Hà Dược nhận được điện thoại của ông chủ lúc nửa đêm lập tức bị nội dung mệnh lệnh làm cho sợ hết hồn.
Thịnh Hằng không phải là sản nghiệp của ông chủ nhà mình sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên ông chủ tới đó sao hôm nay đột nhiên muốn hắn xử lý camera? Xử lý gì?
Hà Dược lập tức não bổ ra đống tình tiết xóa bỏ chứng cớ gϊếŧ người chặt xác, nhớ tới hình tượng đáng sợ từ trước tới nay của ông chủ liền cảm thấy rất có thể.
Hắn nơm nớp lo sợ đi kiểm tra camera mới thấy không có gϊếŧ người chặt xác, chỉ là ông chủ cùng một cậu bé hôn nhau trong thang máy rồi ôm người vào phòng mà thôi, Hà Dược lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Một hồi sau hắn đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng...
Chờ đã, người đàn ông hôn tới nảy lửa thật sự là ông chủ của hắn - Thời Tranh sao?
Hà Dược nhìn video kỹ hơn, trong lúc xem hắn không thể không lấy tay đỡ cằm để tránh vì quá sốc mà rớt xuống.
Hắn có nhìn lầm không? Ông chủ luôn lạnh như băng, sức quan sát và phản ứng có thể so với động vật hoang dã vậy mà mặc cho người khác tiến vào lòng còn ôm không buông? Ông chủ còn chủ động hôn môi đối phương trong thang máy! Hơn nữa còn không tức giận khi bị cậu bé đó phá hư vàng ngọc đá quý trên người, ôm người vào phòng mà không quan tâm dây chuyền vàng bị đập trên sàn!
Đây, đây... đây chính là ông chủ trong mắt chỉ thấy vàng, cho tới nay luôn thanh tâm quả dục không gần sắc đẹp sao?
Không phải Hà Dược khoa trương mà Thời Tranh thực sự có thể coi là bùn đất (1) trong giới giàu sang quyền thế, không chỉ không làm loạn mà ngay cả người yêu bình thường cũng không có một người, anh chỉ hứng thú với vàng và tiền, với những người không thể kiếm tiền cho mình có thể nói là vô cùng lạnh lùng.
Tuy không thiếu người đẹp muốn dính lên nhưng Thời Tranh không có kiên nhẫn với những người này hơn mấy cô dọn vệ sinh trong công ty. Dựa theo cách nói của Thời Tranh: "Giữ công ty sạch sẽ tạo ra giá trị và lợi nhuận cho tôi, còn những người đó chỉ biết nghĩ cách lấy tiền của tôi."
Thời Tranh là thần giữ của không hơn không kém, đối với những người chỉ biết tính toán lấy tiền anh, lần đầu còn có thể lạnh lùng từ chối, lần hai sẽ không thèm giữ thể diện cho đối phương, lần ba trực tiếp đưa người tới sa mạc trồng cây.
Với tư cách là trợ lý của anh, Hà Dược chưa bao giờ cần để ý những chuyện lộn xộn như tình nhân gì đó, không thể không nói đó là một chuyện tốt.
Chỉ là lượng công việc thực tế của Hà Dược cũng không vì vậy mà giảm bớt, ví dụ như hiện tại hắn phải tăng ca hơn nửa đêm xử lý chuyện gϊếŧ người của Thời Tranh, à không, là bằng chứng diễm ngộ.
Tuy tăng ca hơn nửa đêm nhưng xuất phát từ tiền lương và nhiều chuyện, hiện tại Hà Dược vô cùng tích cực.
Hắn nhanh chóng nhắn tin báo cáo tình hình cho Thời Tranh, còn tích cực xem những đoạn phim trước trong máy theo dõi, muốn tìm hiểu rõ lai lịch cậu bé đã làm ông chủ luôn một lòng cấm dục rốt cuộc phá giới.
Hà Dược: [Tôi đã tìm được đoạn video từ camera giám sát trong thang máy, tôi có cần xóa hết không?]
Thời Tranh chỉ mặc áo ngủ rộng rãi ngồi trong phòng khách, vạt áo trước mở rộng lộ ra l*иg ngực và cơ bụng gợi cảm. Tư thế của anh có phần tùy ý, trong lười biếng còn mang theo ý thỏa mãn kết hợp với cơ thể vô cùng hoàn mỹ nhìn qua vô cùng quyến rũ, chỉ tiếc lúc này không có ai thưởng thức.
Thấy tin nhắn của Hà Dược, Thời Tranh mới bấm chữ "Xóa", trong đầu lại đột nhiên xuất hiện dáng vẻ Sở Ngọc hôn môi làm nũng với anh trong thang máy, con ngươi màu nhạt hơi sáng lên, tay dừng lại.
Một hồi sau anh nhấn xóa, lần nữa đánh ra một dòng chữ.
[Gửi đoạn video đó cho tôi, còn lại xóa]
[Còn nữa, tra xem chuyện em ấy trúng dược là như thế nào]
Nhận được hai tin nhắn, Hà Dược càng thêm kinh ngạc: "Không thể nào... Chẳng lẽ lúc này Vạn Tuế (2) thực sự muốn nở hoa rồi?"
Hà Dược tăng nhanh tốc độ. Không bao lâu sao Thời Tranh nhận được báo cáo của hắn.
"Ông chủ, theo như tôi tra được cậu ấy tên là Sở Ngọc, hôm qua cậu ấy đi một mình tới tham gia sinh nhật của Thời thiếu gia. Hẳn là cậu Sở trúng thuốc ở trong bữa tiệc, lúc 10h40, Mã Bân của Hâm Thạc dẫn cậu Sở có vẻ không tỉnh táo rời khỏi bữa tiệc tới phòng 1605. Chỉ là không bao lâu sau cậu Sở đi ra một mình, hiện tại..." Hà Dược nuốt nước miếng, giọng nói hơi căng: "Hiện tại Mã Bân vẫn còn ở bên trong chỉ là bị thương rất nặng rơi vào hôn mê, tôi đã gọi bệnh viện."
"Đánh giá tình huống có thể chính là Mã Bân bỏ thuốc. Trong phòng 1605 không có ai khác ra vào, vết thương trên người Mã Bân đều là do... cậu Sở đánh..."
Hà Dược nhìn cái người mặt mũi bầm dập mất ý thức mà vẫn còn đau đớn run rẩy trên sàn nhà, không hiểu sao mình cũng cảm thấy đau.
Nhìn ông chủ và người kia thân mật còn tưởng là một người dịu dàng ngọt ngào đâu chứ, ai ngờ lại quá hung tàn... Sợ rằng đóa hoa của ông chủ chính là hoa ăn thịt người!
Thời Tranh nghe vậy cũng bất ngờ nhưng rất nhanh đã lãnh đạm nói: "Không chết là được, mau chóng đánh thức hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Xóa hết những đoạn theo dõi có liên quan."
Hà Dược: "... Vâng."
Không hổ là ông chủ, không thể không nói, ở điểm hung tàn này hai người rất xứng đôi...
Hà Dược oán thầm trong lòng đang định cúp điện thoại, Thời Tranh lại giao thêm việc: "Tra tư liệu Sở Ngọc, mai đưa cho tôi."
Nói chuyện xong Thời Tranh nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng. Anh trở lại phòng ngủ, Sở Ngọc ngủ rất sâu, ngay cả tư thế cũng chưa đổi, xem ra là rất mệt mỏi.
Thời Tranh nhìn gương mặt đang say ngủ của cậu, trong lòng dâng lên cảm giác xa lạ lại lạ lùng, ánh mắt phức tạp.
"Cảm giác này... chính là em sao?" Thời Tranh lẩm bẩm trong lòng.
Hiện tại anh không có cách nào xác định được, nếu như sai...
Thời Tranh không rõ nhìn Sở Ngọc hồi lâu, mãi tới khi trời gần sáng mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
...
Ánh nắng buổi sáng đầu hè xuyên qua màn cửa sổ mỏng chiếu vào trong căn phòng cao cấp của khách sạn. Đầy đồ trang trí màu vàng trong căn phòng phản chiếu ánh sáng lên mặt người đang ngủ say trên giường, rốt cuộc khiến Sở Ngọc đang mơ màng không thể không tỉnh lại.
Sở Ngọc thức dậy nhìn người đàn ông đẹp trai nằm bên cạnh, cảm thấy sai sai.
Hỏi: Trải qua một giấc mộng xuân kết quả ngày hôm sau phát hiện đối tượng trong mộng nằm bên cạnh là thể nghiệm gì?
Sở Ngọc: Cảm ơn đã hỏi, cá nhân tôi cảm thấy vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ...
Gương mặt người đàn ông vô cùng ấn tượng, lúc Sở Ngọc thấy theo bản năng khen ngợi, sau đó ký ức tối qua liền ào tới.
Từ lúc Sở Ngọc biến thành pháo hôi vui vẻ đánh người đến tìm người lăn tới khi thuốc hết tác dụng...
Sở Ngọc nhớ lại toàn bộ "giấc mơ", ánh mắt lần nữa đặt lên gương mặt đẹp trai của người đàn ông, cậu có một suy đoán không tốt...
Đậu! Có khi nào cậu đã xuyên thành pháo hôi thế thân vô cùng thảm không?
Chỉ là Sở Ngọc vừa nghĩ tới nam chính công cặn bã ngược người giống mình thảm tới như vậy liền vô cùng tức giận.
Hừ, cậu không đánh thằng công cặn bã đó một trận thoải mái là không được mà!
Không biết có phải là vì lòng mong muốn dạy dỗ thằng công cặn bã quá mạnh không, trong đầu
Sở Ngọc đột nhiên xuất hiện hình ảnh...
Trong bữa tiệc sinh nhật ồn ào, người trẻ tuổi ngồi trên ghế ghét bỏ ném món quà đi: "Đừng bày ra vẻ kinh tởm đó nữa, chẳng lẽ cậu tưởng tôi thật sự coi trọng cậu sao? Nói cho cậu biết, cậu chỉ là thứ thế thân giả tạo thôi, cậu kém xa người thật, cậu không xứng học theo em ấy biết không hả? Mau cút khỏi đây ngay!"
"A..." Sở Ngọc đột nhiên đau đầu, rất nhanh đã nhận ra đây chính là thằng công cặn bã - Thời Húc Trạch. Hình ảnh vừa rồi có lẽ chính là trí nhớ của Sở Ngọc kia.
Sở Ngọc không quan tâm tới tên công cặn bã buồn nôn kia mà vội vàng thử xem, rất nhanh đã xác nhận cơ thể này vẫn còn giữ ký ức trước đó. Chỉ là những ký ức này cũng không phải không chút trở ngại nào đã bị Sở Ngọc tiếp nhận hết như trong tiểu thuyết viết, mà cần cậu chủ động đi tìm mới có thể xem.
Chuyện xuyên qua đã trở thành sự thật, chắc chắn cậu phải tìm ra thông tin cần thiết trong trí nhớ của chủ cũ. Vì vậy Sở Ngọc xoa cái trán hơi đau định bình tĩnh ngồi xuống xử lý trí nhớ trong đầu.
Chỉ là cậu vừa ngước mắt lên, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cái giường lớn gắn đầy phỉ thúy.Nghiêng đầu, toàn bộ ghế ngồi đều lấp lánh ánh vàng và đá quý đủ màu.
Ánh mắt lại chuyển, một chậu "cây" đầy lá vàng, lá vàng to hơi lắc lư theo gió, vừa vặn thổi một hơi đầy mùi tiền đập vào mặt cậu...
Sở Ngọc: ...Nhìn cảnh tượng giàu có quen thuộc, Sở Ngọc càng cảm thấy đầu mình đau hơn.
Quên đi, cậu vẫn là tìm một nơi yên tĩnh.
Sở Ngọc quyết định xong lập tức sửa sang bản thân chỉnh chu rồi chuẩn bị chạy đi.
Tuy quần áo chủ cũ không hợp thẩm mỹ của cậu nhưng lúc này cũng chỉ có thể như vậy. Sở Ngọc đặc biệt dành chút thời gian chỉnh lại một số chỗ ở cổ áo và phần eo, rồi vén mái tóc che đi mặt mũi ra sau tai, hiệu quả thị giác lập tức tăng lên rất nhiều. Hơn nữa vì khí chất hai người khác nhau nên cậu lập tức không còn giống một Sở Ngọc xám xịt u ám được miêu tả trong tiểu thuyết nữa.
Sở Ngọc là người luyện võ nên động tác rất nhẹ, người đàn ông còn đang ngủ trên giường. Trước khi đi cậu lại nhịn không được thưởng thức gương mặt và dáng người đối phương, quan sát từ ngũ quan anh tuấn xuống tới cơ bụng rõ ràng, lưu luyến hồi lâu, trong lòng không khỏi gật đầu...
Ít nhất lần này không lỗ.
Sở Ngọc thấy mà luyến tiếc, nghĩ nghĩ vẫn là chịu đựng cơn đau mắt tìm giấy bút ghi lại phương thức liên lạc trong căn phòng vàng chói rồi mới rời đi.
(1) Kiểu người khác biệt trong đám người.
(2) Vạn Tuế: Hiếm khi nở hoa.