Edit: Đào
Beta: An An
Không biết sao edit Cố Minh Âm bị mất chữ Â rồi huhu =(( mn chịu khó nhé, e sẽ sửa lại sau
_
Những lời này quá mức ý vị thâm trường, khiến Cố Gia Vũ nao nao. Hắn lúc này mới phát hiện Minh Âm vẫn mặc lại bộ quần áo ngày đó khi rời nhà trốn đi, quần áo giặt quá nhiều lần khiến vải vóc đã bắt đầu trở nên trắng bệch. Không giống với Cố Tịch Nguyệt trên người luôn có đủ các loại trang sức nhỏ tình xảo, gương mặt Cố Minh Âm không có một tia điểm xuyết, ngay cả dây buộc tóc đuôi ngựa màu đen đều có dấu hiệu muốn đứt.
Hắn lúc này mới nhận ra, người trong nhà hình như chưa bao giờ tặng cho Cố Minh Âm đồ vật gì cả, kể cả một vài trang sức dù là khuyên tai nhỏ cũng không có.”
Hắn không hiểu tại sao cảm thấy khó chịu, lại không tìm được bất kỳ nguyên nhân nào.
“Một bên hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt vốn nên thuộc về tôi, một bên giống như người bị hại khắp nơi khóc lóc kể lể. Cô ta không sai? Tôi thấy chưa chắc đâu nhỉ?”
Cố Minh Âm ngôn từ sắc bén, ra sức chọc hai người kia tức đến nổ phổi.
Cố Tịch Nguyệt càng ngày càng cảm thấy khó chịu, mà Cố Gia Vũ cũng bởi vì lời nói này cũng cảm thấy đủ loại cảm xúc không được tự nhiên, hắn từ đầu đến cuối không bằng lòng tiếp thu rằng đứa em gái mình yêu thương mười mấy năm chỉ là một người dưng, vẫn luôn không ngừng vì lẽ đó mà biện giải: ” Mày nói cái này với bọn tao có ích lợi gì, ban đầu là y tá ôm sai người, đây chính là điều ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn nha ~” Cố Minh Âm kéo dài ngữ điệu, ý cười dần dần sâu thêm, nhưng cũng không chạm đến đáy mắt, cô nhìn chằm chằm Cố Tịch Nguyệt, ” Vậy thì nói chưa chuẩn rồi.”
Cố Tịch Nguyệt sống lưng lành lạnh, mồ hôi lạnh dần xuất hiện.
“Minh, Minh Âm, em hôm nay chủ yếu là muốn mời chị ăn cơm, nếu chị không muốn, thì… thì thôi vậy.”
“Sao lại thôi?” Cố Minh Âm chú ý tới bóng dáng đang chậm rãi đi đến, đối phương trong ngực ôm một con gấu bông thật lớn, gấu che mất tầm nhìn của “cô ấy”, đi đường vô cùng phí sức, Minh Âm nói, “Có điều tôi còn mang theo một người bạn, không biết cô có ngại hay không.”
Lời nói cũng đã nói vậy, Cố Tịch Nguyệt nào có lý do cự tuyệt, liền vội vàng gật đầu nói không ngại.
Cố Minh Âm đi xuống bậc thang, tự nhiên mà đưa tay ra nhận con gấu bông gấu trúc trên tay thiếu nữ. Con gấu bông thể tích khá lớn, ôm một chút cô cũng bắt đầu chảy mồ hôi.
Thẩm Dư Tri từ trong túi nhỏ cầm ra một cái khăn tay màu hồng phấn dịu dàng lau mồ hôi ở tóc mai của cô, “Ngại quá Âm Âm, có phải tớ đã để cậu chờ rất lâu rồi không.”
“Không có.” Cố Minh Âm hai tay nâng con gấu bông, “Cậu mua cái này làm cái gì?”
“Tớ sợ cậu lần đầu tiên cùng tớ ra ngoài ăn cơm sẽ cảm thấy không tự nhiên, cho nên mới mua cho cậu một người bạn để chơi cùng, cậu có thích không?”
Ánh mắt của “cô” sáng long lanh, ngữ điệu dường như không thuộc về cái tuổi ngây thơ này.
Cố Minh Âm cúi đầu nhìn về phía con gấu mập mạp kia, gật gật đầu: “Thích.”
Nghe vậy, Thẩm Dư Tri suиɠ sướиɠ nở nụ cười.
“Cô” lúc này mới chú ý tới anh em Cố gia đứng ở bên cạnh, nhíu mày, cũng không quá bất ngờ.
“A Vũ cũng tới nơi này ăn cơm sao?”
Cố Gia Vũ không nghĩ đến thanh mai cùng nhau lớn lên sẽ cùng Cố Minh Âm ở một chỗ, nhìn hai người ở chung còn rất quen thuộc, lập tức mặt mày yên lặng, “Ừ.”
“Vậy chúng ta…”
Cố Minh Âm đánh gãy nàng: “Tịch Nguyệt nói muốn mời chúng ta ăn cơm, dù sao đều gặp nhau rồi, chúng ta liền cùng nhau đi.” Cô cười tủm tỉm nhìn sang, “Đúng không, Tịch Nguyệt.”
Cố Tịch Nguyệt nào dám nói không phải, liếc mắt nhìn Thẩm Dư Tri, không tình nguyện nhẹ gật đầu.
Trong ánh mắt miễn cưỡng bị Thẩm Dư Tri bắt giữ rành mạch, Thẩm Dư Tri thần sắc thanh thiển, ngữ điệu cũng rất xa cách như thường: “Anh em các cậu cùng nhau ăn cơm, tớ đi theo hình như không tốt lắm, tớ nghĩ tớ vẫn nên trở về…”
“Không có việc gì.” Cố Tịch Nguyệt biết Cố Gia Vũ coi trọng “cô”, làm sao để cô nàng trở về, vội vàng gọi lại, “Tri Tri, chúng ta cùng nhau ăn.”
” Vậy tôi đây quấy rầy rồi.”
Thẩm Dư Tri nhếch môi, theo sau Cố Minh Âm đi về phía bọn họ.
Thẩm Dư Tri để quản lý cho bốn người mở một cái gian phòng, trong đó Cố Minh Âm ngồi ở tận cùng bên trong, bên tay trái là gấu trúc siêu to khổng lồ, bên tay phải Thẩm Dư Tri, anh em Cố giá ở đối diện.
Phục vụ đem tới thực đơn tinh xảo để trước mặt tất cả, ” Xin mời quý khách gọi món”
Cố Tịch Nguyệt đem thực đơn đẩy đến trước mặt của Cố Minh Âm, giọng nói trong trẻo: “Minh m từ nhỏ sống ở trên núi, đoán chừng cũng chưa từng ăn cơm thành phố bao giờ. Món ăn ở đây đều rất ngon, hôm nay chị phải nếm thử thật tốt nhé.”
Lời này nghe vào tai có vẻ như không có gì sai cả, cẩn thận suy nghĩ liền có thể phát hiện lời châm chọc cô là đồ nhà quê.
Nguyên chủ là một cô gái tự ti yếu ớt, nếu nghe vậy tránh không được tức giận, hoặc là trực tiếp nháo lên. Cố Minh Âm mặt vô biểu tình tiếp nhận thực đơn, mỗi một món đồ ăn đều có giá cả khiến người ta âm thầm líu lưỡi.
Cố Tịch Nguyệt nhìn Cố Minh Âm cùng với hoàn cảnh không hợp nhau, khóe môi nâng lên, dường như vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ vừa giống như đang khoe khoang, “Ba mẹ ngày hôm qua vừa cho em tiền tiêu vặt, chị thích ăn cái gì thì gọi, đừng khách khí với em.”
Thẩm Dư Tri vẫn luôn yên lặng không nói gì đột nhiên ngước mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, “cô” đang muốn mở miệng, đã nghe bên cạnh truyền đến âm thanh lành lạnh của Cố Minh Âm, ” “Em gái” yên tâm, tôi khẳng định không khách khí với cô đâu”
“Tôi muốn tất cả đồ ăn một trang này” Cố Minh Âm chỉ vào thực đơn, không để ý Cố Tịch Nguyệt sắc mặt đột ngột biến sắc, lại lật đến trang thứ hai: ” Một trang này, còn có trang này nữa…”
“Minh, Minh m chị…” Cố Tịch Nguyệt đang muốn nói “Gọi nhiều như vậy chị sẽ ăn không hết”, đã thấy Cố Minh Âm nâng đôi lông mi dài, trên mặt mang biểu tình như cười như không:
“Tôi lần đầu tiên tới được nhà hàng tốt như vậy, mấy thứ này tôi cũng chưa từng ăn qua, cho nên đều muốn nếm thử một chút”
Cố Tịch Nguyệt âm thầm cuộn tay thành nắm đấm, lời nói ban đầu muốn nói ra lập tức bị cô ả nuốt trở về.
“Tịch Nguyệt, tôi có phải gọi quá nhiều rồi hay không?” Cố Minh Âm ý cười trào phúng.
“… cũng, cũng bình thường.”
Minh Âm còn nói: “Nếu tôi gọi quá nhiều thì bỏ bớt vài món, lỡ như tiền tiêu vặt ba mẹ đưa cho cô không đủ thì làm sao bây giờ.”
Cố Tịch Nguyệt phía trước vừa mới nói qua cha mẹ cho rất nhiều tiền tiêu vặt, hiện tại nếu làm theo ý cô chẳng phải là đánh rơi mặt mũi chính mình à. Cô ta cảm thấy Cố Minh Âm cố ý, rõ ràng trong lòng tức gần chết lại không thể lộ ra nửa điểm không vui, dù sao bên cạnh còn có Thẩm Dư Tri.
Thẩm Dư Tri cũng thích Triệu Mặc Thần, cô ta biết rõ ràng thấu đáo.
So với xấu mặt trước Cố Minh Âm, cô ta còn sợ xấu mặt trước Thẩm Dư Tri hơn.
Cố Tịch Nguyệt đè nặng hỏa khí, nhẹ nhàng tươi cười: “Em chủ yếu là sợ chị gọi nhiều như vậy sẽ ăn không hết, món ăn ở đây lại ăn ngon như vậy, lãng phí thì đáng tiếc .”
“À, cái này cô cũng đừng lo lắng.” Cố Minh Âm đối với người phục vụ nói, “Mấy món này không cần mang lên, trực tiếp gói cho tôi mang về.”
Cố Tịch Nguyệt trừng mắt, nháy mắt sửng sốt.
Cô nói: ” Thẻ ăn của tôi thật sự không có tiền, mấy món như này có thể để ở tủ lạnh nhà ăn, đủ cơm trưa hai ngày của tôi rồi.”
Cả phòng yên tĩnh.
Cố Gia Vũ chưa từng gặp qua loại người không biết xấu hổ như thế, lập tức tức giận mắng: “Cố Minh Âm, mày có thấy mất mặt không đấy? Nào có người mời mày ăn cơm mà còn đóng gói mang về?!”
“Mất mặt thì chết chắc?” Cố Minh Âm oán giận ngược lại.
“…”
“Mất mặt không người chết, nhưng đói bụng sẽ chết người. Hơn nữa, cô nhìn qua, cười nhạo một tiếng, “Lãng phí mới là việc rất đáng xấu hổ.”
Hai anh em á khẩu không trả lời được, trong đầu trống rỗng.
Cố Minh Âm đem thực đơn chuyển đến bên cạnh Thẩm Dư Tri: ” Cậu cũng nên gọi đi, dù sao Tịch Nguyệt làm chủ, đừng khách khí với cô ấy.”
Thẩm Dư Tri vậy mà thật sự không có khách khí, thuận theo cô lại gọi thêm vài món đồ ăn.
Cố Tịch Nguyệt hô hấp ngưng trệ.
Tay đặt ở trên đầu gối không tự giác nắm lấy túi xách nhỏ trên ghế, Cố gia rất có tiền, tiền tiêu vặt do đó so với người bình thường càng nhiều, nhưng dù nhiều cũng chả bao nhiêu, dù sao bọn họ đều chưa thành niên, cần hạn chế mức chi tiêu một cách hợp lý.
Đồ ăn Vân Cảnh Lầu đều rất đắt, còn phải ngầm cho phục vụ tiền boa, tiền boa cũng phải đến hai ba trăm. Cố Tịch Nguyệt vốn cho là lòng tự trọng của đối phương lớn như vậy, nghe cô ta nói ra lời như vậy chắc chắn sẽ không gọi món ăn, có tùy tiện gọi ba bốn món là đủ rồi.
Nhưng mà …
Kế hoạch toàn bộ thất bại không nói, cô còn phải trả bữa cơm này số tiền đến năm còn số.
Cố Tịch Nguyệt cảm thấy Cố Minh Âm từ lúc rời nhà bỏ đi ngày đó liền trở nên không đúng lắm, trở nên xa lạ như vậy, hoặc là nói… cô ta có thể chưa từng có hiểu rõ cô.
Cố Tịch Nguyệt khó hiểu cảm thấy hoảng hốt, đồ ăn đi lên cũng không ăn được vài miếng. Cô ta vụиɠ ŧяộʍ dùng điện thoại kiểm tra số sư tài khoản, con số trên màn hình thiếu chút nữa khiến cô ta kêu lên. Cố Tịch Nguyệt lúc này mới nhớ tới đêm qua mua không ít túi xách, số dư tài khoản đương nhiên là không đủ…
Cố Tịch Nguyệt nhìn hai người phía trước đang yên lặng ăn cơm, đột nhiên linh quang chợt lóe, cô ta cầm túi xách đứng dậy, “Em đi toilet một chút.”
Cố Gia Vũ ừ một tiếng, không có để ý.
Minh m buông đũa, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo Thẩm Dư Tri, cô nàng lập tức hiểu ý, kéo lại cánh tay Minh Âm, “A Vũ, tớ cùng với Âm Âm cũng đi toilet nhé.”
Lúc này đây, Cố Gia Vũ đang cúi đầu chơi di động hơi hơi nhíu mày, lát sau lại ừ một tiếng.
Hai người nhìn nhau, ôm con gấu bông rời đi.
Cố Minh Âm đi đến trước bàn phục vụ: “Xin chào, xin hỏi đồ ăn chúng tôi gọi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi.” Phục vụ đem mấy hộp thức ăn đóng gói nghiêm ngặt đưa qua, “Xin ngài cầm cẩn thận.”
“Cám ơn.” Cố Minh Âm hai tay tiếp nhận, đối với người phục vụ thần sắc hoang mang nói, “Anh tôi trả tiền, chính là người kia.”
Nghe đến câu này người phục vụ lập tức lộ ra tươi cười, cúi chào bọn họ: “Cảm ơn ngài đã đến, đi về cẩn thận.”
Cố Minh Âm mang theo gói to gói nhỏ, nhanh nhẹn rời nhà hàng.
Muốn hố cô, cửa sổ cũng không có.
**
Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com @tiemduahau và meothichandua.wordpress.com mọi web khác đều là ăn cắp
Cố Gia Vũ đối với tất cả điều này đều không hề phát giác, ăn một miếng cơm lại xem điện thoại một chút, cuối cùng nhắn tin cùng mấy thằng đệ: [ Con gái thật phiền toái. ]
[ Mập Mạp: Anh, hẹn hò à? ]
[ Cố Gia Vũ: Không phải, đi cùng em gái. Ăn một bữa cơm mà đi nhà vệ sinh cả trăm lần. ]
[ Mập Mạp: Anh lại không hiểu, còn gái đi WC cũng không phải thật sự đi WC, do người ta muốn trang điểm . ]
Bọn họ trang điểm sao?
Thẳng nam sắt thép Cố Gia Vũ nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Cố Gia Vũ sớm đã ăn no, không gian quá mức yên tĩnh cuối cùng cũng khiến hắn ý thức được điều gì không đúng.
Những người kia ở trong nhà vệ sinh có phải quá lâu rồi không?
Đang hoang mang, một tin nhắn WeChat gửi đến.
[ Tiểu tiên nữ: Anh, bụng em có chút không thoải mái nên đi về trước , anh giúp em ứng ra, trở về em sẽ trả anh nhé ]
? ? ?
Hắn vừa nhìn xong tin nhắn, liền thấy phục vụ thong thả bước vào, “Xin chào, bạn ngài cũng đã trở về. Đây là biên lai, mời ngài xem trước.”
“Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn quẹt thẻ hay là tiền mặt.”
“… ??”
“… ?????
Đm
Chơi hắn?