Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 54: Bỗng Dưng Thấy Chột Dạ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn qua Kiều Phong Khang, dường như anh không hề để tâm tới.

Hơn nữa, anh còn thể hiện tâm trạng vô cùng tốt, khuôn mặt ấy không thể giấu đi được nụ cười.

Anh thản nhiên khởi động xe rồi chầm chậm băng trên con đường.

Đột nhiên, anh liếc mắt nhìn sang cô.

Cô đang vô cùng tức giận nên đã vội vàng quay mặt ra ngoài cửa sổ, cả chặng đường đều im lặng không có phản ứng gì.

Nếu không phải do anh thì khi nãy cô cũng đâu phải mất mặt đến mức đó cơ chứ.

Chiếc xe Bentley nhanh chóng chạy về hầm giữ xe của công ty.

Du Ánh Tuyết ngó nghiêng ra bên ngoài để chắc chắn không có một người đồng nghiệp quen nào mới dám bước xuống xe.

Sau khi xảy ra chuyện của đêm qua, cô càng trở nên chột dạ hơn, luôn phải cẩn thận tỉ mỉ, cứ như cả thế giới ai nấy cũng đều biết chuyện giữa cô và chú ba vậy.

"Ánh Tuyết."

Sau khi Du Ánh Tuyết đứng thẳng người lên định rời khỏi đây thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía sau.

Cô cảm thấy lạnh sống lưng, chân tay đều cứng đờ lại, sau đó cô quay lại nhìn Kiều Phong Khang trong vô thức.

"Chú ba." Kiều Minh Đức lao đến với vẻ mặt vô cùng xúc động, anh ta dang hai tay ra ôm chặt lấy Kiều Phong Khang rồi nói: "Chú ba, đã lâu không gặp."

Vẻ mặt Kiều Phong Khang không hề thay đổi liếc qua nhìn Du Ánh Tuyết.

Anh chỉ thấy cô đang mím chặt môi, đứng im một chỗ cúi gằm mặt xuống, cô cảm thấy chột dạ đến mức không dám nhìn Kiều Minh Đức lấy một cái.

"Sao cháu lại đến đây?”

Kiều Phong Khang kéo Kiều Minh Đức ra khỏi người mình rồi hỏi một cách thản nhiên pha lẫn chút dửng dưng.

"Chưa có ai nói với chú ba sao? Cháu và Du Ánh Tuyết đều cùng nhau đến đây để thực tập mà." Kiều Minh Đức vừa cười vừa nói, sau đó anh ta đưa tay ra đặt lên vai của Du Ánh Tuyết rồi kéo nhẹ một cái khiến toàn thân của Du Ánh Tuyết nghiêng về phía anh ta.

Thuận theo tự nhiên, trông hai người lúc này vô cùng thân mật.

Dĩ nhiên Du Ánh Tuyết cũng đã quen với việc hai người có những hành động thân thiết như vậy cho nên cô không hề có ý định đẩy anh ta ra.

Kiều Phong Khang nhìn thấy hành động thân mật đó của hai người thì chau mày lại không nói gì, anh nghiêm túc nhìn lướt qua hai người họ một lần rồi mới nói: "Đây là công ty, cần chú ý hình tượng.”

Lúc này Kiêu Minh Đức mới chợt nhận ra, anh ta bật cười vui vẻ rồi buông Du Ánh Tuyết ra.

"Vâng, nghe lời chú ba cả đấy.”

Vẻ mặt Kiều Phong Khang không hề có chút phản ứng, anh cất bước đi về phía thang máy.

Kiều Minh Đức cũng đi theo sau, Du Ánh Tuyết thấy vậy chỉ muốn độn thổ ngay tức khắc, nhưng sau đó cô lại bị Kiều Minh Đức đang không hề biết chuyện gì xảy ra kéo đi qua đó.

Trên đường đi, Kiều Phong Khang không còn nhìn Du Ánh Tuyết nữa mà chỉ nói chuyện với Kiều Minh Đức: "Đã được sắp xếp vào làm việc cho phòng nào chưa?”

"Rồi ạ, là do chú tư sắp xếp, cháu được xếp vào phòng nghiệp vụ.”

Kiều Phong Khang gật gù: "Khá tốt đấy, tuy nhiên cũng sẽ hơi vất vả, cháu cần phải chuẩn bị tâm lý trước.”

"Vâng, cháu nghe rất nhiều người trong phòng nghiệp vụ nói rằng làm ở trong phòng nghiệp vụ một tháng sẽ phải thay da một lần." Kiều Minh Đức cúi người xuống ghé sát vào tai của Du Ánh Tuyết rồi hỏi thì thầm: "Ánh Tuyết, em có thấy xót cho chồng em không đó?”

Anh ta cúi rất sát người cô, giọng cười giòn giã ấy cứ to dần lên trước mắt cô.

Du Ánh Tuyết bất giác nhìn sang Kiều Phong Khang, vừa đúng lúc đó ánh mắt của anh cũng đang nhìn sang cô.

Rõ ràng vô cùng bình thản nhưng không hiểu tại sao bỗng dưng khoảnh khắc ấy lại khiến Du Ánh Tuyết cảm thấy chột dạ.

Cô tỏ vẻ hơi khó chịu rồi đẩy Kiều Minh Đức ra: "Ai thèm xót cho anh chứ? Em thấy chú tư quyết định như vậy là rất đúng đắn.

Một cậu ấm được sống trong nhung lụa như anh cần phải nếm nhiều đắng cay khổ sở một chút, tốt nhất là nên để anh thay luôn cả hai lớp da mới đúng.”

"Em đúng là độc ác mà." Kiều Minh Đức đưa tay đặt lên ngực để cường điệu hoá vấn đề lên, sau đó tỏ vẻ như rất đau lòng: "Chú ba, chú xem kìa, có phải một người vợ không có tình thương như vậy là quá đáng lắm không?”

Ánh mắt của Kiều Phong Khang tối sầm lại.

Anh nhìn hai người họ trêu qua trêu lại một cách vui vẻ, sau đó không đáp lại lời của Kiều Minh Đức mà sầm mặt xuống rồi nói: "Vào thang máy đi.”

Đây là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.

Hơn nữa, lại còn đi chung với hai người họ khiến Du Ánh Tuyết bất giác muốn chạy trốn.

"Anh với chú ba lên trên đó đi, em đi qua thang máy thường dành cho nhân viên là được rồi." Cô nói xong thì định bước qua hướng bên đó.

Thế nhưng cô vừa bước được một bước thì bỗng nhiên bị ai đó nắm cổ tay lại.

Hơi ấm đó...khiến cô toàn thân cứng đờ, trong lòng cô trở nên hỗn loạn.

Từ lúc nào mà cô có thể thông qua việc tiếp xúc lòng bàn tay là có thể phân biệt được người đó là chú ba cơ chứ?

Cô quay đầu lại, quả nhiên đúng là Kiều Phong Khang đang nắm lấy tay cô.

Cô hoảng hốt giằng tay ra khỏi tay của anh, sau đó hồn siêu phách tán nhìn Kiều Minh Đức.

Kiều Minh Đức lại không cảm nhận được sự kì lạ trong biểu cảm của hai người họ, anh ta chỉ đưa tay ra rồi kéo Du Ánh Tuyết vào lòng mình.

"Đi cùng đi, có sao đâu chứ.”

"Nhưng mà… "

"Không có nhưng nhị gì hết, đi vào lẹ đi." Kiều Minh Đức không để cho cô kịp từ chối, anh ta lập tức đẩy cô vào bên trong thang máy.

Ba người cùng đứng bên trong một thang máy.

Du Ánh Tuyết đứng ngay trung tâm giữa hai người, một bên là Kiều Minh Đức, bên còn lại là Kiều Phong Khang.

Cho đến bây giờ thì trên cổ tay cô vẫn còn vương lại chút hơi ấm từ bàn tay của anh khiến cô cảm thấy cổ tay nóng hừng hực, nóng đến mức các đầu ngón tay trở nên run rẩy không ngừng và trái tim trong l*иg ngực cũng nhảy loạn xạ không yên.

Thế nhưng… hai người đứng bên cạnh cô dường như không hề cảm nhận được rằng bầu không khí có gì đó khác thường.

Họ bắt đầu nói chuyện với nhau mặc dù bị ngăn cách bởi một người ở giữa là cô.

"Chú ba, mấy hôm trước chú đến nhà cháu sao không ở lại chơi mà lại về gấp thế?”

Kiều Phong Khang nhìn chằm chằm vào Du Ánh Tuyết rồi đáp: "Đột nhiên có chuyện gấp.”

"Cháu biết rồi, chắc chắn là do dì Hoàng Quyên đúng không.

Chú với dì Hoàng Quyên dự định khi nào sẽ kết hôn đây?”

"Ai nói chú và cô ta sẽ kết hôn?”

"Tất cả mọi người đều nói vậy mà.

Với lại mấy năm nữa là cháu và Ánh Tuyết cũng phải kết hôn rồi.

Chú là người lớn sao có thể để tụi cháu cướp trước được chứ, đúng không Ánh Tuyết?”

Câu hỏi cuối lời nói của Kiều Minh Đức đã vô tình khiến cho sự chú ý của hai người đều đặt vào cô.

Cô lặng người đi.

Kiều Phong Khang cũng nhìn về phía cô, dường như cũng đang đợi câu trả lời từ cô.

Ngay lúc này, cô cảm thấy đầu hơi tê tê, mấp máy môi không biết phải trả lời thế nào.

Kiều Minh Đức lại hỏi lần nữa: "Đúng không, Ánh Tuyết?”

Một lúc lâu sau…

"...!Đúng vậy." Cô lí nhí đáp lại hai từ, giọng nói nhẹ đến mức tưởng như cô không dám nói quá to.

Cô không nhìn Kiều Phong Khang nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng nhưng chất chứa đầy nỗi niềm của anh.

Trong phút chốc, bầu không khí trong thang máy bỗng như ngưng đọng lại.

Cô… trả lời sai rồi à?

Kiều Phong Khang không nói gì cả, Minh Đức dường như cũng cảm nhận được điều gì đó sai trái nên cũng im bặt và không nói thêm điều gì nữa.

Khi mà chú ba đã trở nên nghiêm nghị thì anh ta không nên đυ.ng vào thì hơn.

Du Ánh Tuyết hết lần này đến lần khác nhìn lên con số đang nhảy kia, sao chậm quá vậy chứ?

Cuối cùng lúc đến tầng bảy mươi, một tiếng "tinh" vang lên, sau đó cửa thang máy mở ra.

"Chú ba, cháu đi báo cáo trước đây." Minh Đức nói.

Kiều Phong Khang gật đầu.

Trước khi rời đi, Kiều Minh Đức quay đầu lại nhìn Du Ánh Tuyết rồi nói: "Trưa nay cùng nhau ăn trưa nhé.”

Du Ánh Tuyết đáp: "Buổi trưa em thường hay ăn cơm ở nhà ăn, em sợ anh ăn không quen.”

"Nhà ăn thì kệ nhà ăn chứ, trưa gặp nha.”

Nói xong anh ta vẫy vẫy tay rồi đi đến phòng nghiệp vụ để báo cáo.

Cửa thang máy chầm chậm khép lại.

Lúc này chỉ còn lại mình cô và chú ba, Du Ánh Tuyết bỗng cảm thấy hơi ngột ngạt và áp lực.

Một lúc lâu sau… hai người không ai nói gì với nhau.

Cho đến khi…

"Những lời lúc nãy nói là thật lòng à?”

Guối cùng anh cũng mở lời trước để phá vỡ đi bầu không khí im lặng này.

Giọng nói vô cùng trầm lặng, không cảm xúc của anh vang lên trong không gian im ắng.

"...!Sao cơ?”

Kiều Phong Khang liếc sang nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại không biết đang vui hay tức giận: "Thật sự mong muốn tôi và Tô Hoàng Quyên mau chóng kết hôn sao?”

"...!" Du Ánh Tuyết không hiểu sao trong l*иg ngực mình lại xuất hiện một cảm giác u uất khó tả.

Lúc lâu sau, cô mới thở dài một tiếng rồi ngẩng đầu lên đáp: "Không phải chú ba rất thích chị ấy sao.”

Đêm qua… những lời tỏ tình của anh, cho đến giờ cô vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ.

Nếu không phải do chính tai cô nghe thấy thì cô cũng không thể tưởng tượng được một người đàn ông lạnh lùng, khó gần như chú ba lại có thể có tình cảm sâu đậm dành cho một người phụ nữ đến như vậy.

Vì vậy… về chuyện hai người họ có kết hôn hay không, trong lòng anh từ lâu đã có đáp án cho riêng mình rồi, đâu cần thiết phải đi hỏi lại một người ngoài cuộc như cô chứ.

"Giống như ông nội bà nội đã nói, tuổi của hai người rất hợp nhau, gia đình cũng môn đăng hộ đối, cuộc sống cũng không khác nhau là mấy… Hơn nữa bên nhau cũng biết bao năm rồi, kết hôn… không phải chuyện sớm muộn sao?”

Du Ánh Tuyết cất giọng nhẹ nhàng nói, ngay cả cô cũng không cảm nhận được nỗi buồn trong từng câu chữ của mình.

Kiều Phong Khang khẽ nhướng mày hỏi: "Cháu thấy chú thích cô ta lắm à?”

"Vâng, cháu có thể nhận ra được mà… " Du Ánh Tuyết cúi gằm mặt xuống, cho dù không nhìn ra được điều đó thì những lời tỏ tình của đêm qua cô cũng đã nghe rất rõ.

Vẻ mặt Kiều Phong Khang nghiêm lại.

Anh thật sự muốn moi não của cô ra để xem bên trong bộ não đó chứa đựng được những thứ gì, rốt cuộc bằng cách nào mà cô nhận ra được anh thích Tô Hoàng Quyên chứ?

Cô thực sự quá nhẫn tâm, hoặc là trái tim cô đang cố ý xem nhẹ tất cả tình cảm mà anh dành cho cô.

Lúc cô đang định nói gì đó thì cửa thang máy kêu "tinh" một tiếng rồi bỗng nhiên mở ra.

Tất cả những lời nói đều chấm dứt tại đây.

Kiều Phong Khang nghiêm nghị trở lại, còn Du Ánh Tuyết thì đứng thẳng lưng lên sau đó nép mình lại một bên để nhường anh đi trước.

"Tổng giám đốc Khang.”

"Chào buổi sáng, tổng giám đốc Khang.”

Lúc anh bước ra khỏi thang máy, nhân viên công ty cất giọng chào anh rất nhiệt tình.

Du Ánh Tuyết đưa tay ấn vào đầu rồi đi theo sau anh, ánh mắt của tất cả mọi người lúc này cứ như tia X - quang tập trung hết lên người cô.

Kinh ngạc, nghi ngờ nhưng sau đó bọn họ suy ngẫm và sáng tỏ lại thì lập tức thể hiện ra thái độ xem thường.

Du Ánh Tuyết ít nhiều cũng đoán ra được bọn họ đang nghĩ gì, cô không dám lên tiếng, cô lách qua mọi người rồi đi vào phòng làm việc.

Du Ánh Tuyết ngồi xuống sắp xếp đồ đạc của mình lại, chiếc điện thoại đó vẫn nằm trong túi xách.

Cô thất thần rồi nhanh chóng lại lấy tinh thần, sau đó ép mình phải tập trung vào công việc bận rộn.

Du Ánh Tuyết cứ nghĩ đây là một công ty vô cùng nghiêm khắc, mấy hạng người bà tám nhiều chuyện sẽ không thể vu khống trắng trợn như vậy, thế nhưng bây giờ cô mới hiểu rằng chỉ cần nơi nào có phụ nữ thì nơi đó sẽ không tránh khỏi bị soi mói.

Cô đang suy nghĩ thất thần thì chợt nghe thấy một người phụ nữ khác lên tiếng: "Nói thật ra, tối hôm qua vừa nghe thấy tổng giám đốc Khang đến bệnh viện thì cô ta còn sốt ruột hơn ai hết.

Ôi chao, tổng giám đốc Khang và cô Hoàng Quyên chẳng phải sắp kết hôn rồi sao, cô ta nhúng tay vào như vậy chẳng phải bị coi là kẻ thứ ba rồi à? Đúng là mặt dày mà, còn nữa còn nữa… ".