Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 17: Làm Cho Tôi

Đưa tay gõ cửa, giọng nói của Kiều Phong Khang cách cửa truyền tới, cô liền đẩy cửa đi thẳng vào.

Bên trong, Kiều Phong Khang đang ngồi dựa vào sofa, ung dung nhìn cô.

Ánh mắt quan sát cô cẩn thận rồi mới lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì à?”

Con nhóc này luôn hận không thể cách xa anh ngàn mét, bây giờ lại chủ động tới cửa, anh nghĩ mãi mà không hiểu lý do.

Du Ánh Tuyết vừa định lên tiếng, cúi đầu xuống, vừa khéo nhìn thấy trên cái bàn trước mặt anh đặt mấy món ngon, buồn bực.

Vừa nhìn đã biết mấy thứ này đều được đặt từ khách sạn hạng sang, lại nhìn tay nghề của cô.

Đặt trước những món ăn này, căn bản là thua chị kém em.

Trong lòng Du Ánh Tuyết buồn bực, vô thức giấu cặp l*иg giữ nhiệt ra sau lưng, sửa lại lời nói: “Được rồi, không có gì.

Chỉ là cháu đi ngang qua nên đến xem thử thôi, bây giờ cháu đi ngay.”

Có lẽ không còn lý do nào tệ hơn lý do này nữa.

Có quỷ mới tin.

Kiều Phong Khang nhíu mày, hỏi: “Cháu cầm theo cái gì đấy?”

“Không có gì.” Du Ánh Tuyết không chịu nói.

Ánh mắt anh quan sát cẩn thận hơn, gập ngón tay gõ bàn một cái: “Lấy tới cho tôi xem thử.”

Du Ánh Tuyết đứng đấy không nhúc nhích.

Kiều Phong Khang mới quét mắt nhìn qua, lòng cô đã rùng mình, đành phải ngoan ngoãn đưa đến.

Vừa mở ra, đồ ăn bên trong đã trở nên lộn xộn thành một đống, thật sự rất khó coi.

Sắc mặt Kiều Phong Khang cũng xấu y như thế, mày rậm ghét bỏ nhíu chặt: “Tay nghề của đầu bếp trong nhà đi xuống như vậy từ bao giờ?”

Chỉ nhìn thôi đã không muốn ăn.

Du Ánh Tuyết cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Nịnh nọt cái gì chứ.

Bây giờ đúng là để tên này chế giễu.

“Đúng vậy, đi xuống như thế đấy, dù sao cũng không phải cho chú ăn.

Chú trả lại cho cháu.” Cô thở phì phò muốn giành lại cặp l*иg, đậy nắp lại.

Đây chính là tâm huyết của cô! Cả cha mẹ cũng không có cơ hội nếm thử tay nghề của cô, là Kiều Phong Khang không có lộc ăn!

Bất mãn lẩm bẩm, chợt cổ tay bị nắm lấy.

Nhiệt độ nóng hổi kéo tới khiến cô khẽ giật mình.

Du Ánh Tuyết cúi xuống, đột nhiên đối diện với một đôi mắt sâu cuồn cuộn sóng ngầm, trái tim đập loạn, chợt cảm thấy nhiệt độ trên cổ tay càng nóng như thiêu đốt, như muốn xuyên vào da thịt.

“Chú...!Chú ba...”

Cô lắp bắp gọi một tiếng, vô thức giãy giụa.

“Cháu làm?”

Kiều Phong Khang không buông tay, chỉ trầm giọng hỏi.

Du Ánh Tuyết vẫn còn không vui, chỉ ậm ừ một tiếng xem như trả lời.

Lông mày vừa nhíu chặt của Kiều Phong Khang lập tức giãn ra, lại hỏi: “Nấu cho tôi à?”

Biết rõ còn cố hỏi.

Du Ánh Tuyết càng thấy mất mặt, không được tự nhiên, mạnh miệng nói: “Chú đừng hiểu lầm, cháu muốn chú sửa nguyện vọng giúp cháu nên mới làm cho chú đấy.”

Đã sớm đoán được là vì chuyện này, cũng dự đoán được cô không tốt bụng như vậy.

“Trông thế này mà cũng muốn nhờ người ta giúp hả?” Ngoài miệng thì Kiều Phong Khang hoàn toàn không nể mặt, nhưng đã buông tay cô ra, cầm đũa lên nếm thử.

Vốn dĩ Du Ánh Tuyết còn muốn phản bác gì đó, nhưng thấy anh ăn hết miếng này tới miếng khác, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy thỏa mãn.

Nhịn xuống tất cả lời nói, ngoan ngoãn ngồi một bên.

Du Ánh Tuyết buông tầm mắt xuống, liếc cổ tay bị Kiều Phong Khang nắm, trái tim thoáng rung động, một lúc lâu sau vẫn còn cảm thấy chỗ ấy nóng hôi hổi.

Cô mất tự nhiên sờ lên, lại càng nóng hơn.

Kỳ lạ.

Người đàn ông nào đó ngay cả đồ ăn của nhà hàng Michelin cũng soi mói bới móc, giờ phút này vậy mà lại ăn tới ngon lành, điều này khiến Du Ánh Tuyết cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi nếm thử một miếng, lập tức ném đũa vào mặt cô, đây mới giống tác phong của người này hơn.

Du Ánh Tuyết không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ tay nghề của mình thật sự quá tốt, ngay cả mình cũng không phát hiện?

“Muốn nếm thử à?”

Giống như nhìn thấu tâm tư của cô, đột nhiên Kiều Phong Khang hỏi.

Du Ánh Tuyết không phủ nhận.

Chỉ trong chớp mắt, anh đã gắp một miếng khoai tây đưa tới trước mặt Du Ánh Tuyết.

Cô sững sờ, nhìn chằm chằm vào khoai tây, cứng đờ trong chốc lát.

Anh...!Vậy mà tự tay đút cô ăn?

Không, quan trọng nhất là...!Đôi đũa kia, anh đã dùng qua rồi.

Như vậy...!Anh không ngại hả?

“Có ăn hay không?” Kiều Phong Khang mất kiên nhẫn.

Du Ánh Tuyết vừa định lắc đầu nói được rồi, nhưng, người nào đó đối diện cau mày, cô khẽ run rẩy, tất cả những lời từ chối bị nghẹn trở lại.

Du Ánh Tuyết cắn răng, nơm nớp lo sợ cắn một miếng khoai tây, dù cẩn thận đến đâu, đầu lưỡi vẫn không thể tránh khỏi mà lướt qua đầu đũa.

Vừa nghĩ tới giờ phút này nước miếng của hai người bọn họ dính trên đũa, cô chợt cảm thấy đầu lưỡi run lên, chỉ cắn một miếng nhỏ rồi nhanh chóng rụt đầu trở về.

“Không ăn à?”

Kiều Phong Khang nhìn cô đang bối rối bất an, lại nhìn trên đũa còn lại một miếng nhỏ, giọng anh hơi trầm xuống.

Du Ánh Tuyết lắc đầu.

Chớp mắt sau, động tác của Kiều Phong Khang khiến cô lập tức nghẹn đỏ mặt.

Du Ánh Tuyết ho nhẹ một tiếng, cố giả bộ tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, nhưng vẫn lúng túng đến mức không dám nhìn người này nữa.

Anh...!Anh vậy mà lại ăn đồ thừa của cô, không hề ngần ngại đưa vào miệng.

“Mùi vị thế nào?” So với cô lúng túng, bối rối, anh vẫn bình chân như vại.

Mùi vị?

“Tạm được.” Cô nói bừa.

Bởi vì.

Đầu lưỡi cô đã run lên, trong đầu rối bời, hoàn toàn không nếm được mùi vị gì.

Sao anh có thể ăn đồ thừa lại của mình chứ? Không chê bẩn à? Không biết đó là hôn gián tiếp hay sao?

Kiều Phong Khang sâu xa nhìn cô, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.

Một lúc lâu sau, khi Du Ánh Tuyết lấy lại tinh thần thì trời đã tối sầm, công việc trong tay Kiều Phong Khang cũng đã xong.

Anh qua loa đặt xuống, đứng dậy trước nói: “Đi thôi.”

Bấy giờ cô mới hoàn hồn đứng dậy, vội vàng theo sau..