Buổi trưa đi qua rất nhanh, Trì Phương làm sườn xào chua ngọt cho Vu Mặc, hai người ăn xong liền cùng nhau dọn dẹp, rồi đến siêu thị gần đây để mua thức ăn.
Siêu thự gần khu biệt thự rất ít, Trì Phương cùng Vu Mặc qua hai con đường mới tìm được một siêu thị. Người trong siêu thị cũng không nhiều, rất yên tĩnh. Trì Phương nhìn một vòng xung quanh, quay đầu hỏi Vu Mặc: "Cậu muốn ăn gì?"
Vu Mặc dừng một lát, còn thật sự nói ra một món: "Lẩu... Được chứ?"
Trì Phương dừng lại, cậu vốn muốn làm vài món sở trường cho Vu Mặc, nhưng nấu lẩu lại chẳng có kỹ thuật gì cả, chỉ cần ném đồ ăn vào nồi rồi đợi nước lẩu sôi là được. Nhưng nhìn đến ánh mắt có hơi tò mò của Vu Mặc, Trì Phương lại gật đầu cười: "Được."
Ăn lẩu ở nhà... Trì Phương lấy một gói lẩu nấm trên kệ xuống, còn thêm một ít nước chấm thường dùng, rồi mang Vu Mặc sang tủ đông bên cạnh, cầm túi, đưa cho hắn một chiếc xẻng nhỏ: "Muốn ăn cái gì thì lấy."
Vu Mặc cầm xẻng nhỏ có hơi ngốc, cúi đầu nhìn đồ ăn bên trong tủ đông, không biết nên ra tay thế nào.
Trì Phương nở nụ cười, giới thiệu từng thứ trong tủ đông cho Vu Mặc: "Cái này là cá viên, cái này là chả cá, còn có tôm viên nữa nè...."
Cậu hơi nghiêng đầu, có thể nhìn thấy tầm mắt Vu Mặc đảo qua từng nguyên liệu theo lời cậu, nhịn không được bật cười.
Cuối cùng hai người mang theo hai túi nguyên liệu ra khỏi siêu thị.
Vu Mặc nhìn cái túi đầy ự trên tay, hơi ngại: "Có phải tôi lấy nhiều lắm không?"
Trì Phương an ủi: "Không sao đâu, để đó mốt làm món khác cũng được mà."
Lăn qua lăn lại một hồi, về tới nhà đã đến 3 giờ. Trì Phương đặt thức ăn vào trong tủ lạnh, liếc mắt nhìn đồng hồ, nhìn Vu Mặc nói: "Tôi làm bài chút, 5 giờ rồi ăn lẩu nha?"
Vu Mặc lắc lắc đầu: "Cậu nên nghỉ ngơi."
Trì Phương chớp mắt mấy cái, còn muốn nói gì đó, đã bị Vu Mặc đẩy lên phòng cho khách bên cạnh. Trì Phương bất đắc dĩ, thôi, đi siêu thị cũng rất mệt, coi như hôm nay nghỉ ngơi một chút vậy.
Vu Mặc nhìn Trì Phương nhắm mắt lại, giúp cậu đóng cửa.
Ngủ một giấc xong, Trì Phương tỉnh lại liền bắt đầu chuẩn bị nấu lẩu. Đầu tiên tìm một chiếc nồi thích hợp và đồ làm bếp trong phòng bếp nhà Vu Mặc, tiếp theo đặt hết nguyên liệu trên đĩa, Trì Phương cắt rửa sạch sẽ rồi để Vu Mặc bưng ra ngoài.
Nhìn đại lão ngoan ngoãn bưng đĩa, Trì Phương hơi xúc động, có thể làm cho J tương lai sẽ lừng lẫy khắp giới kinh doanh bưng đĩa cho mình... Chắc cậu là duy nhất rồi.
Dọn hết đồ ăn ra, nguyên liệu cơ bản cũng đã nấu xong.
Nấu lẩu không cần nhiều kỹ thuật, vì Vu Mặc không thích ăn cay, nên gói lẩu là lẩu nấm, Trì Phương còn tự chọn thêm một ít rau củ bỏ vào. Lần đầu tiên Vu Mặc ăn lẩu, cái gì cũng muốn thử một chút, Trì Phương vốn cho rằng thức ăn trên bàn sẽ dư lại một ít, nào ngờ cuối cùng lại sạch sành sanh.
Trì Phương sờ sờ cái bụng căng tròn của mình, than vãn: "Muốn mập rồi."
Vu Mặc liếc mắt nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười. Hắn cảm thấy Trì Phương mập một chút cũng tốt, bây giờ Trì Phương quá gầy. Chỉ là Vu Mặc nhớ lần nào ba nói mẹ mập, mẹ cũng giận tới nhéo lỗ tai ba, hắn yên lặng sờ sờ lỗ tai mình, quyết định không nói gì.
Trì Phương cũng không biết trong lòng Vu Mặc suy nghĩ gì, cậu nghiêng người nằm trên ghế salon, ngẩng đầu nhìn bụng dưới của Vu Mặc ngồi bên cạnh. Rõ ràng Vu Mặc ăn còn nhiều hơn mình, mà bụng lại chẳng có tí mỡ nào.
Đây chính là sự khác biệt của đại lão với người bình thường sao?
Cơm nước xong, hai người đều có hơi lười biếng, Trì Phương co quắp trên salon một hồi, mới bò dậy, đem bát đũa trên bàn vào phòng bếp.
Vu Mặc khó hiểu: "Vυ' Trương sẽ xử lý."
Trì Phương cười cười: "Tôi biết, nhưng mà để ở phòng ăn cũng không tiện." Dù sao cậu cũng chỉ dọn dẹp một chút thôi, chẳng tốn bao nhiêu sức lực.
Vu Mặc vẫn không hiểu, hắn rất ít khi lo lắng đến những chuyện ảnh hưởng tới người khác, Trì Phương là trường hợp đặc biệt duy nhất. Nhìn Trì Phương dọn dẹp, hắn cũng đứng dậy bắt đầu hỗ trợ.
Dọn dẹp xong, Trì Phương ngồi không được bao lâu liền rời đi, Vu Mặc tiễn cậu đến cửa, mới về lại lầu hai.
Vu Mặc nhìn sách toán Trì Phương để lại trên bàn cho hắn, lại nghĩ đến bức thư rơi ra từ quyển sách. Ai viết thư cho Trì Phương, nam hay nữ? Trong thư viết cái gì? Tại sao phải viết thư cho Trì Phương, có chuyện gì không thể trực tiếp gặp mặt hay gọi điện sao?
Bức thư đó... Rốt cuộc là cái gì?
Lâu lắm rồi Vu Mặc mới nôn nóng thế này, tuy Trì Phương nói bức thư đó không quan trọng, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đúng lắm. Không quan trọng, thế kẹp trong sách làm gì? Sao không tìm một thùng rác nào đó rồi trực tiếp ném xuống, nếu cậu quên thì hắn cũng có thể ném giúp mà...
Tâm phiền ý loạn, Vu Mặc cũng chẳng còn tâm trạng đọc sách.
Không thì đi hỏi Trì Phương?
Vu Mặc mở khung trò chuyện, nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Theo lý thuyết, hiện tại quan hệ của hắn với Trì Phương rất tốt, thậm chí còn mơ hồ vượt qua Bàng Tử Phi, chuyện nhỏ thế này, có hỏi một câu Trì Phương cũng không tức giận.
Nhưng hắn không dám...
Màn hình điện thoại đột nhiên thay đổi, Vu Mặc lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn.
Là Bàng Tử Phi nhắn tin trong group lớp.
Vu Mặc nhìn chằm chằm tên của Bàng Tử Phi, hơi nheo mắt, đột nhiên nhắn riêng cho cậu ta.
Vu Mặc: Bức thư của Trì Phương là chuyện gì?
Hôm nay Bàng Tử Phi ra ngoài chơi bóng với bạn, đúng lúc đυ.ng phải Vương Bằng Vũ, thằng đó vừa trào phúng Bàng Tử Phi, vừa chê bai điểm số của Trì Phương, còn nói đợi đến lúc thi cuối kỳ xong, phải bảo Trì Phương gọi nó bằng bố. Chọc Bàng Tử Phi tức giận, nếu không có mấy thằng bạn ngăn lại, thì Vương Bằng Vũ đã phải đem theo đôi mắt gấu trúc đi học rồi.
Bàng Tử Phi chửi Vương Bằng Vũ từ trên xuống dưới trong group lớp, lửa giận trong lòng Bàng Tử Phi mới tiêu tan đi. Đúng lúc điện thoại thông báo tin nhắn mới, Bàng Tử Phi thuận tiện liếc mắt nhìn, suýt chút nữa rơi mất con ngươi ra ngoài.
Vu Mặc có thể không mở miệng tuyệt đối không lên tiếng chủ động nhắn tin cho cậu?!
Mặt trời hôm nay mọc từ bên nào thế?
Bàng Tử Phi khϊếp sợ mở tin nhắn lên, nhìn câu hỏi của Vu Mặc, nhíu mày.
Bàng Tử Phi: Trì Tiểu Phương cho cậu xem à? Có nói là ai viết không?
Ánh mắt Vu Mặc hơi tối sầm. Quả nhiên, Bàng Tử Phi biết chuyện.
Vu Mặc: Xem rồi, chưa nói.
Bàng Tử Phi: Thế à... Nhưng mà cũng đúng thôi, đây là lần đầu tiên Trì Tiểu Phương nhận được thư tình, chắc là muốn giữ lại.
Tầm mắt Vu Mặc dừng trên hai chữ giữ lại, nửa ngày sau cũng không động đậy. Vu Mặc cũng từng nhận được thư tình, tuy hắn vẫn luôn lạnh nhạt với người ngoài, nhưng luôn có mấy cô gái nhỏ cảm thấy con trai như thế rất ngầu, ảo tưởng có thể làm cho Vu Mặc thích mình...
Bức thư đó là một bức thư tình.
Ai viết cho Trì Phương? Vu Mặc hỏi Bàng Tử Phi theo bản năng, chữ cũng đã nhập vào khung nhắn tin, rồi mới chợt nhận ra, Bàng Tử Phi cũng không biết người kia là ai.
Ngay cả Bàng Tử Phi cũng không nói, nữ sinh đó rất quan trọng ư? Nếu quan trọng đến thế, tại sao lúc mình hỏi, Trì Phương lại bảo bức thư đó không quan trọng? Là vì hắn vẫn chưa được tính là người thân cận với Trì Phương, nên mới che giấu sao?
Vu Mặc nhìn chằm chằm màn hình, càng nghĩ trong lòng lại càng tức, nhưng hắn căn bản không biết tại sao mình tức.
Rõ ràng Trì Phương bảo hắn giúp cậu học bổ túc, cũng nói phải cố gắng thi lên đại học, mà còn muốn yêu sớm... Vu Mặc đột nhiên nghĩ đến điều đó.
Đúng vậy, yêu sớm ảnh hưởng đến học tập, Trì Phương lại bảo mình giúp cậu học, nếu vậy, có phải là hắn đã có lý do nhắc nhở Trì Phương về sự nguy hại của yêu sớm rồi không.... Hơn nữa Trì Phương đã nói rõ là phải học hành cho giỏi, mà còn nỗ lực yêu sớm, nhất định là vì Trì Phương không cố gắng học tập, nên hắn mới tức thế.
Bàng Tử Phi: Ôi, lỡ đâu Trì Phương thật sự bỏ chạy với em gái, chẳng lẽ sau này tôi với cậu phải sống nương tựa lẫn nhau sao?
Vu Mặc hơi nheo mắt, nhắn một câu trả lời, rồi đặt điện thoại sang bên khác.
Vu Mặc: Sẽ không có ngày đó.
Bàng Tử Phi nhìn tin nhắn của Vu Mặc, luôn cảm thấy có hơi kỳ lạ, cái gì gọi là không có ngày đó, chẳng lẽ Trì Phương còn có thể không cưới vợ cả đời sao? Ôi, không ngờ tên Vu Mặc này nhìn lương thiện thế, mà lại nguyền rủa Trì Phương độc thân cả đời... Chậc chậc chậc.
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Mặc: Phải học tập thật giỏi, không được yêu sớm!
*
Vu Mặc: Học tập không liên quan đến yêu sớm.
Vừa nghĩ đến sau này, hiện trường đánh rơi liêm sỉ của Vu Mặc thật là... Rốt cuộc chừng nào con mới thông suốt đây Vu Tiểu Mặc!