Không Phải Tự Nguyện Ở Chung

Chương 6

Muốn chấm dứt quan hệ không nói rõ này, một mực bám lấy cậu, giữ chặt cậu, không cách nào thoát được.

Thiệu Vũ lòng tràn đầy bất đắc dĩ, chỉ có thể để Dương Thừa Thượng nửa đêm công khai chiếm nửa bên giường ngủ của cậu, trên tay vẫn cầm quyển sách. Anh tựa hồ vô cùng tập trung, qua hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Thiệu Vũ, "Còn chưa ngủ?"

Thiệu Vũ nuốt nước miếng một cái, chậm rãi đi tới, giống như sắp sửa đón nhận gia hình.

Giường của cậu cũng không rộng, Thiệu Vũ nằm trên đó, liền chạm vào cách tay của Dương Thừa Thượng. Làn da vẫn lành lạnh, do khí trời nóng bức khiến cậu có chút thoải mái. Thiệu Vũ cảm thấy có chút lúng túng, muốn nhích ra một chút cũng không dám, chỉ có thể nằm cứng ngắc ở đó.

Dương Thừa Thượng lại đột nhiên xoay người, nhìn cậu, "Ngày mai đi không?"

"Hả?" Thiệu Vũ không rõ cái gì.

"Khu bảo vệ nhà nước cấp"

"Nha" Thiệu Vũ bừng tỉnh, là chuyện cậu từng hứa, tâm tình trong nháy mắt có chút thả lỏng, "Anh là vì chuyện này mà đến?"

"Gần như là vậy"

"Gần như là có ý gì? Cái gì mà gần như?"

Thiệu Vũ nội tâm quả thực như con ngựa đang phi, lý trí cũng có chút gấp rút. Nhưng cậu vẫn nhịn lại, "Ngày mai có thể đi......Chỉ cần anh không chê mệt........Kỳ thực đều là núi cùng một ít cây, lúc này cũng không có nhiều hoa.......Còn có rắn, trăn"

"Cái này tôi đã sớm nghe nói" Dương Thừa Thượng cười cợt, "Quả nhiên mùa xuân mới là thời điểm tốt nhất a"

Thiệu Vũ hận không thể gật đầu sau đó sẽ thuận thế khuyên anh quay về.

"Có điều lúc này cũng không sao, trời nóng nực thì sao, chảy mồ hôi cũng tốt" Anh mím mím môi, vẻ mặt chăm chú, như là đang cố gắng quan sát sắc mặt Thiệu Vũ.

Sắc mặt Thiệu Vũ cũng không có gì đặc biệt, ít nhất không còn cười như trước. Giữa hai người như có một vách ngăn, nụ cười cùng nội tâm đều cách một lớp không đặt cùng nơi.

Khoảng cách này rõ ràng không còn như trước.

Dương Thừa Thượng có chút ủ rũ.

Thiệu Vũ bài xích anh.

Anh có thể cảm giác được.

Yên lặng một lúc, Thiệu Vũ đưa tay muốn đi tắt đèn, Dương Thừa Thượng kéo tay cậu lại, "Này........"

"Hả?"

"Hôn tôi đi" Dương Thừa Thượng nhích lại gần, con ngươi sáng lấp lánh, mặt anh không chút lúng túng, da dẻ trắng trẻo, Thiệu Vũ ngây người bị ánh mắt vững vàng của anh hấp dẫn.

"Chúng ta không phải đang trong một mối quan hệ sao? Vì vậy tôi muốn........." Âm thanh Dương Thừa Thượng khá thấp, có chút khàn khàn, trong đêm tối nghe thấy có chút mùi vị mê hoặc.

"Mùa hè, hai người đều là mặc quần áo mỏng, tư thế Dương Thừa Thượng lúc này đã nằm nhoài trên người cậu, vì vậy phần thân thể như dính vào nhau.

Nội tâm Thiệu Vũ đột nhiên bừng tỉnh, ký ức tươi đẹp buổi tối ngày hôm ấy lập tức dâng lên trong đầu, chính diện, mặt bên, sau lưng, đều như vậy khiến người ta miệng lưỡi khô khan a.

Chỉ là lý trí còn đang nỗ lực đấu tranh, nói cho cậu biết trước mắt là nam nhân, cậu không thích nam nhân.

Chí ít cậu không thích Dương Thừa Thượng.

Dương Thừa Thượng đối với biểu cảm dại ra của cậu có chút khổ sở, từ vừa mới bắt đầu anh đã biết, muốn được nam nhân này yêu là con đường gian khổ thế nào.

Ba năm anh đều không có đưa ra quyết định, mãi đến tận tới gần tốt nghiệp, anh mới hiểu được, bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội.

Tình yêu cũng đã nếm thử, biết tư vị đắng cay ngọt bùi. Một mực thầm mến, là hành vi của người nhu nhược. Anh không thể biểu lộ, nhưng đều có cách để bày ra bên ngoài.

Cho dù là cực kỳ cực đoan, cùng mặt dày.

Anh cũng đồng ý thử nghiệm.

Anh cúi đầu, chủ động hôn môi cậu. Thiếu niên nhiệt tình mang theo vài phần ngây ngô, rất nhanh đem lý trí Thiệu Vũ đánh bại. Cậu bắt đầu kịch liệt đáp lại, ngón tay từ hông kéo lên vạt áo, xoa xoa da thịt đến thoải mái.

Dương Thừa Thượng cơ hồ là phản xạ từ trong cổ họng phát ra một tiếng rêи ɾỉ. Thiệu Vũ sợ hết hồn, buông môi anh ra, chỉ ngón trỏ, "Nhỏ giọng một chút, gian phòng nhà tôi cách âm không tốt"

"Thật không?" Dương Thừa Thượng nhếch miệng lên, cười có chút ác liệt. "Vậy cậu không thoả mãn tôi tôi sẽ không nhin được mà kêu lên, sẽ khiến ba mẹ cậu nghe thấy......"

Thiệu Vũ tức giận cắn khóe miệng của anh, cũng không dám quá sức, hôn dọc xuống cổ.

Vật dưới thân hung hăng ngẩng đầu, du͙© vọиɠ trong người điên cuồng như thiêu đốt, chỉ muốn tìm một chỗ hảo hảo phát tiết. Động tác không dám quá lớn, liền sinh thêm mấy phần ôn nhu.

Du͙© vọиɠ bên trong, cậu cũng không có ý thức được cậu đối với thân thể nam nhân sản sinh du͙© vọиɠ có cái gì không đúng.

Ngày hôm sau hai người rất sớm đã tỉnh dậy, trên đường ghé quán nhỏ ăn bún mới lấy balô lên xe du lịch.

Đường sửa xong nên rất tốt, xe cũng không chòng chành, hơn nữa cửa sổ của xe đều mở ra, có gió thổi vào, vì lẽ đó cũng không quá nóng

Thiệu Vũ mặc áo ngắn cùng quần cộc, chân mang giày thể thao, có vẻ đẹp trai năng động. Dương Thừa Thượng ăn mặc nghiêm trang, mặc quần bò, đội mũ. Anh vừa lên xe liền bắt đầu ngủ, như là tối ngày hôm qua ngủ không được ngon giấc.

Đi xe 2 giờ mới đến, Thiệu Vũ đánh thức Dương Thừa Thượng, hai người xuống xe, mua vé vào cửa, bắt đầu đi vào bên trong.

Bên trong có đại thụ che trời, nhất thời cả người đều cảm thấy tâm thần thoải mái. Thiệu Vũ cảm thán, "Thời tiết này đến đây hóng gió quả là không sai"

Vào bên trong một cảnh khu, ngọn núi cao và hiểm trở đầy đá vụn, còn có các loại cây cối, hoa cỏ quý hiếm, khiến hai người hưng phấn không thôi. Thể lực người trẻ tuổi rất tốt, không cảm thấy mệt, vẫn cố leo lên phía trên.

Tiếc nuối chính là, con trăn lớn trong truyền thuyết không thấy a, có lẽ là trốn trong rừng ngủ a. Hai người không còn hứng thú, tìm một hướng có chòi nghỉ mát để đi đến.

Yên lặng suốt quảng đường đi, lại không có gặp người khác. Dương Thừa Thượng lấy camera ra chụp mấy bức ảnh, bị Thiệu Vũ cười: "Anh không lấy camera ra tôi còn tưởng rằng anh không có đem. Phía dưới nhiều phong cảnh như vậy anh cũng không chụp, nơi này có gì đẹp mà anh chụp......"

Dương Thừa Thượng cười, "Không phải có cậu sao?"

Anh đem camera hướng về phía khuôn mặt cậu chụp. Thiệu Vũ bĩu môi, "Dáng dấp tôi đẹp trai như vậy, vì cái gì chỉ chụp nửa khuôn mặt chứ?"

"Đẹp quá tôi sợ sẽ dùng để "bắn máy bay" (biết mà phải hông *cười gian*)"

"A?" Thiệu Vũ vô cùng ngạc nhiên, tựa hồ không tin mình vừa nghe được.

Dương Thừa Thượng nhìn từ trên xuống dưới, trong đôi mắt sáng lấp lánh tất cả đều là sắc khí, "Bắn ---- máy ---- bay ---- a"

Anh lập lại rõ ràng, Thiệu Vũ muốn nghe nhầm cũng không thể. Sắc mặt bị tức làm cho thẹn, đỏ cả lên như là trừng mắt muốn thét lên với anh, một mực lại không mở miệng được.

"Cậu không cần phải đến mức đó chứ? Nói đùa cậu thôi" Dương Thừa Thượng khôi phục vẻ mặt nghiêm chỉnh, từ từ đi về phía trước.

Thiệu Vũ nhìn bóng lưng của anh, sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.

Lão tử mới không nghĩ thông loại chuyện cười này a!