Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng
Huấn luyện viên lúc này đã giận thành một trái sầu riêng, vừa thối vừa gai góc. Kha Đô sợ hãi nuốt nước miếng, mồ hôi như mưa hè, hai chân cũng run rẩy.
Tuy nhiên, Đường Ngữ vẫn không biết sống chết mà tiếp tục nói: "Báo cáo huấn luyện viên, nếu như bị Băng Mật phát hiện thì nên đấm cậu ta một phát đo ván luôn."
Làm vậy thì Băng Mật sẽ không đi mách lẻo được nữa.
Băng Mật thấy cậu nói thiếu đánh như vậy, không thể tin được mà nghiêng đầu nhìn Đường Ngữ. Nếu không phải sự kiện này xảy ra, hắn cũng không biết được người này học cùng lớp với mình.
Bảo sao vừa nãy cậu cứ bắt hắn ăn dưa hấu, hóa ra là sợ hắn đi mách lẻo.
Huấn luyện viên sầu riêng tức đến mức không thể nhịn được nữa. Đường Ngữ không biết mình sai ở đâu nhưng lại còn muốn đánh người khác! Đúng là quá kiêu ngạo.
Nam sinh đương tuổi dậy thì đứa nào cũng coi trời bằng vung, cảm thấy chọc giận huấn luyện viên đặc biệt thú vị đúng không?
Được, nếu mấy trò đã máu lửa như vậy, vậy thì hít đất 50 cái đi, để bình tĩnh lại!
Các bạn học đứng đằng sau sợ tới mức run rẩy, trong lòng thầm thắp cho ba người bọn họ một nén nhang. Ánh mặt trời hôm nay đặc biệt gay gắt, nóng tới mức như muốn nướng chín sân thể dục bằng nhựa, đến nỗi mặt đất bị hun đến tỏa đầy mùi cao su.
Trong lúc Đường Ngữ và Băng Mật cùng hít đất, huấn luyện viên bắt họ đầu đối đầu, nhất quyết phải cùng nhau xuống, cùng nhau lên. Anh nhanh hơn thì phải chờ người còn lại, anh chậm hơn thì phải đuổi theo cho bằng được. Khi tiếp xúc thân mật với mặt đất, mùi cao su xông thẳng vào mũi khiến Đường Ngữ muốn nghẹt thở, cũng dày vò Băng Mật một trận.
Mà Kha Đô khi nãy bán đứng bạn bè lúc này cũng đang hít đất bên cạnh chân huấn luyện viên, bộ dáng chả khác nào con cá đang giãy chết trong chảo dầu sôi.
Học sinh các lớp khác đều đến sân thể dục, vừa xem vừa chê cười. Băng Mật cắn chặt răng, trời nóng đến nỗi khiến mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hắn sống trên đời này chưa bao giờ nhục như vậy.
Tất cả đều nhờ Đường Ngữ ban tặng.
Bấy giờ, trong lòng hai người đã nhớ thật kỹ đối phương, tuyên bố từ ngày hôm nay, cả hai trong tối ngoài sáng đều là đối thủ của nhau. Nhưng lúc đó Băng Mật còn chưa biết rằng, tên nhóc mặc đồng phục rằn ri ngồi trong góc tường ăn vụng dưa hấu kia sẽ ướp đường quãng đời còn lại của hắn.
Tiếng chuông vang lên phá tan hồi tưởng.
Đường Ngữ duỗi eo lười biếng, rồi lại nằm nhoài ra bàn, nghiêng đầu nhìn Băng Mật, tự hỏi làm cách nào để tám nhảm (không dưng đi tìm mắng) với hắn. Có lẽ là do ánh mắt của Đường Ngữ quá lộ liễu, Băng Mật liếc sang bên phải, không hiểu cậu lại có âm mưu gì.
Đường Ngữ tự hỏi, tự hỏi đến tận khi tan học buổi chiều. Trên đường 520 thế mà không thèm thúc giục cậu, làm Đường Ngữ cảm thấy những chuyện xảy ra ở nhà vệ sinh đều là ảo giác.
Nhưng mà cậu nghĩ nhiều rồi.
520:【Đường Ngữ bé nhỏ, thời gian hoàn thành nhiệm vụ còn lại 30 phút.】
Đường Ngữ:【Á á á, sao mày không nói sớm là còn có thời hạn hoàn thành nhiệm vụ??】
520: 【Tui chưa nói hả~】
Đường Ngữ:【......】Mày tính kế tao.
Đường Ngữ thấy bóng dáng Băng Mật biến mất ở cửa phòng học liền dọn đồ nhanh như bay, nhét một đống bài thi được phát ra hôm nay nhồi kín cặp sách.
"Con trai, ai quất mông bắt mày chạy à?" Nòng Nọc mặt ngu hỏi.
Đường Ngữ nửa câu cũng không muốn phí, quăng cặp sách lên lưng lập tức chạy lấy người.
Hầu hết học sinh lớp Bảy đều không ở ký túc xá, Đường Ngữ với Nòng Nọc cũng vậy, bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, sống cùng một tiểu khu, ngày nào cũng về nhà cùng nhau, nhưng mà hôm nay khác thường ở chỗ Đường Ngữ không thèm đợi Nòng Nọc. Nòng Nọc tổn thương, đành phải chạy nhanh đuổi theo, cuối cùng lại bị Bùi Cẩn kéo cặp sách không cho đi: "Nòng Nọc, lão Mã hỏi cậu có thu quỹ lớp chưa?"
"Ai da, tôi quên mất!" Nòng Nọc là ủy viên sinh hoạt, hôm nay cậu ta lại quên tiệt chuyện này, bây giờ phải cấp tốc đi kiểm tra sổ sách.
Nòng Nọc vội vã gọi Đường Ngữ: "Con trai, đợi ông mày với!"
Đường Ngữ đã chạy tới cửa rồi lại phải dừng chân. Nòng Nọc cho rằng cậu cuối cùng cũng tìm lại được lương tâm, nhưng Đường Ngữ lại xoay người nghiêm túc nói: "Hôm nay bố mày phải gánh nhiệm vụ gian khổ trên vai, đi trước đây."
"........!!??" Nòng Nọc hét, "Mày cái thằng bất hiếu này!"
Thật ra Đường Ngữ cũng không muốn bỏ rơi Nòng Nọc, nhưng mà cậu thật sự không tiện mang theo cậu ta, càng không muốn cậu ta nhìn thấy mình bị mất mặt. Cậu đi đến chỗ Nòng Nọc, lấy ra một thứ từ trong cặp sách dâng lên: "Dâng ngài, hiếu kính ngài, tạm biệt ngài."
Nòng Nọc nhìn Đường Ngữ biến mất như một cơn gió, lúng ta lúng túng cúi đầu nhìn vật trong tay —— một viên kẹo sữa Thỏ Trắng!
Đờ mờ, chỉ có mỗi vậy là đã tống cổ ông đây đi rồi?
Cậu ta lột vỏ bỏ kẹo vào miệng ăn. Ừa... còn được.
Thật là thơm.
Một ngọn gió bay nhanh ra khỏi khu lớp học, hòa vào đội quân "Xì trum" đang tan học.
520 nói:【Băng Mật cách cổng trường không đến 100 mét, mau đuổi theo nào.】
Ngọn gió kia lại lướt qua đám đông, nhanh chóng tìm thấy một người cực kỳ nổi bật trong đám học sinh trung học.
Nói thật, Đường Ngữ chưa từng hoài nghi về độ đẹp trai của Băng Mật. Trong đám đông, cậu chỉ cần liếc một cái là thấy hắn.
Băng Mật rất cao, tỷ lệ cơ thể cũng hoàn mỹ, không hề có khung xương mỏng manh của thiếu niên mà rất ra dáng đàn ông. Bước chân của hắn bình tĩnh trầm ổn, lộ ra khí chất lạnh lùng xa cách. Hắn đeo cặp sách màu đen trên vai, hai tay đút túi quần, xung quanh luôn có nữ sinh đỏ mặt nhìn trộm.
Đường Ngữ nhìn chằm chằm vào cái gáy của Băng Mật, duy trì khoảng cách hai mét bám theo người ta. Cậu bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống như một con chó theo sau chủ nhân, ngu ngốc không chịu được.
Mấy ngày trước Nòng Nọc còn nói cậu sẽ gặp quả báo, hiện tại cậu thật sự đã gặp quả báo.
Miệng quạ đen = Kha Đô.
Ngày mai cậu tuyệt giao với cậu ta!
520:【Đừng ngại ngùng, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng người ta làm gì, đi tâm sự đi~】
Đường chó ngu:【......】
Xong rồi xong rồi, bây giờ mà có người hát cho cậu bài "Dũng Khí" của Lương Tĩnh Như, cậu mời người đó uống trà sữa một tháng.
Cậu thật sự không làm được bước đầu tiên, quá xấu hổ. Cậu cũng không thể tưởng tượng ra việc nói chuyện yêu đương với Băng Mật, vì trong lòng cậu, Băng Mật không bắt lửa tình, cô độc cả đời. Dù xung quanh hắn có bao nhiêu hoa đào bay loạn thì hắn vẫn có thể đông lạnh hoa đào thành hoa tuyết.
Băng Mật giống như người trên trời, thanh cao, lạnh nhạt, sẽ không nhìn người khác nhiều hơn một cái, càng sẽ không lãng phí thời gian với người khác (với Đường chó ngu).
Vừa ra khỏi cổng trường, Đường Ngữ bỗng nhiên nghe thấy bên phải có mấy em gái đang thảo luận về cậu và Băng Mật.
Băng Mật không hề bị điếc, nhíu mày nhìn đằng sau, quả nhiên nhìn thấy tên ngốc từ trưa đã nghẹn một bụng âm mưu.
Đường Ngữ sửng sốt, lập tức thấy Băng Mật bước đi nhanh hơn.
Ok, cưng đi nhanh thì anh đây cũng đi nhanh.
Cậu cũng nhanh chân bước theo.
Kết quả... Vừa không cẩn thận đã biến thành đi song song nhau. Cái tình huống này cmn lùi cũng không được tiến cũng không xong. Đường Ngữ ngượng đến mức đưa tay phải che mặt, giống như làm như vậy thì cậu sẽ tàng hình trong mắt Băng Mật.
Băng Mật liếc người đang che mặt phía bên phải, mặt không biểu cảm, sải dài chân bước nhanh hơn. Trùng hợp lúc này xe buýt công cộng dừng lại, hắn chân dài nhanh chóng đi vào. Không ngờ rằng Đường Ngữ đang đi sau lưng đã đuổi kịp, Băng Mật đi sâu vào trong xe, cầm tay vịn, quay đầu làm lơ cậu.
Đường Ngữ như một miếng kẹo mạch nha, vứt cũng vứt không được. Cậu cầm cái tay vịn kế bên Băng Mật. Cậu cũng đi tuyến xe này về nhà, lúc trước cậu không để ý Băng Mật cũng đi cùng tuyến, bây giờ liền tiện đường.
Mọi thứ đúng là trùng hợp đến vô lý.
520 ngay lập tức đưa tối hậu thư:【Còn mười lăm phút nữa, cưng còn xấu hổ không?】
Đường chó ngu xù lông, ngay lập tức được Lương Tĩnh Như ban cho dũng khí, cậu nói phóng đại: 【Tại sao tao lại bị mất mặt? Vì không bị hủy giá trị nhan sắc, ngay cả việc bám đuôi cậu ta tao cũng làm rồi, còn gì mà không làm được nữa? Chuyện gì cũng giải quyết được, Băng Mật là cái thá gì!】
520: 【.......】Còn làm thơ.
Vậy mà đến lúc sắp xuống xe Đường Ngữ vẫn chưa mở miệng, làm 520 muốn hỏng:【Còn dư lại ba phút!】
Vì sao nó lại bị trói định với một ký chủ nhát gan như vậy cơ chứ? Xem ra không hù một phát không được.
520:【Thấy con đường trước mặt cậu không? Cơ hội cuối cùng đấy.】
【Á Á Á!!!】Đường Ngữ đột nhiên che trán mình. Không phải là cậu bị cái gì dọa, mà là do 520 tự dưng bứt một cọng tóc ngay trán cậu, 【Con trai của tao!】
Cậu trong đau mà ngoài cũng đau.
Tóc là nền tảng cơ bản của sắc đẹp đó, rụng một cọng chính là mất một đứa con, là mất một điểm giá trị nhan sắc, có thể không đau lòng sao.
520:【Thử cảm giác tuổi trẻ hói đầu một chút. Đau lòng đủ chưa? Đi mau!】
Đường Ngữ sắp sụp đổ. Bây giờ cậu đưa cổ ra cũng là một đao, rụt cổ lại cũng là một đao, nói chuyện thì nói thôi!
Ở một con đường không quá rộng, một thiếu niên ngăn một thiếu niên lạnh nhạt khác, căng cổ kiên cường nói: "Này, cậu đứng lại đó cho tôi."
Giọng điệu như thể muốn đánh nhau.
Băng Mật liếc nhìn thiếu niên trước mặt, xem ra là nhịn không được rồi. Hắn muốn xem xem Đường Ngữ định làm gì.
Chỉ thấy Đường Ngữ lấy hai tay che mặt, hít một hơi thật sâu.
Ngay lúc Đường Ngữ đang câm lặng một cách vô nghĩa thì lương tâm của 520 trỗi dậy: 【Chỉ cậu cách bắt chuyện nè.】
Đường Ngữ nhìn hàng chữ xuất hiện trước mặt, trong nháy mắt, cậu bị sét đánh đến ngoại tiêu lý nộn*, mệt tim quá không muốn yêu nữa:【 Tao thảo**....】
*Ngoại tiêu lý nộn (外焦里嫩): 1. Bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại| 2. Gặp một việc rất ngạc nhiên, rất kinh ngạc, dâng trào cảm xúc.
**Để nguyên vì ở dưới Đường Đường lại bẻ cua
529: 【 Không được nói tục. 】
Đường Ngữ:【 Tao thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên*... 】không ép buộc bản thân thì chẳng thể biết mình hóa ra lại là một cỗ máy chế thơ di động.
*Ở đây Đường Đường chế lại từ bài "Thôn Cư" của Cao Đỉnh, một nhà thơ thuộc triều đại nhà Thanh. Câu gốc là "Thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên, phất đê dương liễu túy xuân yên."
520 mỉm cười.jpg
Băng Mật đi lướt qua Đường Ngữ, lại nghe người đứng phía sau nói một câu: "Nửa kia lý tưởng của cậu là gì?"
Băng Mật: "......?"
"Tôi hỏi cậu mấy vấn đề thôi," Đường Ngữ đi đến trước mặt Băng Mật, "Cậu có nói không?"
Cậu ngoài miệng cứng rắn, nhưng mà trong lòng đã loạn cào cào thành một cục, cảm thấy như vầy là quá thân mật rồi. Băng Mật trả lời mới là lạ, trừ khi hắn cũng giống cậu bị hệ thống ấn đầu trả lời. Lúc này ánh mắt Băng Mật như đang nhìn một người bị thiểu năng trí tuệ thời kỳ cuối. Chẳng lẽ tên ngốc đó nhịn lâu như vậy là nhịn cái này à? Người nào không biết còn tưởng rằng Đường Ngữ đang tỏ tình đó. Hắn quả nhiên đã xem nhẹ mạch não của Đường Ngữ. Vốn tưởng rằng cậu muốn đánh một trận, kết quả lại làm hắn "vừa ngạc nhiên vừa vui mừng".
Hắn sẽ trả lời vấn đề thiểu năng trí tuệ như vậy à?
Tất nhiên là không rồi, nghĩ cũng đừng nghĩ, cả đời cũng không, trừ khi hắn có bệnh giống Đường Ngữ, bệnh ấu trĩ.
Băng Mật tặng cho Đường Ngữ một nụ cười trào phúng, thật sự là đỉnh cao của "chảnh chó": "Có thời gian nhảm nhí với tôi, không bằng đi bệnh viện kiểm tra lại não mình."
Hắn lại lướt qua Đường Ngữ một lần nữa, thời gian của hắn rất quý giá, không thể lãng phí vì tên ngốc này.
Nhưng mà......
Hắn vừa mới bước được một bước, một giọng nói bất nam bất nữ vang lên.
【Ây da, xin chào, tui là hệ thống Oan gia tương.... Không, Oan gia hòa hảo, tên là 5... À không, 222, gọi tui là tiểu nhị là được.】520 đang muốn viết kịch bản phim tám giờ.
Băng Mật:【Vậy thì liên quan gì đến tôi?】Hắn cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh thong dong.
222:【Hahaha, bởi vì cậu cực kỳ có duyên với Đường Ngữ bé nhỏ, cho nên hệ thống tự trói định cậu.】
Băng Mật lạnh lùng.
222:【......】"Chảnh" ghê.
Băng Mật:【Cho nên cậu muốn tôi hòa hợp với Đường Ngữ?】
222 ngạc nhiên:【Đúng rồi thân ái~】
Băng Mật:【Hiển nhiên là giả thuyết không thể đứng vững được.】
222 cảm thấy hắn khó chơi hơn Đường Ngữ nhiều, nhưng mà không sao, hệ thống có đòn sát thủ:【Cậu là ký chủ hiện tại của tôi, không làm nhiệm vụ sẽ phải chịu phạt.】
Băng Mật cười nhạt một tiếng:【Tùy cậu, tôi không sợ.】
222 cũng không bị dọa lui:【Theo tư liệu viết, cậu bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hơn nữa còn sợ bị sốt. Sợ bị sốt này hình như là bóng ma thời thơ ấu của cậu, tôi tạm thời không tra được nguyên nhân cụ thể, nhưng mà...】
【Câm miệng, tôi chấp nhận.】 Băng Mật nhíu mày, hắn không muốn bất kỳ ai nhắc tới chuyện cũ của hắn. Bệnh OCD đúng là nhược điểm của hắn, 222 đang nắm bảy tấc* của hắn.
*Bảy tấc là nhược điểm, đánh rắn thì đánh rắn bảy tấc vì nó là nhược điểm chí mạng của con rắn á.
222 thở phào nhẹ nhõm:【Cơ chế thưởng phạt của hệ thống "Oan gia hòa hảo" là: mỗi một lần hoàn thành một nhiệm vụ sẽ được một điểm, gom đủ năm điểm sẽ được nhận một thẻ chức năng tùy ý. Không hoàn thành, trừ một điểm. Mỗi một điểm trừ sẽ khiến cậu bộc phát OCD và bị bệnh. Bây giờ nhiệm vụ bắt đầu. Bất kể Đường Ngữ bé nhỏ hỏi cái gì, cậu đều phải trả lời, trả lời đến khi cậu ấy ngừng hỏi thì thôi nha~】
Băng Mật cười mỉa mai, hắn vậy mà phải chủ động hòa hảo với Đường Ngữ à?
Nếu là lúc trước thì tuyệt đối không thể nào.
222:【Hoàn thành được thêm một điểm, không hoàn thành trừ điểm sẽ bị phạt.】
Trên đường người đến người đi, hai bạn trẻ đứng đối diện nhau bên lề.
Đường Ngữ không nghĩ rằng Băng Mật sẽ trả lời nên cậu đã chuẩn bị chiến đấu tiếp.
Vậy mà... Băng Mật nhìn cậu, trả lời: "Thấy thích là được."
Đường Ngữ: "!!!"
Ngoài ý muốn, quá ngoài ý muốn.
Tuy rằng nghe là biết trả lời cho có, nhưng quan trọng là có trả lời đó!!!
Băng Mật sao có thể trả là lời câu hỏi như vậy?
Đường Ngữ vẫn còn đang khϊếp sợ, câu hỏi tiếp theo đã hiện lên trước mắt, cậu ngay lập tức hỏi: "Cậu cao bao nhiêu?"
"187 cm." Câu hỏi này so với cái vừa nãy vẫn bình thường chán.
Một trăm tám bảy, cao hơn Đường Ngữ tận bảy cm, nếu có thể mót bớt chiều cao, Đường Ngữ chắc chắn sẽ mót cho đến khi Băng Mật biến thành một chú lùn. Câu hỏi tiếp theo, Đường Ngữ: "Sinh nhật của cậu là ngày bao nhiêu?"
Cậu không tin Băng Mật sẽ tiếp tục trả lời. Nếu hắn lại trả lời, lúc về nhà cậu sẽ để hamster vuốt ve cậu.
Nghe thấy hai chữ "sinh nhật", sắc mặt Băng Mật thay đổi rõ ràng. Vừa nãy còn chảnh đến không chịu được, bây giờ lại là tức giận.
Băng Mật lại chuẩn bị đi lướt qua Đường Ngữ, hắn không có ý định trả lời câu hỏi này, Đường Ngữ đã chạm vào điểm giận của hắn. Ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm giác cái răng khôn trong miệng bị đau, như thể có một nha sĩ cầm cái kìm bẻ mạnh một cái.
222:【Cảnh cáo, chưa trả lời xong câu hỏi.】
Mồ hôi lạnh chảy ra từ trán Băng Mật. Hắn nắm chặt tay, từ kẽ răng nhả ra một câu: "ngày 20 tháng 11 năm 19xx."
Đường Ngữ: "Cậu...???"
Xong rồi, hamster muốn vuốt cậu.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Đường chó ngu: Nói ra mấy người lại không tin, tui năm 17 tuổi đã thân cận với chồng tương lai đó.
Tiểu Ngân Hà: Cầu cất chứa, cầu bình luận, đưa bao lì xì!
Tiểu Ngân Hà: Xin hãy cất chứa, xin hãy bình luận, đưa lì xì!
Tác giả tại tuyến lăn lộn bán manh, moah moah
- --
Khoai Tây xàm xí: Đoạn đầu chương tác giả cứ nòng nọc nòng nọc làm hai đứa điên cả đầu, đi tra mới biết là từ đó đồng âm với Kha Đô. Mấy bạn muốn để Kha Đô hay nòng nọc?
Thơ văn các thứ:
Đây là bài thơ được Đường Đường chỉnh sửa:
村居
草长莺飞二月天,拂堤杨柳醉春烟。
儿童散学归来早,忙趁东风放纸鸢。
(Thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên, phất đê dương liễu túy xuân yên.
Nhi đồng tán học quy lai tảo, mang sấn đông phong phóng chỉ diên.)
Nghĩa:
Cỏ cây tháng hai tươi tốt, cây liễu xuân phất phơ bên đê
Trẻ em tan trường về sớm, thừa dịp gió đông đi đua diều.
26/06/2020
Hết chương 3.