cảm thấy, người đàn anh có ánh mắt sương mù này trông rất giống nhân vật trong truyện tranh hay u buồn vì tình ý. Trong đầu điên cuồng tìm tòi vài giây, vẫn cảm thấy cái từ u buồn này khá chính xác.

Thấy Nhạc Tri Thời không trả lời, Hứa Kỳ Sâm giới thiệu tên mình, duỗi một tay về phía cậu. Điều này đối với Nhạc Tri Thời là vô cùng trịnh trọng, vì không có đàn anh lớp 12 nào mà lại tự giới thiệu với học sinh cấp hai như vậy cả.

Cậu vội nắm bàn tay Hứa Kì Sâm, thật thà thẳng thắn nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi em không tập trung. Em tên là Nhạc Tri Thời.”

Hứa Kỳ Sâm nhẹ giọng đọc lại một lần, ý cười trong mắt hiện rõ hơn: “Mưa lành biết được tiết trời*.”

*Hảo vũ tri thời tiết: Đây là câu trong bài thơ nổi tiếng có tên là Xuân Dạ Hỉ Vũ của nhà thơ Đỗ Phủ.

“Em cũng thích câu thơ này, nhưng em không phải sinh lúc trời mưa.” Nhạc Tri Thời nói.

Tống Dục nhìn lướt qua cậu.

Không phải sinh lúc trời mưa, nhưng lại là lúc mưa gần tới.

Hạ Tri Hứa chen vào: “Cậu phân tích tên người ta không hay gì hết, để mình nói cho mà nghe.” Anh ta chỉ chỉ Nhạc Tri Thời: “Em là “đá của ngọn núi kia.” Rồi lại chỉ chỉ Tống Dục: “Có thể công ngọc.”

*Hai câu trên câu thoại nổi tiếng bắt nguồn từ “Sách ca của Tiểu Nhã ( Xiaoya- Heming) ”

Hai mắt Nhạc Tri Thời mở to, dường như vừa phát hiện điều gì đó, hơn nữa còn rất phấn khích.

“Nói nhảm gì đó!” Tống Dục lập tức chặn ngang lời trêu đùa của Hạ Tri Hứa, ba người họ chuẩn bị rời đi, chỉ để lại món tế phẩm là Nhạc Tri Thời.

“Em ngồi yên ở đây, không được chạy lung tung đấy.” Tống Dục dặn dò cậu trước khi rời khỏi.

Nhạc Tri Thời ngó ba người tới chỗ ngồi của ứng cử viên, bóng dáng của Hạ Tri Hứa cùng Hứa Kỳ Thâm sát lại gần nhau, tay trong tay, giống như lúc nhỏ cậu ăn cây kem đôi vậy đó, trước khi ăn phải tách ra mới chia được.

Lại nhìn về phía Tống Dục, anh trông giống như cây kem còn sót lại kia, cô đơn lẻ bóng một mình.

Buổi phát biểu tranh cử không quyết liệt như cậu tưởng tượng, mọi người chỉ đem bài luận đã chuẩn bị trước đó lên sân khấu đọc cho xong thôi. Để được tham gia cuộc bình chọn này, đa số đều là những học sinh ưu tú, Hạ Tri Hứa và Hứa Kỳ Thâm cũng là một trong số đó, hai người họ một người nói chuyện ấm áp như nắng xuân, người còn lại thì ung dung thong thả, khiến cho ai nấy cũng đều muốn lắng nghe.

Nhưng trong mắt Nhạc Tri Thời, một khi Tống Dục đã bước lên thì sẽ không giống với bất cứ ai, nhưng cậu không rõ là không giống chỗ nào, chỉ biết đến cả ánh đèn sân khấu cũng tụ lại trên vai anh.

Ban giám khảo phía dưới không có ý phát biểu gì nhiều, mãi tới khi tiết mục của người cuối cùng kết thúc, mới thông báo rằng trong vòng 2 tuần sẽ có kết quả.

Toàn bộ quá trình đi tong cả buổi sáng, Nhạc Tri Thời ngồi tới tê cả chân, cổ họng cũng có chút khó chịu, nãy giờ vẫn luôn ho khan.

Đã gần 11 giờ rưỡi rồi, cả hội trường bắt đầu giải tán, Tống Dục cũng bước xuống từ hàng ghế đầu, anh đi cùng với hai nam sinh khác trường vừa nãy.

Ngoài trời đột nhiên đổ mưa to, bốn người họ không một ai mang theo ô cả. Hội trường thì không cho người ở lại, Hạ Tri Hứa gợi ý mọi người qua quán ăn Nhật đối diện ăn trưa, biết đâu vừa ăn xong thì trời sẽ tạnh.

“Tụi mình đi trước nhé!” Hạ Tri Hứa cởϊ áσ khoác của mình, thoải mái che chắn đầu Hứa Kỳ Sâm, bàn tay anh ta nắm chặt vai người bên cạnh, sau đó Hạ Tri Hứa ôm lấy anh chạy vọt vào cơn mưa.

Nhạc Tri Thời chăm chú nhìn cả quá trình này, cậu trầm tư một cách kỳ lạ. Sau đó cậu nghiêng người, kéo khóa áo khoác có mũ trên người xuống rồi đưa cho Tống Dục.

Tống Dục nhíu mày, anh không hiểu hành động của cậu cho lắm.

“Em làm gì vậy?”

“Giống như bọn họ ạ.” Nhạc Tri Thời nhìn anh, ngây ngô trả lời.

Vẻ mặt của cậu như muốn nói là em cũng có áo khoác, có thể che mưa cho anh.

“Chúng ta không giống với bọn họ.” Tống Dục đứng dưới mái hiên, không đưa tay nhận áo.

“Vì sao ạ?” Đôi mắt của Nhạc Tri Thời lộ ra vẻ giận lẫy như một đứa trẻ. Cậu muốn biết nguyên nhân Tống Dục từ chối: “Vì bọn họ là bạn bè, còn chúng ta là anh em sao?”

Tống Dục cầm lấy áo khoác, sau đó nắm hai cánh tay của Nhạc Tri Thời rồi mặc vào cho cậu, mũ cũng đội ngay ngắn lên đầu. Bàn tay Tống Dục lướt từ trên đỉnh đầu của cậu xuống, mu bàn tay anh dừng lại trên trán cậu hai giây.

“Bọn họ không phải là bạn bè, chúng ta cũng không phải là anh em.”

_____________

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Tri Hứa và Hứa Kỳ Sâm là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết đầu tiên của tôi. Không cần bổ sung thêm, chỉ cần mỗi nhân vật phụ đã có thể đảm nhiệm vai trò phối hợp diễn với công rồi, đất diễn không nhiều và tương đối rời rạc. (Hơn nữa, bây giờ hai người họ chỉ đang làm nóng thôi (cả hai đều âm thầm hướng về nhau, giai đoạn yêu đương.)

“Đá của ngọn núi kia có thể công ngọc.” Từ “Công” ở đây không phải là công kích hay tấn công mà là suy nghĩ tán đổ, bản gốc từ hơn năm trăm năm.HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI BỐN