Không Phải Tự Nguyện Ở Chung

Chương 5

Về nhà gần một tuần lễ, toàn bộ tâm tư Thiệu Vũ vẫn ngơ ngơ ngác ngác. Nằm mơ liền mơ tới chuyện đêm hôm đó, vừa tỉnh lại cũng là nghĩ đến chuyện ngày đó.

Nếu không có uống rượu say là tốt rồi.

Cậu ảo não, vò tóc, cùng nam nhân phát sinh loại chuyện đó, là chuyện xưa nay cậu chưa từng nghĩ đến a. Thậm chí đến lúc này, cũng không rõ nam nhân làm sao cùng nam nhân làm loại chuyện đó.

Hóa ra là dùng "Nơi kia" sao?

Đầu óc không kìm được lại nghĩ tới buổi sáng hôm đó thấy từ nơi nào chảy ra.. Sắc mặt trong nháy mắt đỏ. Cậu vỗ vỗ trán, nỗ lực để cho mình bình tỉnh hơn.

Thiệu Nhạc đi tới, nhìn thấy Thiệu Vũ đang dại mặt ra, đưa tay đánh vào đầu của cậu, "Thiệu Vũ! Em sao lại lười thế? Nghỉ hè ở nhà cũng không giúp đỡ ba mẹ làm chút chuyện?"

Thiệu Vũ cả kinh, ngẩng đầu nhìn dáng dấp hung thần ác sát của tỷ tỷ.

" Này sắp mười hai giờ, còn không nấu cơm hả?"

"Chị không nấu!" Thiệu Vũ đứng lên, "Chị, tại sao lại đến? Cãi nhau với anh rể sao?"

"Cãi nhau cái đầu ngươi. Chị được nghỉ, anh rể ngươi còn muốn đi làm, vì lẽ đó chị về nhà ở một lúc" Thiệu Nhạc là giáo viên. Nàng đi tới nhà bếp, lải nhải nói: "Nhanh lên một chút tới làm việc đi, em rửa nồi vo gạo, làm được chứ?"

Thiệu Vũ vội vã theo vào làm việc. Thiệu Nhạc tính khí khá là nóng nảy, ở trường học có rất nhiều học sinh sợ, Thiệu Vũ khi còn bé cũng ăn qua không ít vị đắng.

Thiệu Nhạc lấy rau ra rửa sạch rồi cắt, vừa cắt vừa nói: "Cũng không biết em đi xa làm sao chăm sóc mình được, nấu cơm cũng không biết"

"Ai muốn tự nấu cơm a? Em ăn cơm ngoài đường"

"Im, sau này ở xa, nói không chắc một học kỳ chỉ có thể trở về một lần, muốn thay đổi cách sống cũng không có"

"Em sẽ đi ăn tiệm!"

Thiệu Nhạc đánh cậu một cái, "Xa xỉ!"

Thiệu Vũ xoa đầu oan ức, đổ nước vo gạo trong nồi đi, một cái khăn lau ném qua, "Lau khô nước dưới đáy"

Thiệu Vũ làm theo, cắm điện vào, ấn xuống "Nấu cơm" theo đúng quy trình, sau đó ngoan ngoãn tiêu sái giúp tỷ tỷ rửa rau.

"Thiệu Vũ, em chắc chắn có thể đạt nguyện vọng 1 không?"

"Ai đối với chuyện như vậy có thể có trăm phần trăm chắc chắn chứ? Em chỉ chắc năm mươi phần trăm thôi"

"Hả? Năm mươi phần trăm thôi sao" Thiệu Nhạc ngược lại không cưỡng cầu, "Thực sự thi không tốt như vậy, sau này tốt nghiệp ra cùng làm với chị, đi làm Lão Sư"

"Không được!"

"Tại sao không được? Có nghỉ đông và nghỉ hè, việc dạy cũng ung dung"

"Không có tính khiêu chiến, hơn nữa nhiều trẻ con như thế" Thiệu Vũ chống lại ánh mắt gϊếŧ người của Thiệu Nhạc, chuyển đề tài, "Nói đến trẻ con, chị à, chị khi nào mới sinh a?"

"Không nhanh như vậy. Chị mới hai mươi ba tuổi, tuổi này kết hôn đã là quá sớm, muốn trẻ con cũng không sớm như vậy"

Thiệu Vũ gật gù, đột nhiên nói một câu: "Em ngược lại muốn sớm kết hôn"

"Hả?" Thiệu Nhạc ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cậu, trên tay còn cầm dao thái rau.

"Kết hôn sớm cũng tốt, Thành Gia Lập Nghiệp, trước tiên thành gia, sau lại lập nghiệp" Thiệu Vũ khẽ mỉm cười, lại cảm thấy nói không đúng lắm, trong miệng cay đắng. Thiệu Nhạc không phản ứng một lúc, lại tiếp tục làm đồ ăn.

"Em bây giờ là có bạn gái sao?"

"Không có" Cho dù cậu cùng Dương Thừa Thượng có quan hệ, Dương Thừa Thượng cũng không phải bạn gái của cậu.

"Ây, vậy em nỗ lực trong lúc ở đại học tìm một cô đi. Tốt nghiệp kết hôn, khi đó tuổi tác cũng vừa rồi"

"A?" Thiệu Vũ ngẩn ra, "Em chỉ nói đùa"

Ở nhà phí thời gian mấy ngày, hoàn toàn không có hứng thú đi ra ngoài dạo phố hoặc là chơi game. Thiệu Vũ cảm thấy lúc trước cậu trôi qua mười tám năm đều không có thảm nặng như vậy, toàn bộ tinh thần đều bị đè nén xuống"

Nhưng lại không biết nên làm gì để trốn tránh tình huống này.

Mẹ Thiệu cho là cậu lo lắng kết quả học tập, ôn ngôn nhuyễn ngữ khuyên chừng mấy ngày, lại làm món ăn ngon lại mang hoa quả cho cậu, phục vụ cực kỳ cần mẫn. Tâm tình Thiệu Vũ càng buồn bực.

Người nhà bọn họ nếu như biết cậu thượng một người đàn ông, còn không đem cậu đánh chết?

Thời gian chậm rãi trôi qua, đến thời điểm tra điểm, Thiệu Vũ sáng sớm liền đi quán Internet bắt đầu lướt web, đến buổi chiều mới đi ra. Điểm số đủ đậu nguyện vọng 1, dư hơn mười phân.

Xuống máy bay (không còn hồi hộp), cậu chậm rãi đi ra quán Internet, trong lòng ẩn giấu vui sướиɠ to lớn không dám lộ ra, sợ hở một tý, miệng sẽ hô to lên. Cậu nắm chặt tay, chạy về nhà. Ba mẹ cậu vẫn chưa về, trong nhà chỉ có Thiệu Nhạc, cậu nói với Thiệu Nhạc, Thiệu Nhạc vui mừng suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Mấy ngày sau đó lại bận rộn hơn, báo cho thân hữu, mời khách, cùng bạn học cũ ăn cơm, liên hệ tin tức, đi bái phỏng nhà thân thích, thu được rất nhiều tiền lì xì, dì cậu còn cho cậu một chiếc di động mới.

Chờ hết những ngày bận rộn này, không đến nửa tháng là vào học. Cậu lại bắt đầu lục soát tư liệu trường học kia, cùng với du lịch thắng địa, dự định rãnh rỗi sẽ đi chơi.

Trong đầu bắt đầu tràn đầy vui sướиɠ cùng với sự trông ngóng tiền đồ sau này, chậm rãi đem Dương Thừa Thượng trong lòng bỏ qua một bên

Mãi đến khi Dương Thừa Thượng xuất hiện lần nữa.

Ngày đó khí trời rất nóng, không có một chút gió, Dương Thừa Thượng mặc áo tay ngắn màu trắng cùng quần bò, mang một túi trên hai vai, chậm rãi từ góc đường bên kia đi tới.

Thiệu Vũ vừa lúc ở cửa hàng ba mẹ thuê, muốn tránh cũng tránh không kịp, gương mặt thất kinh đã bị Dương Thừa Thượng thu vào trong mắt

" Có dưa hấu lạnh không?"

Trong tủ lạnh có, một khối tiền một mảnh. Thiệu Vũ một mảnh đưa cho anh.

Dương Thừa Thượng đưa tay tiếp nhận, từ từ ăn. Anh cũng không có vẻ như rất nóng, trên mặt không có mồ hôi, tóc cũng không có ướt.

Thiệu Vũ nhìn chăm chú anh hồi lâu, mới mở miệng, "Sao anh lại tới đây?"

" Không phải nói sao?" Dương Thừa Thượng mí mắt có chút rủ xuống, ăn xong miếng dưa, đem vỏ ném vào thùng rác, đưa tay lấy tiền đưa cho cậu.

Thiệu Vũ không lấy, "Tôi mời anh"

Âm thanh có chút cứng ngắc, dáng vẻ đối với anh không chút hoan nghênh.

"Vậy cám ơn cậu" Dương Thừa Thượng khẽ cười, thu tay về.

Mặc kệ Thiệu Vũ có nhiều tâm tư, mẹ Thiệu cùng cha cậu đối với Dương Thừa Thượng vẫn là vui mừng, giữ anh lại ăn cơm, an bài nơi ở cho anh, còn dốc lòng tán gẫu cùng anh.

Dương Thừa Thượng cũng không phải một người giỏi giao tiếp, phần lớn thời gian anh đều là gật đầu mỉm cười, tình cờ phụ họa vài câu. Thiệu Vũ ở bên cạnh nhìn có chút thiếu kiên nhẫn, kéo anh tiến vào phòng, khóa cửa lại.

"Dương Thừa Thượng........." Cậu quay đầu muốn nói, nhưng nhìn thấy Dương Thừa Thượng đứng bên trái vách tường trước mặt, đang xem ảnh.

Tất cả hình từ nhỏ đến lớn của Thiệu Vũ, Dương Thừa Thượng chỉ vào một tấm khi còn bé khoả thân, câu môi cười: "Khi còn bé cũng rất nhỏ a"

Thiệu Vũ mặt đỏ lên, trong giọng nói mang theo chút ảo não, "Dương Thừa Thượng!"

Dương Thừa Thượng xoay đầu lại nhìn cậu, sắc mặt bình tĩnh, "Cậu không phải nói chịu tránh nhiệm sao?"

Không chút rưng rưng muốn khóc, cũng không có oan ức, chỉ là một mặt bình tĩnh, ngữ khí chính trực.

Thiệu Vũ nghe vào trong tai, dâng lên một luồng hổ thẹn, thật giống chính mình thật sự xảo trá từ bỏ anh như vậy. Luồng khí thế kia trong nháy mắt không biết biến đi nơi nào, "Tôi......Tôi từng nói....."

" Vậy bây giờ là muốn đổi ý sao?"

"Tôi không phải ý này"

Dương Thừa Thượng gật gù, "Không phải ý này là tốt rồi"

Thiệu Vũ chợt cảm thấy vô lực