Yêu Thầm Hương Bơ Sữa

Chương 46

Chương 46

Trước đó, Lâm Hề Trì đã chuẩn bị rất kĩ cho nụ hôn đầu tiên, vì cô muốn vào thời khắc mình thực sự trải nghiệm có thể bình tĩnh dẫn dắt Hứa Phóng, tránh cho anh không đến nỗi chân tay luống cuống.

Vậy mà, hiện tại.

Lâm Hề Trì ão não, nín thở, sống lưng cứng đờ, vì hoang mang rối loạn mà hai mắt mở tròn xoe, từng chút từng chút dùng sức siết chặt điện thoại.

Môi hai người dán sát vào nhau.

Hứa Phóng không làm thêm động tác nào khác, tròng mắt anh rất tối, bị ngọn đèn đường màu cam nhuộm vàng, vùng khuất sau tai anh trở nên đỏ bừng.

Lông mi Lâm Hề Trì cong cong, run rẩy như hai cây cọ nhỏ.

Bàn tay phải của Hứa Phóng đặt trên đầu Lâm Hề Trì, đầu ngón tay anh di chuyển xuống dái tai cô, ngón cái và ngón trỏ xoa nhẹ lên da thịt mềm mại của cô.

Sau đó, môi Hứa Phóng rời khỏi Lâm Hề Trì, ngẩng đầu lên.

Lâm Hề Trì nhìn thấy đôi môi anh, có lẽ vì ánh sáng mà trông nó đỏ hơn bình thường, mái tóc đen xõa xuống trước trán, cùng với ánh sáng lóe qua trên mặt, lúc này trông anh giống như ma cà rồng vừa mới ăn một bữa điểm tâm.

Bóng tối rực rỡ, nhưng mơ hồ.

Dường như có tiếng pháo hoa nở rộ quanh tai cô, một tiếng rồi lại một tiếng nối tiếp nhau, vang dội khắp bầu trời.

Những màu sắc khác nhau loang lỗ phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của anh, tỏa sáng lấp lánh.

Sau đó, miệng Hứa Phóng cong lên một cách khó hiểu, anh đưa tay nhéo cằm cô.

"Nín thở một phút?"

Nghe vậy, Lâm Hề Trì hoàn hồn, đẩy tay anh ra, đầu như bốc khói, giấu nửa mặt vào trong khăn quàng cổ, trông giống như một chú chuột lang nhỏ, muốn tìm cái hố để ẩn mình.

Im lặng vài giây.

Lâm Hề Trì đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt như kiểu không muốn chỉ mình mình xấu hổ, nghiêm túc nói: "Vừa rồi cậu cũng nín thở."

"..."

"Cậu nín nửa phút."

"..."

Cha mẹ Lâm Hề Trì không hứng thú hay có khái niệm đón năm mới, vào thời điểm này hằng năm, họ vẫn lên giường lúc 9 giờ 30 và ngủ lúc 10 giờ. Đối với họ, đêm giao thừa đến ngày mùng một tết Tết Âm lịch mới đúng nghĩa là đón năm mới.

Cho nên trước 16 tuổi, Lâm Hề Trì chưa bao giờ có ý nghĩ đi đón giao thừa. Thường là trước khi ngủ còn là năm cũ, thức dậy xong liền là năm mới.

Sau khi lên cấp ba, giờ đi ngủ của Lâm Hề Trì chuyển từ 11 giờ thành 12 giờ đêm. Cô dành nhiều thời gian hơn cho việc học, không còn đến nhà Hứa Phóng chơi game như hồi cấp hai.

Còn Hứa Phóng thì đặc biệt không thích học, bố Hứa và mẹ Hứa cũng không quan tâm đến chuyện điểm trác nên anh sống rất tự do an nhàn.

Ban đầu, về nhà chẳng có việc gì làm là Hứa Phóng lại chơi game, chơi chán rồi ngủ. Nhưng dưới tác động của Lâm Hề Trì, sau khi anh chơi game xong, nằm xuống giường, lăn lộn trên giường một lúc, sau đó lương tâm trỗi dậy, quyết định ngồi vào bàn làm bài tập.

Vào đêm giao thừa bước sang năm 2009.

Sau khi tắm rửa xong, Lâm Hề Trì trở về phòng, bắt đầu hoàn thành bài tập giáo viên giao. Mặc dù mới chỉ là lớp 10 nhưng tổng cộng phải học 9 môn, lượng bài tập cũng không phải ít.

Được nghỉ học 3 ngày, Lâm Hề Trì muốn làm xong tất cả bài tập trong 2 ngày, một ngày còn lại sẽ để chuẩn bị trước nội dung bài mới.

Đợi cô làm xong bài tập cho 3 môn tổng hợp thì kim ngắn đã điểm 12 giờ đêm.

Lâm Hề Trì vươn vai, mở cửa nhìn ra ngoài, đèn trên hành lang đã tắt hết, cửa phòng Lâm Đình và Lâm Hề Cảnh đóng chặt. Chắc giờ này họ đã ngủ hết rồi.

Lâm Hề Trì vào nhà vệ sinh súc miệng đánh răng, sau đó trở về phòng mở điện thoại ra liền nhìn thấy tin nhắn của Hứa Phóng: [Cậu ngủ chưa? 】

Khi đó, Lâm Hề Trì còn đang sài điện thoại cục gạch, lúc bấm phím sẽ tạo ra âm thanh thánh thót, phụ thêm với hiệu ứng âm thanh của điện thoại di động.

Cô đặc biệt thích nghe tiếng này, vội vàng gửi cho anh một tràng dài tin nhắn: [Không. Tớ vừa làm xong bài tập về nhà của 3 môn. Tớ định làm thêm một môn nữa rồi mới đi ngủ, cậu nhớ phải làm đấy nhá, tới không chép bài cho cậu nữa đâu. Nhưng mà cậu có biết làm không? Nếu không mai tớ đến nhà cậu cùng làm nhé. 】

Hứa Phóng phớt lờ tất cả những lời nói sau dấu chấm câu đầu tiên của cô: [Vậy xuống đây đi. 】

"..."

Lâm Hề Trì không biết anh định làm gì, nhưng cô vẫn nghe lời, nhè nhẹ mở cửa phòng đi xuống lầu. Từ hành lang xuống đến tầng 1 tối om. Cô không muốn đánh thức ba mẹ, nên đi nhẹ hơn bình thường một chút, cũng không bật đèn.

Lâm Hề Trì không sợ bóng tối, vì vậy cô dựa vào ánh sáng yếu ớt của điện thoại đi đến cửa chính.

Lách cách một tiếng, cửa mở ra.

Lâm Hề Trì vươn đầu nhìn ra ngoài, đại khái liếc mắt một cái, không thấy ai. Cô ngẩng đầu nhìn về hướng phòng Hứa Phóng, vẫn đang sáng đèn, rèm cửa mở không chút che đậy.

Ánh sáng trắng chói lọi chiếu ra bên ngoài.

Lâm Hề Trì kinh ngạc đi tới phía trước hai bước, nhìn thoáng qua, đột nhiên phát hiện ở bụi cây bên cạnh có một bóng người. Cô sửng sốt, vội vàng lùi lại hai bước, miệng vô thức bật ra câu chửi thề.

Nhưng ngay sau đó cô liền nhận ra người kia là Hứa Phóng.

Trong tiềm thức Lâm Hề Trì thở phào nhẹ nhõm, đi về phía anh, trầm giọng nói: "Có việc gì à?"

Hứa Phóng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó nhanh chóng đứng lên, thản nhiên nói: "Mấy giờ rồi?"

"Bây giờ.." Lâm Hề Trì nhìn điện thoại: "Còn 2 phút nữa là đến 12 giờ."

Sau đó anh không nói gì nữa.

Lâm Hề Trì thấy khó hiểu: "Cậu muốn làm gì?"

"Bây giờ mấy giờ."

".. Vẫn là 58 phút."

"..."

Lâm Hề Trì: "Cậu gọi tớ xuống chỉ để hỏi mấy giờ thôi à?"

Hứa Phóng không nói đúng cũng chẳng nói sai, uể oải rũ mi mắt xuống, như thể cực kỳ buồn ngủ.

Lâm Hề Trì cảm thấy tên gia hỏa này thực sự cần người khác lo lắng cho quá nhiều, cần người lo về việc học, người lo về sức khỏe. Cô ngáp dài thì thào: "Mau về ngủ đi, hay là muốn tớ đưa cậu về?"

Nhưng Hứa Phóng giống như cái máy lặp lại: "Mấy giờ rồi."

"..."

Lâm Hề Trì nghĩ hôm nay anh thật sự rất đáng sợ.

Cô lại nhìn lướt qua điện thoại, không quản anh nữa, thỏa hiệp nói: "12 giờ rồi." Sau vài giây, cô lại không nhịn được hỏi: "Cậu định làm gì?

Lúc này Hứa Phóng mới ngước mắt lên, nhìn cô chằm chằm một hồi, bình tĩnh nói:" Về đi. "

Lâm Hề Trì:"... "

Cô bị anh làm cho tức chết rồi, chửi một câu" bệnh thần kinh "rồi chạy vọt về nhà.

Sau khi trở về phòng, Lâm Hề Trì nhìn sách trên bàn, muốn tiếp tục làm bài tập nhưng lại bị chuyện này làm cho phân tâm, nghĩ một hồi cũng không đoán ra Hứa Phóng muốn làm gì.

Lâm Hề Trì mở rèm nhìn ra ngoài, thấy đèn trong phòng Hứa Phóng đã tắt.

Có vẻ anh đã đi ngủ rồi.

Mỗi năm sau đó, vào thời điểm này, Hứa Phóng lại lặp lại hành động như vậy.

Cho đến tận năm nay, khi hai người ra ngoài đón giao thừa, Lâm Hề Trì rốt cuộc không còn phải chịu đựng cảnh tượng kia nữa - gió đêm l*иg lộng, thiếu niên mặt vô cảm đứng trước mặt cô, bất kể cô hỏi gì cũng chỉ lặp đi lặp lại cùng một câu nói đó.

Thật đáng sợ.

Lâm Hề Trì quay đầu nhìn Hứa Phóng.

Vừa rồi anh còn đang bực bội vì bị cô vạch trần, tựa lưng vào thành ghế, không thèm nói chuyện với cô. Các hành khách khác trên xe buýt lần lượt đi lên, lấp đầy hàng ghế trước.

Lâm Hề Trì hắng giọng đi đến ngồi cạnh anh, tỏ vẻ bí hiểm:" Rắm Rắm, ước nguyện hôn tớ của cậu đã thực hiện được rồi. "

"... "

" Vậy nên cậu phải hoàn thành tâm nguyện năm mới cho tớ. "

Hứa Phóng liếc cô một cái, từ danh sách bạn bè trong điện thoại lục đến nhật ký trò chuyện, đọc nội dung trên đó, giọng nói lãnh đạm:" Tớ muốn đến ăn thử xiên que của tiệm mới mở, tớ muốn một đôi giày thể thao mới, tớ muốn quần áo đôi. "

Ngừng vài giây, anh lại bắt đầu đọc tin nhắn tiếp theo:" Đây là điều ước năm mới của tớ, nhưng tớ biết điều ước không phải lúc nào cũng thành hiện thực. Tớ tự hiểu đạo lý này. Vì vậy, cậu không cần để tâm quá nhiều. Tớ chỉ cho cậu xem nguyện vọng của tớ thôi. "

"... "

Hứa Phóng chỉ vào chiếc áo khoác màu xanh lá đậm trên người cô, sau đó chỉ vào chính mình:" Bộ đồ đôi. "Sau đó, anh dùng mũi giày của mình chạm vào giày cô:" Đôi giày thể thao mới. "

Anh cúi người nhéo má cô:" Với cả hôm nay không phải cậu ăn sạch xiên que à? "

Lâm Hề Trì nhìn chằm chằm Hứa Phóng, sau đó bắt đầu khiển trách anh:" Sao cậu nhớ rõ thế. "

"... "

" Cậu tính toán chi li thế cơ à. "

"... "

Trán Hứa Phóng giật giật, môi mím chặt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, giằng co như vậy một lúc. Hứa Phóng quay đầu đi, hít sâu một hơi, rất muốn mắng cô nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, nói:" Còn nguyện vọng gì. "

Lâm Hề Trì rất thích dáng vẻ này của Hứa Phóng - muốn mắng nhưng lại không dám mắng vì mối quan hệ của hai người, khiến cô có cảm giác mình là trưởng bối của anh. Cô hết sức hài lòng thu lại ánh mắt, nói:" Hai tuần nữa phải thi cuối kì rồi đúng không? "

" Ừm. "

" Nếu tớ nằm trong top5 của lớp, cậu phải cho tớ.. "

Hứa Phóng đột nhiên có dự cảm không tốt, trầm giọng nói:" Đổi cái khác. "

" Ồ. "Lâm Hề Trì cúi đầu cân nhắc:" Vậy đổi cái gì mới được.. "

Hứa Phóng không trả lời.

Lâm Hề Trì đắn đo hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi nói:" Vậy thì lọt vào top 3 của lớp? "

Nghe vậy, Hứa Phóng quay đầu nhìn cô, nhếch nhếch lông mày:" Cậu muốn gì. "

Cô nghiêm túc nói:" Tớ muốn vùng lên làm địa chủ. "

Hứa Phóng:"... "

Lâm Hề Trì liếʍ môi, mắt cong thành hình lưỡi liềm nhỏ nhìn anh:" Dù sao nếu tớ được đứng trong top 3, lúc gần 12 giờ đêm ngày 17 sang ngày 18, cậu phải đứng dưới lầu nhà tới. "

Hứa Phóng sửng sốt.

Ngày 18 tháng 1 là sinh nhật cô.

Cho nên ngay cả khi cô không nói, Hứa Phóng vẫn sẽ tự tìm đến.

Hứa Phóng nghi ngờ gãi đầu, nhẹ giọng đáp:" Có vậy thôi à? "

" Hả? "Lâm Hề Trì trợn tròn mắt, không hiểu nói:" Tớ chưa nói nguyện vọng của mình mà. "

"... "

" Đó là, đêm 30 cậu thường gọi tớ xuống lầu, không phải lúc nào cũng bảo tớ xuống lầu à? Sau đó cậu chẳng nói gì cả. Chỉ hỏi 'mấy giờ', cậu có thấy như vậy rất đáng sợ không? "

"... "

Anh muốn nhắc nhở cô về thời gian.

Muốn để cô hiểu rằng hai người cùng nhau đón năm mới.

Chắc không phải đến 3 năm rồi mà cô vẫn không hiểu đó chứ?

Lâm Hề Trì chỉ cảm thấy nhất định là do anh cố ý lặp lại những lời này, mục đích là để dọa cô chết khϊếp. Bây giờ nhất định cô phải vùng lên, phải khiến anh không được hỏi những lời vậy nữa, phải khiến anh khuất phục, đồng thời cũng giúp bản thân cởi bỏ nỗi sợ.

Một mũi tên trúng hai con chim nhạn.

" Nếu tớ nằm trong top 3, cậu phải đổi câu 'bây giờ là mấy giờ' thành 'Rắm Rắm yêu cậu'? "

"... "

Hứa Phóng lập tức lạnh mặt, quay đi không thèm để ý đến cô. Lâm Hề Trì gãi gãi mặt có chút mất hứng, vài giây sau cô tùy tiện đổi sang câu khác:" Vậy đổi thành- "

" Bố? "

Hứa Phóng:"..."