Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Dấu hôn trên cổ Đường Ngữ chọc vào mắt, đâm vào tim Lý Dịch Sâm!
Bé cưng đáng yêu thuần khiết nhất của anh ta bị người khác hái mất rồi. Ngay lập tức, lửa giận của anh ta bốc lên, vành mắt đỏ bừng, tay siết chặt khiến khớp xương kêu răng rắc.
"Bốp ——!"
Băng Mật bỗng ăn một đấm lên má, bị đẩy lùi về sau một bước, những người xung quanh há hốc vì kinh ngạc, sau đó tiếng hô hoảng hốt vang lên.
"Cậu nhỏ!" Đường Ngữ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lúc này cậu mới hiểu là do dấu hôn trên cổ, bèn duỗi tay che lại.
Nòng Nọc và Đường Ngữ cùng giữ chặt Lý Dịch Sâm, kết quả Băng Mật lại đấm một đấm vào khóe miệng của Lý Dịch Sâm.
"A Băng Mật!" Bây giờ đầu óc Đường Ngữ rối tinh rối mù, cuống quít ngăn cản Lý Dịch Sâm.
Nòng Nọc cũng giữ chặt Băng Mật.
Mắt Lý Dịch Sâm đỏ ngầu, nhấc chân đá* vào chân Băng Mật, giận dữ mắng: "Khốn nạn!"
*Ở đây tác giả viết 揣 nghĩa là ôm, cất, hoặc ước lượng, mình đoán là tác giả sai chính tả, nhầm lẫn với từ 踹 nghĩa là đá, đạp, giẫm.
Băng Mật cũng không kém cạnh, cũng ỷ chân dài đá lại: "Biếи ŧɦái!"
Người xung quanh thấy hai người không có ý định dừng lại, nhao nhao lại gần tách hai người ra, cảnh tượng lại thêm hỗn loạn, âm thanh ồn ào của đám người liên tục vang lên.
Đường Ngữ chỉ thấy tai mình ù ù từng đợt, đầu óc trống rỗng, cậu hoảng hốt nhặt khăn quàng rơi dưới đất lên, quấn qua loa vài vòng lên cổ.
Đám đông trấn an hai người, mặt Đường Ngữ và Nòng Nọc tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh trên trán. Một lúc lâu sau, đám người mới chầm chậm tản ra, khóe miệng Lý Dịch Sâm chảy máu, vẻ ngoài nhếch nhác, đồ tây nhăn nhúm, tức giận trợn mắt nhìn Băng Mật, ngực phập phồng kịch liệt.
Băng Mật cũng không đỡ hơn bao nhiêu, cả đồng phục và hoodie đều dính bẩn, chỗ gò má bị bầm một vết, không yếu thế trừng lại Lý Dịch Sâm.
Hai người bình tĩnh lại, Đường Ngữ sợ tới mức nhũn cả chân, đứng một bên không biết an ủi ai trước.
..