Không Phải Tự Nguyện Ở Chung

Chương 7

Vào trong chòi, có vài cơn gió từ từ thổi đến. Dương Thừa Thượng ngồi trên ghế đá dưới bóng râm, lấy chai nước từ trong túi đeo lưng ra, uống một ngụm lớn.

Thiệu Vũ có chút không dám đến gần anh, vì vậy đứng ở một góc chòi quan sát bốn phía xung quanh. Ngọn núi nguy nga (sừng sững/đồ sộ) trước mắt, phía dưới là khung cảnh cây cối xanh tươi, dày đặc, còn có ẩn trong đó những con đường quanh co khúc khuỷu.

Ngày hôm nay du khách không ít a, phần lớn còn đang leo lên, xa xa thỉnh thoảng truyền đến vài âm thanh kinh hãi. Thiệu Vũ nỗ lực hướng về phía bên kia thăm dò, "Là con trăn lớn phát ra sao?"

"Cậu trước đây chưa từng tới?"

"Đã tới. Có điều hôm đó trời mưa, cũng không có thấy con trăn lớn kia" Thiệu Vũ quay đầu lại nhìn sắc mặt bình tĩnh của anh, từ từ tiến lại gần, "Có gì ăn không? Tôi đói rồi"

Dương Thừa Thượng lấy một hộp bánh bích quy ra, Thiệu Vũ lắc đầu một cái, biểu thị không muốn. Dương Thừa Thượng lại lấy ra một miếng bánh ga tô, cậu mới lấy, lang thôn hùm yết (ăn như hùm như sói). Uống nước xong, cả người có tinh thần trở lại, mắt nhìn nhìn, "Dương Thừa Thượng, chúng ta leo lêи đỉиɦ núi đi?"

Dương Thừa Thượng liếc mắt hướng về đỉnh ngọn núi, "Thật cao"

"Phía trên kia mới thú vị a, còn có một cái hồ lớn, đúng rồi, còn có một đài ước nguyện, nghe nói ở nơi đó cầu nguyện rất linh nghiệm"

Dương Thừa Thượng không thèm tin, "Cậu cũng tin?"

"Cảm thấy thú vị a. Hơn nữa tôi cũng muốn ước nguyện"

"Nha?"

"Tôi nghĩ sớm một chút tìm............." "Bạn gái" hai chữ này bị chặn lại trong miệng, Thiệu Vũ đột nhiên ý thức được quan hệ hai người bây giờ khác trước, trong lòng mãnh khiêu (mãnh liệt) một lúc.

Dương Thừa Thượng nghiêng cổ, trên mặt bình tĩnh, không có chút nổi sóng nào, "Tìm cái gì?"

Thiệu Vũ sững sờ mấy giây, rất nhanh khôi phục như cũ, không chút xấu hổ, cười, "Việc làm, tôi nghĩ sớm một chút tìm được một công việc, nổ lực kiếm tiền!" . ngôn tình hay

Dương Thừa Thượng hiển nhiên không tin, nhưng không nói gì nữa, mà cầm lấy ba lô bắt đầu đi lên phía trên.

"Đi thôi, leo lêи đỉиɦ núi!"

Băng qua sơn đạo uốn lượn, theo đoàn người chậm rãi đi lên phía trên, tình cờ chụp vài bức ảnh phong cảnh. Thiệu Vũ vừa đi vừa thích ý, quả thực muốn hát vang một khúc (khúc: nhạc khúc).

Trên núi có một đoạn nguy hiểm, đường rất hẹp, chỉ chứa được hai người đi song song nhau. Bên cạnh chính là vách núi, tuy rằng có lan can, nhưng nhìn xuống vẫn có chút khiến người ta sợ hãi. Dương Thừa Thượng tựa hồ không dễ sợ, dễ dàng tiến về phía trước, không quay đầu lại.

Thiệu Vũ nhìn sắc mặt của anh có chút không đúng, không biết có phải hay không là đang tức giận, cũng bước nhanh đuổi theo.

Dọc theo đường đi hữu kinh vô hiểm (có kinh ngạc cùng sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm), lúc đến đỉnh ngọn núi, mặt trời đã ngã về tây, ánh mặt trời chiếu xuống toàn bộ mặt hồ đều kim quang thiềm thiềm (một màu vàng lấp lánh), hai người nghỉ ngơi một lúc, ăn một chút đồ ăn, sau đó đi đến đài ước nguyện.

Nơi đó tụ tập rất nhiều người, phần lớn là tình nhân, thỉnh thoảng có thể nghe được một tiếng thâm tình dũng cảm "XXX wo ái ni", còn có muốn cả đời cùng nhau, muốn sống chết có nhau, nói chung muốn có bao nhiêu buồn nôn có bấy nhiêu buồn nôn.

Bên cạnh có bàn coi bói, làm ăn vô cùng tốt. Dương Thừa Thượng đứng ở đó nhìn một lúc, nghe mệnh tiên sinh (thầy coi số mệnh) cùng một đôi tình nhân đoán xâm.

Là một xâm thượng thượng, tình duyên nhất thế, bách niên hảo hợp.

Trên mặt cặp tình nhân lộ ra nụ cười, tựa hồ là bị cảnh vật xung quanh cảm hoá, Dương Thừa Thượng cảm thấy nụ cười kia rất hạnh phúc.

Thiệu Vũ tiến tới, "Sao vậy? Anh cũng muốn xin xâm?"

Dương Thừa Thượng lắc đầu một cái, mím môi không muốn cùng cậu nói chuyện. Hai người một trước một sau tiêu sái đến đài ước nguyện.

Trên đài có tay vịn làm từ trúc, một bên là một vực sâu không nhìn thấy đáy, màu đen tựa hồ có thể mang suy nghĩ lung tung trong lòng đi đến nơi xa, mang lên bầu trời, truyền đến thần linh, sau đó sẽ vì họ mà giải quyết khó khăn.

Tiếng cười cùng tiếng reo hò, Thiệu Vũ có chút nóng lòng muốn thử, "Dương Thừa Thượng, anh muốn cầu nguyện cái gì?"

"Hả?" Dương Thừa Thượng miễn cưỡng đáp một tiếng, nghiêng đầu nhìn cậu. Thiệu Vũ đã chắp tay trước ngực, quay về hướng tà dương (nắng chiều), biểu hiện thành kính.

Dương Thừa Thượng không nghe được âm thanh trong lòng của cậu, nhưng cơ hồ có thể đoán được. Trong lòng cũng không biết là khổ sở vì cái gì, tràn đầy buồn bã, lo sợ.

Nảy ra ý nghĩ này trong nháy mắt, chỉ muốn kéo người này nhảy xuống.

Như vậy sẽ không có kết thúc.

Như vậy tựa hồ đã là vĩnh viễn.

Thiệu Vũ cầu nguyện xong, mở mắt ra, nhìn anh, "Anh không cầu nguyện sao?"

Dương Thừa Thượng quay đầu đi, mặt quay về hướng mặt trời, giống cậu lúc nãy như thế chắp tay trước ngực, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắc, nếu như thế gian thật sự có thần, có thể thỉnh cầu ông một chuyện không?

Vừa đứng bên cạnh tôi, tên ngu ngốc này, cậu ấy cầu nguyện, ông có thể coi như không nghe thấy không?