Không Phải Tự Nguyện Ở Chung

Chương 18

Sinh hoạt vẫn bình thản nhưng bận rộn, chỉ có điều sau khi Thiệu Vũ biểu lộ, lại có loại mùi vi bất đồng.

Tuy rằng phương thức vẫn là như thế, nhưng tình cảm đã không giống với lúc trước, Dương Thừa Thượng không biết mình đến tột cùng có cao hứng hay không, chỉ biết là Thiệu Vũ tên kia bắt đầu dính người đến lợi hại.

Sáng sớm nướng một hồi mới bằng lòng rời giường, tan việc cũng lập tức chạy về, cùng anh làm cơm nấu ăn. Sau khi ăn xong hai người có lúc sẽ đi tản bộ, có khi ở nhà xem phim Anime, phim bộ.

Có chuyện gì cũng sẽ toàn bộ nói với anh, gặp phải vấn đề cũng phải hỏi anh, công tác gặp phải buồn phiền cũng sẽ giải toả cùng anh, Dương Thừa Thượng bất đắc dĩ, thỉnh thoảng sẽ nói: "Cậu còn không có tự chủ bằng Tiểu Quân đấy"

Thiệu Vũ da mặt dày, "Tự chủ thì lấy vợ làm gì? Dương Thừa Thượng, buổi tối đi xem phim chứ? Phim HOT 《Transformers 3》 rất nhiều người đề cử đó"

"Không đi, lạnh như thế, vùi ở nhà xem Ưu Khốc đi"

"Này này, anh còn không phải thích xem phim A Tam? Đại Hồ Tử diễn một lúc khiêu vũ liền hơn mười phút, cũng không biết anh làm sao chịu đựng được"

Dương Thừa Thượng cười, "Nội dung vở kịch không tệ a, hơn nữa thời gian cũng dài. Khiêu vũ cũng rất đẹp, rất hợp ý tôi" Anh làm ra hai cái động tác vũ đạo, ngón tay ở trước mặt Thiệu Vũ lung lay một vòng, Thiệu Vũ bật cười, vuốt ve tay đang vung vẩy của anh, đang muốn cùng nhau náo thì điện thoại di động vang lên. Cậu lấy ra nhìn một chút, "Là chị tôi"

Cậu đi đến ban công nhận điện thoại, Dương Thừa Thượng trở về phòng ngủ, cửa đóng lại. Thanh âm của Thiệu Vũ truyền vào, tựa hồ nói chuyện rất vui vẻ. Dương Thừa Thượng vò vò khóe mắt, nằm trên giường mở ra loạn các trang web.

Con mắt tuy rằng nhìn màn hình, nhưng lỗ tai vẫn lắng nghe, nghe Thiệu Vũ nói đùa cùng cháu cậu, cố ý dùng giọng ngọt ngào, ngu ngốc một cách đáng yêu. Dương Thừa Thượng biết cậu đặc biệt yêu thích cháu trai của cậu, cơ hồ cách hai ngày sẽ nhắc tới một lần.

Điện thoại hơn nửa giờ, Dương Thừa Thượng cũng nghe hơn nửa giờ, sau đó Thiệu Vũ hài lòng cúp điện thoại, đi vào. "Dương Thừa Thượng, Dương Dương nói được nhiều rồi"

"Nghe được, chị cậu gọi cậu trở về?"

"Về ăn Tết" Thiệu Vũ nằm ở bên cạnh anh, con ngươi đen kịt thẳng tắp theo dõi anh, "Dương Thừa Thượng, theo tôi cùng về?"

"Hả?" Tim Dương Thừa Thượng mãnh liệt nhúc nhích. "Cậu điên rồi?"

"Không a"

"Vậy câu lấy cái danh nghĩa gì muốn tôi cùng cậu về?"

Thiệu Vũ nghiêm túc hiếm thấy, vẻ mặt chăm chú. "Danh nghĩa gì cũng có thể" Cậu cầm lấy tay Dương Thừa Thượng, "Đồng học, người yêu, tình nhân".

Dương Thừa Thượng nói: "Cậu gánh nổi sao?"

"Cho tới nay tôi đều như vậy. Dương Thừa Thượng, tôi thích anh, muốn cùng anh cùng nhau cả đời, không kết hôn, không sinh con, giống như bây giờ sống đến hết đời"

Dương Thừa Thượng cúi đầu, yên tĩnh không nói.

Nếu như đây là cam kết, đó chính là những thứ mình mong muốn đã lâu. Lúc đó chỉ là muốn, hiện tại chân chính được, mới biết không một chút nào ung dung.

"Thiệu Vũ, cậu còn trẻ, có thể........."

"Anh cũng còn trẻ a. Anh từ vừa mới bắt đầu là có thể gánh vác, tại sao cảm thấy tôi thì không thể?" Thiệu Vũ trước nay chưa từng chăm chú, "Chúng ta cùng nhau về, giải thích với bọn họ. Tôi yêu anh, anh cũng yêu tôi, chúng ta cùng nhau đã rất lâu, sau này cũng phải cùng nhau" . Đọc truyện hay, truy cập ngay || TRUMTRU YEN.ne t ||

Nắm tay nhau bắt đầu dùng sức, Thiệu Vũ chân tâm hi vọng, kết cục hạnh phúc viên mãn đã đến.

Trước kia là chính mình không dám thừa nhận đã sớm bị người này hấp dẫn, cho nên mới phải trốn tránh nhiều năm như vậy.

Hiện tại không thể trốn đi đâu được, cũng chỉ có thể nắm chặt tất cả những thứ này.

Phía trước là sóng gió cũng không từ, cũng không phải Ngày Tận Thế.

Yên tĩnh lan tràn hồi lâu, Dương Thừa Thượng mới cười, "Cậu không sợ, tôi sẽ đi cùng cậu"

Tâm từ lâu giao phó, tương lai là dạng gì không hề chắc, nhưng thủy chung muốn cùng nhau. Có thể gian nan, nhưng tôi thủy chung sẽ ở bên cạnh cậu.

Bởi vì từ rất nhiều năm trước, tôi đã ước nguyện như thế.

Tác giả có lời muốn nói: "Hoàn Kết, Hoàn Kết"

Vốn là còn chút nội dung vở kịch muốn viết, thế nhưng đã quá lâu không còn cảm giác, coi như xong đi.