Không Phải Tự Nguyện Ở Chung

Chương 10

Lúc quán bar đóng cửa gần như ba giờ sáng. Dương Thừa Thượng thay đổi quần áo công sở, mặc áo khoác dày, đi bộ về nhà.

Tiểu khu cách nơi này không xa, trên đường không còn người đi đường, chỉ tình cờ có xe cộ chạy qua. Khí trời lạnh giá, anh đốt mấy lần mới cháy điếu thuốc, hít một hơi thật dài, cảm giác quen thuộc này từ đáy lòng dâng lên, tựa hồ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạch máu toàn thân.

Thuốc chính là đồ tốt, đối với người cô quạnh mà nói.

Chậm rãi đi tới tiểu khu, theo thói quen tiến vào trước lầu ngẩng đầu nhìn một chút, nhìn thấy tầng 11 sáng đèn, trái tim ấm áp.

May là, không quản mình đi đoạn đường này nhiều cô đơn nhiều lạnh giá, cuối đường, còn có một ngọn đèn thuộc về anh đang đợi.

Cho dù không phải vĩnh viễn.

Cũng có thể thoả mãn.

Dương Thừa Thượng móc ra chìa khóa mở cửa, bất ngờ nhìn thấy phòng ngủ mình cũng sáng đèn. Thiệu Vũ nghe được tiếng động nhô đầu ra, "Đã về rồi?"

Anh có chút bất ngờ, "Cậu còn chưa ngủ?"

"Ngày mai thứ bảy, không cần đến trường, báo sớm ngày mai cũng đến phiên người khác đưa, tôi chỉ có tiết ngoài giờ lúc hai giờ chiều" Thiệu Vũ nhếch môi cười, "Ngày mai tôi có thể ngủ nướng!"

"Thế à, chúc mừng cậu" Dương Thừa Thượng cũng cười cười.

Khoảng thời gian này Thiệu Vũ thực sự khá mệt, ngoại trừ các công việc làm thêm ở ngoài, bài vỡ cũng không thể lỡ được, cậu mỗi ngày bôn ba, gầy đi không ít.

"Ngày mai tôi nấu ăn cho cậu" Dương Thừa Thượng cởϊ áσ khoác, đi vào phòng ngủ. Hai người tuy rằng ở chung, nhưng vẫn là tách ra ở hai gian phòng khác nhau, phòng ngủ của Dương Thừa Thượng hơi lớn hơn chút, giường cũng rất mềm mại, gần đây còn có thêm một bộ gia cụ.

Thiệu Vũ đang dùng máy vi tính của cậu xem phim, Dương Thừa Thượng tùy ý hỏi một câu, "Coi gì thế?"

Mặt Thiệu Vũ đột nhiên đỏ lên, dáng vẻ che che giấu giấu, làm cho Dương Thừa Thượng có chút ngạc nhiên. Đến gần muốn đoạt lấy con chuột, nhưng Thiệu Vũ nhanh chóng đoạt trước, "Cùng xem không?"

"Hả?"

Thiệu Vũ mặt càng đỏ hơn, làm ra dáng vẻ lẽ thẳng khí hùng (cây ngay không sợ chết đứng) "Hả? Tôi không tin anh chưa từng xem qua."

Dương Thừa Thượng nhíu nhíu mày, vừa cười vừa thấp giọng đáp: "Xem qua"

Thiệu Vũ nhất thời trở nên hưng phấn, "Ha ha, tôi nói, anh cũng không cần thành thật như vậy". Cậu thở phào một cái, có âm thanh chốt cửa truyền đến, âm thanh bên trong truyền đến một trận thở dốc.

Mãn bình (mãn: hoàn toàn, bình: che đậy) đều là một thân trắng, trong phim nam nữ chính đang ra sức trừu sáp, tiếng nước da^ʍ mị rõ ràng khiến người ta khó có thể ngó lơ.

Ánh mắt Thiệu Vũ lập tức bị thu hút tới, hô hấp cũng gấp mấy phần.

Dương Thừa Thượng đứng ở bên cạnh bất động, khóe miệng chậm rãi giương lên, lộ ra một nụ cười khổ.

Mấy năm trước, anh đã ở quán trọ, cùng một đám con trai choai choai, làm như kẻ trộm ẩn núp quan sát. Vật này đối với bọn họ có sức hấp dẫn vô cùng lớn, đến mức một đám người đều ở trong bóng tối thở dốc.

Dương Thừa Thượng cũng thở dốc, có điều không phải là bởi vì động tình mà là bởi vì sợ.

Bởi vì anh phát hiện cái kia của mình không có phản ứng.

Đũng quần người khác đều là toàn tâm toàn ý kéo căng, chỉ có anh, mềm oặt không chút phản ứng.

Không chỉ có như vậy, anh thậm chí cảm thấy hình ảnh kia buồn nôn mà vô vị.

Loại hoảng sợ này giằng co mấy tháng, mãi đến tận lần đầu mộng tinh mới kết thúc.

Có điều từ đó về sau, anh càng hoảng sợ hơn.

Bởi vì anh rõ ràng nhớ là, buổi tối ngày hôm ấy trong mộng của anh, tồn tại một nam nhân.

Dương Thừa Thượng đứng mấy phút, có chút uể oải, "Tôi đi tắm"

"Nha" Thiệu Vũ cũng không quay đầu lại.

Cầm áo ngủ, Dương Thừa Thượng tiến vào buồng tắm, tắm rửa 15 phút mới ra ngoài.

Đèn phòng ngủ không biết từ khi nào đã tắt, Dương Thừa Thượng mới vừa vào cửa phòng, Thiệu Vũ liền đi đến, hai tay ấm áp cùng đôi môi nóng ướt áp lại.

Bọn họ ở chung, cũng không phải chưa từng làm.

Tuy rằng đều bận bịu, thời gian ở cùng nhau cũng ít, nhưng phấn chấn, mạnh mẽ của hai thiếu niên, tình cờ vẫn có thể cọ sát ra tia lửa.

Điều này phần lớn là Dương Thừa Thượng chủ động.

Ngày hôm nay như vậy, Thiệu Vũ lại chủ động, trước đây chưa từng có.

Bộ phim đã đóng, thở dốc nhưng không có kết thúc. Toàn thân Thiệu Vũ vô cùng nóng, ngón tay mơn trớn nơi đó cũng nóng như lửa, nhiệt độ trong nháy mắt liền tăng cao. Đầu lưỡi ẩm ướt ban đầu chỉ là thăm dò đυ.ng chạm, sau đó rất nhanh quấn quýt cùng nhau.

Áo ngủ rất dễ cởi, Thiệu Vũ buông môi anh ra, cúi đầu hôn lên ngực anh, thoả mãn càng kịch liệt khi nghe được tiếng thở dốc.

Ánh đèn tối tăm cơ hồ không thấy rõ mặt của đối phương, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét. Thuốc bôi trơn ngay ở trong tủ đầu giường, Thiệu Vũ tỉ mỉ khuếch trương cho anh, sau đó đem du͙© vọиɠ của mình từ từ đưa vào.

Dương Thừa Thượng trong đôi mắt cơ hồ bức ra lệ, tư thế dán vào nhau khiến Thiệu Vũ cắn cắn vai, thấp giọng kêu lên: "Ngu ngốc......."

Thiệu Vũ mạnh mẽ chống đẩy một lúc, mang khuôn mặt hung hăn cười, "Dương Thừa Thượng, anh nằm dưới thân ngu ngốc như vậy" Cậu đưa tay mò đến nơi liên kết hai người, "Anh chỗ này.........như là chảy nước ra........."

Dương Thừa Thượng bị ngôn ngữ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nơi liên kết siết càng chặt, "Ngu ngốc, cậu đây là học được từ trong phim sao?"

"A? Điều này cũng biết?" Thiệu Vũ dừng lại, "Trên sách nói, lúc làm nói những câu nói này, anh sẽ thoải mái một chút".

Dương Thừa Thượng không hiểu.

"Đồng tính làʍ t̠ìиɦ vốn rất vất vả" Thiệu Vũ cười, đột nhiên cúi đầu hôn môi của anh một cái, "Vì vậy cho anh thoả mái một chút"

Dương Thừa Thượng nhìn ánh mắt của cậu, đột nhiên cười, cười đến nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, "Ngu ngốc, cậu cũng không phải đồng tính.........."

"Không thể tuyệt đối là không phải" Thiệu Vũ nhẹ nhàng giao động, "Tôi có thể đối với anh có phản ứng, nói rõ tôi ít nhất cũng là song tính"

Dương Thừa Thượng nhắm mắt lại, "Cậu không phải, tôi mới phải"

Năm ấy anh hoảng hốt lo sợ, coi chính mình là biếи ŧɦái, bắt đầu hết sức xa lánh mọi người.

Sau đó, anh đến bên trong góc thư viện, tìm sách.

Bệnh trạng bên trong viết cực kỳ tương tự anh.

Anh thế mới biết, nguyên lai mình tuy rằng không phải biếи ŧɦái, nhưng là gần như vậy.

Anh là đồng tính luyến ái, chỉ thích nam nhân.