Yêu Thầm Hương Bơ Sữa

Chương 37

chương 37.

Lâm Hề Trì còn muốn tổ chức sinh nhật cho Hứa Phóng nên cô không chạy quá xa. Sau khi ra khỏi ký túc xá, cô nhìn xung quanh bốn phía, cuối cùng quyết định đi đến lều vải bên cạnh siêu thị ngồi.

Lúc này đã vào cuối tháng 10, theo vài trận mưa lớn ùn ùn khéo đến, nhiệt độ đã xuống thấp chỉ còn 10 độ, ban đêm có nơi nhiệt độ thậm chí còn dưới 10 độ. Không khí vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, màn sương trắng phiêu tán khắp nơi dưới ánh sáng của những ngọn đèn đường.

Ngay cả khi mưa đã tạnh được 2 ngày, nhưng hầu như mặt đất vẫn còn ướt. Nền bê tông xung quanh đầy những vũng nước, cái lạnh dường như đang bủa vây khắp chốn, dễ dàng ăn sâu vào bất kỳ ngóc ngách nào trong xương tủy.

Không biết lúc nào Hứa Phóng sẽ tỉnh lại, Lâm Hề Trì cũng không dám chủ động đến đánh thức anh.

Lâm Hề Trì hít hít mũi, luồn hai tay vào túi áo khoác, sau đó đội mũ áo lên đầu, co mình lại thành một quả bóng, cố gắng xua tan cái lạnh trong người.

Nghĩ đến chuyện lúc nữa Hứa Phóng sẽ nổi giận, cô nên giải thích như thế nào mới tốt đây!

Nói là cô chỉ muốn thử xem bút có mực không, nhưng nhất thời không tìm thấy giấy, vừa hay nhìn thấy mặt anh liền coi như mảnh giấy luôn; hoặc là nói, gần đây cô đã xem một đoạn video, chỉ cần vẽ bộ râu mèo lên mặt của người có tính khí nóng nảy thì có thể khiến người này trở nên nhu mì, dễ thương như một con mèo..

Cảm thấy bất kể nói cách nào cũng sẽ bị anh đánh cho một trận.

Lúc đó cô nghĩ gì.

Hứa Phóng đang nằm trước mặt cô, mày rậm như gương, lông mi vừa đen vừa dậm như lông quạ, sống mũi cao thẳng, còn có độ cong đôi môi cực kỳ quyến rũ.

Trông như thể hoàn toàn không có lực công kích và phòng bị.

Lâm Hề Trì ngắm một lúc lâu cũng không thấy chán, thực sự cảm thấy Hứa Phóng quá đẹp trai.

Nếu cứ tiếp tục nhìn anh như vậy, cô nhất định sẽ không tự chủ được mà hôn anh, để ngăn mình khỏi những suy nghĩ vô liêm sỉ kia, cô chỉ có thể dùng bút nhằm bôi nhọ sắc đẹp của anh.

Cô làm điều này hoàn toàn để bảo vệ sự trong trắng cho Hứa Phóng.

Nhưng cô không thể nói điều này với anh được vì cảm thấy lý do này rất kỳ quái.

Ngồi một lúc lâu, dù Lâm Hề Trì có co thành một quả bóng cũng chẳng thấy ấm áp, cô bỗng nhiên có chút hối hận vì đã ra ngoài mà không quàng khăn, phần mặt lộ ra giờ đã trở nên cứng đờ. Cô liền dứt khoát đứng lên, nhảy vài cái để làm ấm người.

Từ nhỏ Lâm Hề Trì đã rất sợ lạnh, vậy nên mỗi khi trời trở lạnh, cô luôn mặc nhiều quần áo hơn những người khác. Trong thời tiết này, người khác sẽ mặc 3 cái, cô sẽ không ngừng mặc đồ lót giữ nhiệt, áo len len, và ít nhất bọc thêm 5 cái mới thôi.

Có điều, vì hôm nay phải đến gặp Hứa Phóng, để không khiến mình trông quá lôi thôi, Lâm Hề Trì đã do dự cả nửa ngày, cuối cùng miễn cưỡng cởi một bộ quần áo, chỉ mặc đủ 5 cái ra ngoài.

Gió vào ban đêm mạnh hơn ban ngày rất nhiều, kết hợp với nhiệt độ xuống thấp, gió lạnh như lưỡi dao cứa vào mặt Lâm Hề Trì. Cô đáng thương kéo khóa áo khoác lên cao hơn, vừa định đi vào siêu thị để sưởi ấm thì đột nhiên phát hiện phía trước có một bóng người cao năm thước.

Hứa Phóng.

Không một tiếng động.

Anh đứng bên ngọn đèn đường, chở theo ánh sáng trên lưng, nét mặt không mấy chân thực, hư hư ảnh ảnh. Anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, quần ống rộng, chân đi một đôi dép lê đen, vì vội ra ngoài nên không kịp chuẩn bị.

Hơi thở Lâm Hề Trì Liệt ngưng trệ, bất giác lùi lại một bước, sau đó kéo khóa lên cao hơn. Chiếc áo khoác cô ấy đang mặc có một cái khóa kéo trên mũ, có thể kéo tiếp lên trên, đủ trùm kín đầu.

Nếu không phải vì không nhìn thấy đường đi, Lâm Hề Trì Liệt thực sự rất muốn ẩn thân vào trong đó.

Cô kéo khóa kéo đến chóp mũi, cúi đầu, mắt nhìn xuống đất, giả bộ đi ngang qua Hứa Phóng, nín thở bước tới cạnh anh.

Khóe miệng Hứa Phóng giật giật, một tay ấn đầu cô, tay kia kéo khóa lên cao hơn, anh cười nhưng trong mắt không có một chút ý cười nào.

Lâm Hề Trì nghe thấy anh hừ một tiếng, chậm rãi nói ra từng chữ, giọng tràn đầy giễu cợt: "Cho dù cậu kéo tới đây - Cũng đừn tưởng tớ không nhận ra."

"..."

Lâm Hề Trì lập tức chìm vào bóng tối, cô vất vả kéo khóa áo xuống, sau khi nhìn thấy ánh sáng trở lại, đập vào mắt cô là vết tích của cây bút đánh dấu trên mặt Hứa Phóng, cái này thực sự làm mất đi vẻ mặt nghiêm túc của anh, trông cực kỳ buồn cười nhưng xũng rất dễ thương.

Cô muốn cười một tiếng nhưng sợ nếu anh nhìn thấy lại đổ thêm dầu vào lửa.

Lâm Hề Trì cúi đầu, cố gắng hết sức kiềm chế độ cong khóe miệng, nhướng mày chuyển đề tài sang chuyện khác, thẳng thừng nói: "Rắm Rắm! Sinh nhật vui vẻ!"

Hứa Phóng không nói gì, kéo mũ áo cô lôi về phía tòa nhà ký túc xá.

Tư thế này có chút không thoải mái, Lâm Hề Trì dùng sức kéo, một lúc sau mới giật lại mũ, sau đó lon ton chạy theo anh, vô tội nói: "Rắm Rắm, sao cậu không nói gì."

Nghe vậy, Hứa Phóng quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô: "Không phải cậu nói chúc mừng sinh nhật à."

Lâm Hề Trì mở điện thoại kiểm tra ngày tháng, nói: "Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật cậu mà. Cậu quên à?"

Ý của Hứa Phóng hiển nhiên nhằm vào hai chữ trong "Sinh nhật vui vẻ" kia, anh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt hỏi: "Trông tớ rất vui vẻ à?"

"..."

Lâm Hề Trì lén lút liếc trộm anh một cái, thấy râu mèo được vẽ bằng bút lông, lông mày nhíu chặt, môi mím thành một đường, đột nhiên cô không dám hé răng nói thêm câu nào nữa.

Có lẽ là nhận thấy biểu cảm chột dạ của Lâm Hề Trì, Hứa Phóng liếc cô một cái, nhưng cũng không nói lời nào.

Hai người cùng nhau lên tầng ba.

Những người sống ở tầng này cơ bản là sinh viên quốc phòng, suốt đường đi đều là người quen của Hứa Phóng, anh phô bày cả khuôn mặt như vậy nên bị một vài người chế nhạo.

Hứa Phóng không nói gì, ngược lại Lâm Hề Trì mới là người cảm thấy xấu hổ.

Gần đến cửa ký túc xá của Hứa Phóng, thì hai người đi ngang qua một ký túc xá khác, một nam sinh cởi trần bước ra, to giọng hét lên: "Này! Đồ béo! Ký túc xá của mày--"

Cậu ta chưa kịp nói xong thì nhìn thấy Hứa Phóng, lập tức thay đổi lời: "Mẹ nó, mặt mày bị cái quỷ gì vậy.. À, trong ký túc xá của mày còn bột giặt không?"

Chàng trai có thân hình rất chuẩn, vai rộng hông hẹp, nước da ngăm đen trông càng nam tính hơn. Dường như cậu ta vừa tắm xong, đầu tóc rũ rượi, không mặc áo, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lọt khe dài đến đầu gối.

Mùi nội tiết tố nam nồng nặc phả vào mặt.

Gần như cùng lúc đó, Hứa Phóng quay đầu lại kéo khóa áo của Lâm Hề Trì Liệt lên thật cao, động tác nhanh chóng gọn gàng, sau đó trả lời cậu ta: "Không."

Nói xong, Hứa Phóng nắm cổ tay Lâm Hề Trì đi về phía trước, đi vào ký túc xá.

Lâm Hề Trì buồn bực kéo khóa áo xuống: "Cậu cứ kéo khóa của tớ lên làm gì thế?"

"Vậy cậu muốn nhìn cái rắm à."

"Hả?"

Hứa Phóng không đáp lại, chỉ khịt mũi, bước đến bên giường cởϊ áσ khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn màu trơn, trông giống như không sợ lạnh chút nào.

Sau đó, anh tiếp tục ra ngoài ban công rửa mặt.

Lâm Hề Trì đấu tranh một lúc, cũng đi ra theo. Thấy sau khi anh rửa bằng sữa rửa mặt mà chỉ chôi được một ít, cô nuốt nước bọt, yếu ớt nói: "Rửa bằng cồn chắc là sạch.."

Hứa Phóng lẳng lặng liếc nhìn cô, giọt nước trên mặt trượt dọc xuống, tích tụ ở hàm dưới, rơi xuống đất.

Vừa rồi còn ở bên ngoài, có lẽ là vì muốn cho cô một chút thể diện nên anh mới không nổi giận, nhưng lúc này vẻ mặt của anh rất thâm trầm, cứ như thể cơn giận kìm nén nẩy giờ sẽ trực tiếp bùng phát ngay lập tức.

Lâm Hề Trì vội vàng khóa miệng mình lại.

Anh vào phòng lần nữa, lấy trong tủ ra nửa chai rượu rồi quay lại bồn rửa mặt, đặt khăn tắm lên, bắt đầu chà lau thật mạnh, tựa như đang trút giận lên mặt mình.

"Để tớ rửa giúp cậu." Lâm Hề Trì nắm lấy khăn tắm của anh, nói như chuộc lỗi: "Tớ rửa giúp cậu.."

Hứa Phóng vẫn không lên tiếng, nhưng cũng không giật khăn lại, rũ mắt xuống bình tĩnh nhìn cô. Lâm Hề Trì kiễng chân lên, chậm rãi lau mặt cho anh, cô không dám đối mắt với ánh mắt Hứa Phóng, cứ nhìn chằm chằm vào vết tích trên mặt anh như vậy, thì thào: "Sao tớ biết được cậu lại ra tay tàn ác với mặt mình như thế chứ?"

Một tay Hứa Phóng nắm lan can ban công, hơi cúi đầu, dán mặt lại gần cô.

Khuôn mặt anh đã đỏ bừng lên vì lực chà sát vừa rồi, Lâm Hề Trì không dám dùng thêm lực nữa, liền nhẹ nhàng lau một chút, sau đó nói: "Rắm Rắm năm nay 19 tuổi rồi."

Nghe vậy, Hứa Phóng nhướng mày, liền nhìn thấy cô chớp chớp mắt, hàm ý nói: "Nhưng nên biết điều một chút, nhất định phải học cách kiềm chế nóng nảy, đừng lúc nào cũng nổi giận với người lương thiện."

Chán Hứa Phóng giật giật, lạnh lùng nói: "Cậu có thể câm miệng được rồi."

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, đủ để có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương khi người kia nói chuyện.

Lâm Hề Trì lau sạch sẽ nét bút trên mặt anh, hài lòng gật đầu, vừa đảo mắt thì chợt bắt gặp ánh mắt anh.

Lúc trước, Lâm Hề Trì cảm thấy đôi mắt của Hứa Phóng rất đẹp, thanh mảnh, sắc sảo. Mắt anh không to, một mí, con ngươi đen sẫm, giống như một thỏi nam châm, nếu nhìn chằm chằm sẽ vô tình bị anh hút mất hồn phách lúc nào không hay.

Lúc cô còn chưa nhận ra lòng mình, vô thức cũng bị đôi mắt anh hấp dẫn.

Đến khi Lâm Hề Trì hoàn hồn, cô cũng không biết mình đã nhìn anh chằm chằm bao lâu.

Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như trước, nhưng ánh mắt lại mang theo vài ý tứ khác mà Lâm Hề Trì không hiểu được. Cô chỉ cảm thấy khoảng cách giữa họ dường như càng gần hơn, chỉ cần cô nhẹ nhàng nhón chận lên là có thể hôn lên cằm anh.

Lâm Hề Trì nín thở trong chốc lát, nhét khăn vào tay anh, không tự nhiên quay mặt sang hướng khác, khàn khàn nói: "Cậu rửa mặt lại đi."

Sau đó xoay người đi về phòng.

Hứa Phóng vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng của cô. Sau đó, anh đứng thẳng dậy, vặn vòi nước, giặt khăn rồi từ từ lau bớt cồn trên mặt.

Anh thở một hơi dài dài nhìn mình trong gương, nhưng ngay sau đó lại vò đầu bứt tai như thể đang vùng vẫy.

Không biết đang nghĩ gì.

*

Lâm Hề Trì tâm tình bất định, nghĩ về chuyện vừa xảy ra thì lòng rối như tơ vò. Cô nhìn ngó xung quanh, sau đó tìm thấy một cái bàn gấp nhỏ trong góc phòng, trải nó ra trước giường Hứa Phóng.

Cô bước đến bàn của Hứa Phóng, từ từ mở hộp rồi cầm chiếc bánh ra.

Sau khi rửa mặt xong, Hứa Phóng từ ban công đi vào, nhìn thấy cái bánh trên bàn, liền cau mày quét một vòng rồi mới hỏi với vẻ không chắc chắn: "Cậu mua?"

"..."

Lâm Hề Trì ngẩng đầu nhìn anh, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cắm nến trên bánh kem: "Không thì ai?"

Hứa Phóng nghi ngờ nhìn Lâm Hề Trì, bước tới ngồi trước mặt cô. Ký túc xá của sinh viên quốc phòng mỗi tuần phải kiểm tra vệ sinh 3-4 lần, kiểm tra thường xuyên nên lúc nào cũng rất sạch sẽ.

Hai người trực tiếp ngồi trên nền đất.

Để ý thấy Hứa Phóng đang nhìn chằm chằm mình, Lâm Hề Trì vờ như không để ý, cúi đầu thắp nến, tùy ý hỏi: "Khi nào thì bạn cùng phòng cậu về?"

"Không biết." Hứa Phóng cũng nhích lại giúp cô thắp nến.

Cắm xong 19 cây nến, Lâm Hề Trì đứng dậy đi về phía cửa: "Đừng thổi nến vội, để tớ tắt đèn cho có thêm không khí."

Tắt đèn, Lâm Hề Trì đặt cái túi lên bàn, ngồi trước mặt anh nở nụ cười.

"Có muốn ước trước không."

"Ừ."

Hứa Phóng dựa lưng vào thành giường uể oải nói: "Hi vọng năm nay con có thể thông minh hơn."

"..."

Lâm Hề Trì lười quan tâm đến anh, lắc lắc cái túi trên tay trước mắt anh: "Cậu có thể ước cái nào bình thường, thiết thực hơn không."

Nhìn thấy logo trên túi, Hứa Phóng lại nhíu mày: "Cậu lấy đâu ra."

Lâm Hề Trì ngẩn người: "Tớ mua!"

Anh hoàn toàn không tin cô, lại tiếp tục ngẫm nghĩ: "Chú Lâm đi giày của nhãn hiệu này?"

Lâm Hề Trì: "..."

Cô chợt nhớ ra trước đây cô luôn tặng anh thứ mà mình đã từng dùng.

Đối với cô, những chuyện như vậy hoàn toàn là lịch sử đen.

Khuôn mặt Lâm Hề Trì đỏ bừng, cố gắng cứu vãn thể diện cho bản thân, mím môi nghiêm túc nói: "Đây là của tớ mua, mới tinh, chưa có ai sài đâu. Tớ chọn rất lâu đó!"

Nói tới câu cuối, vì quá kích động mà âm sắc của cô cao lên không ít.

Im lặng một lúc.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại có ánh sáng của ngọn nến, chiếu vào mặt hai người, lúc ẩn lúc hiện.

Hứa Phóng nắm cằm, đột nhiên bật cười, đuôi mắt hơi nhướng lên, ánh mắt lia từ chiếc túi trong tay Lâm Hề Trì nhích dần lên, đối mắt với tầm mắt cô.

Cảm xúc trong mắt anh như một dòng xoáy mờ đυ.c, từng chút từng chút xâm nhập vào trong cô.

Không biết là do bầu không khí thúc đẩy, hay vì du͙© vọиɠ từ lâu, nhưng chung quy lại bỗng khiến anh không còn có thể tiếp tục kiềm nén bản thân mình nữa.

Hứa Phóng khàn giọng nói: "Tớ cảm thấy mình vĩnh viễn đoán không đúng suy nghĩ của cậu."

Lâm Hề Trì đã bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: "Cái gì."

Sau đó, Hứa Phóng lại đưa tay ra, lần thứ 3 kéo khóa áo của cô lêи đỉиɦ đầu.

Trong chớp mắt tầm nhìn của Lâm Hề Trì lại chìm vào bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt xuyên qua các khe hở trên khóa kéo.

Cô đang muốn nổi giận, chợt nghe thấy Hứa Phóng nói tiếp.

"Nhưng lần này tớ cảm thấy mình đã đoán đúng." Nhất thời, hô hấp của Lâm Hề Trì cũng chậm lại, cô nhéo nhéo ngón tay, đột nhiên linh cảm lời anh nói tiếp theo đây nhất định sẽ khiến nhịp tim cô nhảy lên tới cổ họng.

Quả nhiên ngay sau đó, giọng Hứa Phóng lại vang lên.

Thanh âm trong trẻo trầm thấp, vang vọng khắp căn phòng mờ mịt.

"Cậu yêu thầm tớ đúng không."