Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường

Chương 64: Trắc trở

Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây

"Gâu gâu gâu!" Viên Tử sủa bên chân Đường Ngữ.

Đường Ngữ giật mình, kéo lại dòng suy nghĩ bị lệch khỏi quỹ đạo của cậu. Cậu bỗng giương mắt nhìn Băng Mật, lại thấy khóe mắt đuôi mày Băng Mật đều tắm trong nụ cười ấm áp như gió xuân.

Vườn trái cây ngày đông có hai thiếu niên đứng dưới tán cây quýt, mặt đối mặt, ánh mắt giao nhau. Nếu không có một chú chó choai choai tới lui, có lẽ người ta sẽ tưởng mình bước nhầm vào một bức họa mỹ lệ tươi đẹp.

"Chí cốt ơi... Cậu đặt chế độ chỉ có tôi mới thấy được đúng không?" Đường Ngữ hỏi thử, dù sao thì một người không bao giờ đăng vòng bạn bè lại đột nhiên đăng, lại còn kính bạo* như vậy, ngẫm lại cảm thấy hắn đúng là rất dũng cảm.

*劲爆 (kính bạo): Bắt nguồn từ một quảng cáo của KFC, thường dùng để chỉ những gì rực rỡ, hay ho, "cool", thời thượng, tiên phong.

"Không phải," Băng Mật nói, "Mọi người ai cũng có thể thấy được."

"!" Đường Ngữ kinh ngạc, Băng Mật thật sự rất dũng cảm, có điều cậu thật sự chưa chuẩn bị xong.

Băng Mật lại nói: "Chỉ có cái này mọi người có thể nhìn thấy, còn những cái khác chỉ có cậu mới thấy được."

Cái khác?

Ý là vẫn còn?

Đường Ngữ lại cúi đầu nhìn điện thoại, cậu mở trang cá nhân của Băng Mật ra, thấy trong đó đúng là có rất nhiều ảnh, trước đây lúc cậu vào xem chỉ thấy trống không, nhìn lại thời gian đăng, không phải đăng một lần, mà là tích lũy của rất nhiều ngày tháng.

Sao trước kia lại không thấy được, chẳng lẽ là hôm nay hắn mới cài "chỉ Đường Ngữ có thể thấy được"?

Nhưng mấy cái đó chỉ là ảnh chụp, không có caption, cho nên như vậy nghĩa là, chỉ có ảnh hôm nay là có caption.

Cậu còn chưa kịp nhìn kĩ đã vội vàng nói: "Sao mấy tấm ảnh đó lại không có caption?"

"Bởi vì tôi nhớ được hết, rất có khả năng sẽ nhớ cả đời." Giọng Băng Mật vẫn dịu dàng như thế.

Nhưng càng dịu dàng thì lòng Đường Ngữ lại càng lo sợ.

Đường Ngữ bấm mở ảnh chụp, ngạc nhiên phát hiện, có bức thư viết đầy tên Băng Mật, có lọ kẹo sữa Thỏ Trắng, có móc khóa đôi Tom và Jerry, có tranh chân dung trên đồng phục của hai người, có ảnh chụp trên vòng bạn bè của cậu, có cả...

Có cả ảnh Đường Ngữ nằm bò ra bàn ngủ, ảnh cậu làm mẫu trên sân khấu ở sân thể dục, ảnh cậu ngơ ngác trong câu lạc bộ Olympic Toán, ảnh cậu thi đấu ở đại hội thể thao mùa thu...

Từng tấm từng tấm ảnh đều là cậu!

Đầu óc Đường Ngữ trống rỗng, trước giờ cậu không hề biết Băng Mật để ý đến cậu nhiều như vậy, những chi tiết đến bản thân cậu còn không chú ý đó lại xuất hiện trong ảnh chụp của Băng Mật.

Hóa ra... Băng Mật đã thích cậu như vậy, cậu cứ tưởng mình thích Băng Mật nhiều hơn, bây giờ mới phát hiện, cậu vẫn kém hơn Băng Mật một chút, chỉ là Băng Mật sống khép kín, không biết biểu đạt bằng ngôn từ, nhưng đều thể hiện từ hành động.

Chuyện này chứng tỏ Băng Mật đã coi cậu là trung tâm của cuộc sống, tất cả niềm vui của hắn đều ở nơi cậu. Tức khắc, cậu nhớ tới lời bố lúc phân tích ảnh đại diện của Băng Mật —— Băng Mật khao khát và mong chờ tình yêu.

Mà Đường Ngữ cậu, chính là người mà Băng Mật hằng khao khát và mong chờ.

Đường Ngữ được yêu mà sợ, đồng thời, cậu còn có một loại cảm giác chột dạ vì đức hạnh không xứng với địa vị*.

*德不配位 (đức bất phối vị): ý nói một người có địa vị xã hội và đãi ngộ không tương xứng với đức hạnh, phúc báo của bản thân.

Bỗng nhiên, Băng Mật nói: "Trước đây tôi không hiểu tại sao cậu cứ thích cho người ta xem, bị người ta đem chuyện riêng của mình ra bàn luận, sau khi tiếp xúc với cậu, tôi mới biết cậu chỉ là muốn chia sẻ niềm vui của mình."

Đường Ngữ ngây người. Băng Mật thật sự rất nỗ lực để hiểu cậu, nhưng càng như vậy, cậu lại càng thấy mình không xứng.

Băng Mật tiếp tục: "Có một câu nói, thích một người thì sẽ ngày càng trở nên giống người đó. Bởi vì tôi rất thích cậu, nên thói quen của cậu trở thành thói quen của tôi."

"Cậu thích chia sẻ niềm vui của mình, mà niềm vui của tôi chính là cậu, thế nên tôi lưu lại từng khoảnh khắc ở cùng cậu, cất giữ trong điện thoại."

Đường Ngữ ngẩn ngơ nhìn Băng Mật, vô số cây ăn quả đằng sau làm nền cho Băng Mật. Viên Tử dưới chân cuộn tròn nằm trên mặt đất, nhường lại sự yên tĩnh cho họ.

Vỗn dĩ mọi thứ ấm áp hài hòa như vậy, nhưng... Đường Ngữ lại không dám nhìn thẳng vào mắt Băng Mật.

Bởi vì tình yêu và sự chân thành tràn đầy của Băng Mật khiến cậu càng cảm thấy mình là một kẻ lừa đảo!

Im lặng cả buổi cũng không nhả ra được một chữ, Đường Ngữ không thể biểu đạt được điều gì bằng ngôn ngữ. Cậu biết Băng Mật đang chờ cậu bày tỏ.

Hồi lâu sau, Đường Ngữ mới khó khăn nói: "Sao lại tự dưng cho tôi xem mấy cái này?"

Đôi mắt Băng Mật ánh lên vẻ nghi hoặc, Đường Ngữ phản ứng chậm, nhưng cũng đâu chậm đến mức này, ám thị rõ ràng đến vậy mà cũng không nhìn ra được ư?

"Tôi muốn nói rằng, tôi làm thực tập có thể chuyển thành chính thức không?" Băng Mật uyển chuyển nói.

Đường Ngữ cứng đờ, điều cậu sợ nhất đã tới. Thì ra Băng Mật đúng là muốn chính thức yêu đương với cậu.

Nhưng mà...

"!" Cơ thể Đường Ngữ bị Băng Mật đè lên cây, quả quýt trong tay cậu vì giật mình nên rơi xuống, lăn đến bên Viên Tử.

"Gâu!"

Tiếng chó sủa đột ngột vang lên trong lúc này. Hai người đồng thời liếc mắt nhìn Viên Tử.

Ngay sau đó, Băng Mật nắm cằm Đường Ngữ nhìn cậu chằm chằm: "Trả lời tôi."

"Tôi..." Đường Ngữ không mở miệng được, cậu vẫn cứ do dự không biết có nên nói cho Băng Mật rằng thật ra 520 không phải "Hệ thống Oan gia hòa hảo", mà là "Hệ thống Oan gia tương luyến" hay không. Cậu lừa hắn. Cậu biết Băng Mật là người có nội tâm rất nhạy cảm, nếu hắn biết người hắn để ý đùa giỡn với tình cảm của hắn, vậy thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng nổi.

"Ưʍ..." Đường Ngữ bị cánh môi mềm mại ấm áp hôn lấy, lời nói bị kẹt trong cổ họng.

Cách Băng Mật hôn vẫn dịu dàng như trước, nhưng Đường Ngữ lại không cách nào đằm chìm vào nó, nội tâm cậu hoảng loạn đến mức muốn chạy trốn, lại càng hận bản thân mình vì sao không nói rõ ràng từ trước hơn.

520 xuất hiện tuyên bố một nhiệm vụ như đao phủ ở pháp trường, quả quyết trảm một nhát đao: 【Ký chủ, xin hãy lập tức nói sự thật cho Băng Mật, hoàn thành cộng ba điểm, không hoàn thành hậu quả rất nghiêm trọng!】

Đường Ngữ hoảng hốt đẩy Băng Mật ra theo phản xạ có điều kiện, trong khoảnh khắc ấy, cậu chỉ cảm thấy máu trong người xông lên não như đua xe. Cậu choáng váng, rã rời, ngây ngốc. Có trời mới biết cái khoảnh khắc đẩy hắn ra khiến cậu đau khổ biết nhường nào.

"..." Băng Mật ngơ ngác nhìn Đường Ngữ, "Tôi bày tỏ vẫn chưa đủ rõ ràng à?"

"Vậy tôi bày tỏ lại một lần nữa," Băng Mật dẹp loạn trong lòng, "Từ nay về sau, hãy để tôi nuông chiều cậu đi. Chiều cậu, yêu cậu hơn cả bố mẹ cậu. Dù tôi trông rất lạnh nhạt, nhưng nơi ấm áp nhất trong tim tôi chỉ dành cho một mình cậu, cả đời này tôi cũng không muốn để cho ai nữa."

"Vậy nên, cậu thì sao?" Băng Mật khẽ hỏi.

Chỉ có điều, khi hắn nhìn thấy ánh mắt mê man của Đường Ngữ, câu trả lời vốn hắn cho rằng mình chắc chắn sẽ nhận được lại trở nên mơ hồ.

"Tôi rất xin lỗi..." Đường Ngữ cúi đầu nhìn mặt đất.

Trước kia là do cậu nói dối bừa bãi, khi ấy cậu mẹ nó không nghĩ đến sau này, tất cả là do bản thân cậu trốn tránh hiện thực, kéo dài tới cái hoàn cảnh hôm nay, cuối cùng lại không thể kết thúc.

Cậu ngẩng đầu lên, đập vào mắt là vẻ mặt khϊếp sợ đến khó tin được của Băng Mật. Nó đâm vào mắt Đường Ngữ, khiến môi cậu cũng run rẩy. Đây là lần đầu tiên cậu thấy được một Băng Mật vốn luôn bình tĩnh thong dong lại hoảng hốt đến mức nhếch nhác như này.

Cậu đúng là tội đồ mà...

Băng Mật nhíu mày: "Cậu nói gì cơ, rất xin lỗi gì chứ, chẳng lẽ... Cậu không thích tôi hả?"

Đường Ngữ ngập ngừng cắn môi: "..." Cậu phải trả lời thế nào đây?

Băng Mật hít vào một hơi lạnh lẽo: "Nói như vậy... Tất cả đều là tôi đơn phương tình nguyện?"

"Tôi vẫn luôn cho rằng... Cậu cũng thích tôi, trước đó tôi chắc chắn là một trăm phần trăm."

"Không, không, không phải là ý này," Đường Ngữ lắc đầu, hai mắt cũng đỏ hoe, cậu chưa từng thấy bộ dáng hèn mọn như vậy của Băng Mật, "Không phải là tôi không thích cậu, mà là tôi... lừa cậu!"

Lần đầu tiên Băng Mật hoài nghi khả năng nghe hiểu của mình: "Lừa tôi cái gì chứ?"

"Thật ra hệ thống của chúng ta không giống nhau!" Đường Ngữ gần như gào lên, dọa Viên Tử đang nằm trên đất nhảy dựng, tiếp tục nói, "Của cậu là hệ thống hòa hảo, còn của tôi là hệ thống yêu đương. Lần trước nói vậy trên sân thượng, là tôi tôi gạt cậu!"

"Cậu nói rõ một chút," Băng Mật lui về sau hai bước, "Tôi không hiểu gì cả."

Đường Ngữ nhắm mắt lại: "Nói cách khác, bắt đầu từ khoảnh khắc mà tôi bị hệ thống trói định, mục đích tôi tiếp cận cậu, chính là làm cho cậu thích tôi."

"Gì mà chào sớm tối, rắm cầu vồng, đưa bữa sáng, cùng đi học, làm bạn cùng bàn, chơi game tất cả đều là do hệ thống sắp xếp."

"Có cả mấy cái nhiệm vụ ôm nhau, nắm tay, hôn môi, thậm chí là sờ nhau mà cậu mãi không hiểu, đều là hệ thống sắp xếp cả."

"Tôi nói đủ rõ chưa?"

Băng Mật chỉ cứng ngắc nhìn cậu, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, máu trên mặt cũng dần bị rút sạch.

Đường Ngữ lại đâm thêm một dao: "Nên là tôi thành công hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống rồi."

"Nhưng mà," Đường Ngữ giữ chặt tay Băng Mật, "Tôi cũng thích cậu, tuy rằng là vì nhiệm vụ, nhưng chúng ta đều thật lòng yêu nhau."

Tay Băng Mật lạnh đến nỗi không có chút nhiệt độ nào, rất lâu sau đó hắn mới nhìn vào mắt Đường Ngữ: "Cậu nói xong rồi?"

Đường Ngữ ngẩn ra, gật gật đầu.

"Vậy sau đó cậu muốn thế nào đây?" Khóe mắt Băng Mật đỏ ửng, cánh mũi khẽ run.

Đường Ngữ không đoán được thái độ của Băng Mật là thế nào, không được thông minh lắm nói: "Mong cậu tha thứ cho tôi. Sau đó... hai chúng ta lại bên nhau thêm lần nữa."

"Chậc ——" Băng Mật quay sang chỗ khác cười nhạo, lúc quay lại, trong mắt chỉ còn lại lạnh lùng hoang vắng, cả giọng nói cũng lạnh đến không có cảm xúc gì, "Cậu thấy tôi rẻ mạt không?"

Đường Ngữ: "!" Một lưỡi băng sắc bén đâm thẳng vào tim cậu.

"Không có, cậu..."

"Đừng nói nữa," Băng Mật cắt lời cậu, hất tay cậu ra, "Cậu nhìn tôi, thấy chơi vui không, tôi là cái gì hả?"

Đường Ngữ hơi nghẹn lời: "..."

"Giờ tôi mới hiểu rõ, thì ra ngay lúc ban đầu cậu mặt dày tiếp xúc tôi, không phải là vì muốn làm hòa với tôi, mà là muốn tôi thích cậu. Nếu cậu không tình nguyện thì cũng đừng để mình phải chịu thiệt, cần gì phải đùa giỡn tôi?"

"Điều khiến cho tôi thấy nhục nhã nhất, không phải là việc cậu lừa tôi về hệ thống, mà là cậu vẫn luôn mang tâm trạng chơi đùa!"

"Rõ ràng cậu có rất nhiều cơ hội để nói cho tôi biết đó không phải là hệ thống hòa hảo, nhưng cậu chỉ nhìn tôi chẳng hay biết gì, làm những chuyện thân mật với cậu, giống hệt như cậu đang đứng ở góc nhìn thượng đế nhìn tôi bị mê hoặc xoay quanh cậu!"

"Dù cho cậu thật sự thích tôi đi nữa, nhưng cậu có tôn trọng tôi không? Lúc trước tôi mặc kệ nguy cơ bị cậu cười nhạo, ở trên sân thượng thừa nhận việc tôi có "hệ thống oan gia hòa hỏa", tôi đối xử chân thành với cậu, mà cậu lại lợi dụng tôi. Đường Ngữ, cậu thấy tôi thật ngu ngốc đúng không?"

"Lúc cậu thân mật với tôi, nhất định trong lòng đang cười nhạo tôi là tên ngốc nhỉ?"

Hốc mắt Đường Ngữ không chứa được nước mắt nữa, nhưng vẫn cố chấp không chớp mắt, không cho nước mắt rơi xuống, nhưng nước mắt lại tích tụ quá nhiều, từng giọt từng giọt lớn rơi xuống.

Cậu rất muốn bảo hắn dừng lại, không cần nghe Băng Mật nói nữa, không muốn Băng Mật nói như vậy. Lời của hắn đâm cậu đau nhói.

Chỉ là lúc này đầu óc cậu là một đống hỗn loạn, sợ nói ra logic không rõ ràng lại khiến cho Băng Mật hiểu lầm và khó chịu, cậu há miệng nửa ngày một câu cũng không phản bác lại được.

Băng Mật siết chặt tay, cố gắng kìm lửa giận, nhưng lửa mãi không hạ, giọng cũng cao lên mấy tông: "Tôi, trước kia từng chịu tổn thương bị người thân vứt bỏ, ở chỗ này của cậu, lại bị lừa gạt tình cảm. Sao tôi sống thất bại vậy chứ?"

"Tình cảm và danh dự của tôi đều bị cậu quăng xuống đất giẫm đạp, tôi lấy gì mà cười tha thứ cho cậu đây, đồ lừa đảo như cậu!"

"Không phải, tôi không có!" Đường Ngữ giữ chặt tay hắn.

"Đừng nói nữa!" Băng Mật hất tay cậu ra.

Tim bị người đâm một nhát thật sâu, máu tươi chảy ròng.

Đây là người mà cậu ta* vất vả lắm mới thích được...

*chỗ này tác giả để ngôi thứ ba, nma toi để cậu ta thay vì cậu hay hắn vì toi thấy nó hợp trong tình cảnh của hai đứa hơn.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Ngân Hà: Éc... Tiểu ngược di tình, đi qua trắc trở sẽ thấy ánh mặt trời. Ờmmmmm, vẫn luôn muốn làm một chuyến như vầy.

(Sau đó tác giả chúc mừng năm mới thôi mình không edit đâu huhu)