Yêu Thầm Hương Bơ Sữa

Chương 25

chương 25.

Mỗi trận đấu được chia thành 4 hiệp, mỗi hiệp 12 phút, giữa hiệp có 15 phút nghỉ giải lao, mỗi hiệp cách nhau một 130 giây. Có hai trọng tài và hai thư ký cho mỗi trận, do hiệp hội trọng tài quyết định.

Lâm Hề Trì đã đeo kính áp tròng, ngoảnh đầu nhìn về phía Diệp Thiệu Văn và Hà Nho Lương, từ góc độ này có thể nhìn thấy hai người họ đã tìm được chỗ ngồi.

Trận đấu sắp bắt đầu, đám nam sinh bên cạnh dường như rất thân với Hứa Phóng, người ngồi gần anh nhất còn vỗ vào ngực anh, trông cực kỳ ái muội.

Bị Hứa Phóng dùng một chưởng đẩy ra.

Lâm Hề Trì vẫn đang do dự nảy giờ, cuối cùng quyết định không quay về nữa. Cô nghiêng đầu, bên tai vẫn nghe thấy tiếng mấy đứa con trai phấn kích trêu chọc, bị Hứa Phóng quát im lặng: "Ồn cái rắm"

Thực ra, tình cảnh này Lâm Hề Trì đã gặp qua không ít lần.

Lúc mới lên lớp 10, mỗi khi nhìn thấy Hứa Phóng và cô ở cạnh nhau, đám con trai chơi thân với anh thường phát ra một tràng thanh âm trêu ghẹo. Lúc đầu, Lâm Hề Trì cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng sau khi quen biết bọn họ thì không còn như vậy nữa.

Đều là những người ham vui.

Sau đó, nếu có nữ sinh của lớp khác đến tìm các bạn nam trong lớp, đều sẽ làm ra âm thanh kỳ lạ như vậy.

Lâm Hề Trì chỉ đơn giản coi hành vi này là sở thích của bọn họ, cho nên hiện tại cô không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại còn tò mò hỏi: "Bình thường cậu cũng hung dữ với bọn họ như vậy hả?"

Hứa Phóng lấy chai nước từ trong hộp giấy đặt bên cạnh chân, ném vào lòng Lâm Hề Trì, gác tay còn lại của mình lên lưng ghế của cô, vẻ mặt thờ ơ hỏi: "Cậu có ý gì?"

"Không có" – lần này Lâm Hề Trì khôn ngoan hơn, không tự rước nhục vào mình nữa, cô bỉu môi, vặn mở mắp chai đưa cho anh: "Tớ rất tò mò, cậu như vậy sao lại có bạn".

Hứa Phóng nhận lấy nhưng chưa vội uống, không thèm để tâm đến cô.

Lâm Hề Trì cúi đầu suy ngẫm một lúc, đoán: "Dùng tiền mua chuộc à?"

Hứa Phóng lập tức cảm thấy, nhân phẩm của mình trong suy nghĩ của cô hoàn toàn không đúng một chút nào, bắt đầu cường điệu: "Ông đây có rất nhiều bạn"

Lâm Hề Trì cho rằng anh đang ngầm thừa nhận: "Ồ, quả nhiên là dùng tiền"

Hứa Phóng bị phản ứng của Lâm Hề Trì làm tức đến bật cười, trực tiếp thừa nhận, sau đó còn có nhã hứng mà chế ngạo cô.

"Vậy cậu cũng là do tớ dùng tiền?"

"Tất nhiên không phải" – Lâm Hề Trì lập tức phủ nhận, vỗ ngực, làm bộ anh dũng xả thân vì chính nghĩa – "Vậy nên từ nhỏ, tớ đã cảm thấy bản thân rất vĩ đại"

Hứa Phóng: "..."

Hai đội đã chọn sân xong, năm hồng năm xanh. Tiền đạo nhảy lên tranh bóng ở giữa vòng tròn, đội xanh chạm bóng tốt hơn, sau đó bên tai vang lên tiếng còi khai cuộc.

Lâm Hề Trì bất ngờ hỏi: "Cậu ngồi dự bị à?"

Hứa Phóng lấy nắp chai trong tay cô, đặt ở miệng chai, thong thả vặn đóng lại.

"Ừ"

"Sao cậu lại ngồi dự bị" – Lâm Hề Trì cau mày – "Không phải cậu là thành viên của đội bóng rổ của trường à?"

Hứa Phóng lại ném chai nước vào lòng cô, chỉ tay tới mấy thiếu niên đang chạy trong sân, vẻ mặt uể oải.

"Năm người đó cũng thế"

Nhận ra Lâm Hề Trì đang nhìn mình với vẻ mặt sâu kín, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Hứa Phóng bất động vài giây, tự nhiên cảm thấy bản thân nên vì mình mà giải thích một chút: "Ai muốn lên thì lên, không có sắp xếp"

Lâm Hề Trì bỗng có chút thất vọng khó hiểu, lẩm bẩm nói: "Nếu là cậu thì chắc chắn sẽ chạm được vào bóng"

Đúng lúc này, một nam sinh bên đội đỏ ném bóng vào rổ, trong phút chốc, sau lưng vang lên tiếng hét chói tai, cơ hồ muốn làm sập toàn bộ sân bóng rổ. Hứa Phóng không nghe rõ

Lời cô nói, bèn nhích người lại gần.

"Hả?"

Cơ thể Hứa Phóng còn vương mùi bạc hà quen thuộc, mang theo hooc-mon nam tính, bờ vai rộng, cảm giác áp bách ùn ùn kéo đến bao trùm lấy cô.

Loại sữa tắm mà Lâm Hề Trì sử dụng cũng là hương bạc hà. Lúc này, không biết tại sao bỗng nhiên cô cảm thấy, hương vị trên người Hứa Phóng thơm hơn rất nhiều. Thêm nữa với khoảng cách này, lần đầu tiên khiến cô cảm thấy có chút không tự nhiên.

Hứa Phóng lại mở miệng, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào gò má và cổ cô, từng chút từng chút một, có hơi nhột.

"Tí nữa tớ!" – Hứa Phóng dừng lại, có vẻ đang suy nghĩ, chậm chạp không lên tiếng. Rất nhanh sau, dường như anh mỉm cười, trong phút giây đó, hơi thở nhẹ nhàng mơn trớn lên da thịt, khiến cảm giác ngứa ngáy tâm can của Lâm Hề Trì rốt cuộc đạt tới đỉnh điểm, không cách nào chịu đựng nỗi nữa.

Cuối cùng, Lâm Hề Trì đành phải giơ tay lên, lòng bàn tay chạm vào má anh, pằng một tiếng, đẩy đầu Hứa Phóng ra xa.

Hứa Phóng không phản ứng lại, vô thức chửi một tiếng.

"Mẹ nó"

Sau đó không thể tin được mà nhìn cô, biểu tình lập tức trầm xuống: "Mẹ nó, cậu đánh đến nghiện rồi à?"

Lâm Hề Trì áy náy vuốt vuốt cổ, cụp mắt xuống, có chút chột dạ: "Đây đâu phải là đánh.." – Lâm Hề Trì không cần nhìn trực diện cũng có thể cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Hứa Phóng, vội ấp úng bổ sung: "Tại cậu cách gần quá.."

Đối với lời giải thích của cô, Hứa Phóng không đưa ra bất kỳ ý kiến gì.

Dường như lúc này Hứa Phóng đang thực sự khó chịu.

So với tư thế áp sát vào cô như vừa rồi, hiện tại Hứa Phóng đã ngồi ngay ngắn hơn rất nhiều. Anh tựa lưng vào ghế, tầm mắt hướng đến đồng đội đang thi đấu trên sân.

Lâm Hề Trì nghiêng đầu nhìn, chú ý đến con ngươi sâu thẳm của Hứa Phóng, đường nét trên gương mặt anh căng cứng, cơ hàm cắn chặt, cằm thu vào trong, khuôn mặt lộ rõ vẻ 'đang rất không vui'.

Lần này Lâm Hề Trì không cư xử giống những lần trước đó – lập tức đến lấy lòng anh.

Cô cụp mắt sờ cổ mình, vẻ mặt có chút mờ mịt.

Có lẽ vì không được ai đó dỗ dành, nên uất khí tản ra xung quanh Hứa Phóng càng ngày càng nồng đậm. Đúng lúc này, trọng tài thổi còi, một số cầu thủ lần lượt được thay ra.

Có thể nghe thấy tiếng một vài nam sinh thở hổn hển, cực kỳ hưng phấn nói: "Mẹ nó, lát nữa tao phải vào sân lần nữa, hồi nãy ghi ba bàn ---- Bà nó, cảm giác như toàn bộ con gái trên thế giới này đều đang hò hét vì tao!"

"Mày vào nữa cái rắm! Ông đây còn chưa vào đâu!"

"..."

Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua như thế, thẳng một mạch cho đến hết hiệp một, Hứa Phóng bên cạnh vẫn chưa hề có một chút động tĩnh nào, hoàn toàn không có ý định sẽ ra sân thi đấu.

Thời gian nghỉ giữa hiệp.

Bảy tám nam sinh vừa thi đấu bị một đám nữ sinh khoa kiến trúc vây quanh, mấy nam sinh không còn hăng hái như trước nữa, đều có hơi chút xấu hổ gãi đầu, nhận nước trong tay mấy cô nàng.

Chỉ còn lại một vài người ngồi ở chỗ cũ không ra mồ hôi, ghen tỵ đến ói máu: "Vừa rồi A Cẩu đánh dở bỏ mẹ, tao thấy hắn suýt nữa ngã sấp mặt"

"Đúng đó!" – nam sinh khác hừ lạnh: "Còn không bằng một phần mười trình độ của tao"

Lâm Hề Trì vừa vặn nghe được bọn họ nói chuyện, không hiểu sao rất muốn bật cười. Thời gian trôi qua, cảm giác khó chịu hồi nãy không còn nữa, cô hồi phục lại bình thường, quay đầu thì thào gọi: "Rắm Rắm"

Hứa Phóng rủ mắt xem điện thoại, không thèm để ý đến cô.

Lâm Hề Trì không để bụng, tiếp tục nói ra những lời muốn hỏi: "Khi nào cậu vào sân?"

Hứa Phóng vẫn duy trì dáng vẻ không muốn nói chuyện.

Vừa vặn, có một nam sinh người dầm dề mồ hôi đi tới, khoác tay vòng qua cổ anh, cắt đứt lời Lâm Hề Trì, to tiếng nói: "Hứa Phóng, hiệp ba mày vào sân?"

"..."

"Nói mau, bọn tao còn sắp xếp" – nam sinh đột nhiên nhận ra sự tồn tại của Lâm Hề Trì, a một tiếng: "Hay là mày khỏi đấu luôn đi, mày mẹ nó! Có bạn gái ---"

Cùng lúc đó, Hứa Phóng gạt tay cậu ta ra, lực đạo không hề nhẹ, kèm theo vẻ mặt 'mau biến ra chỗ khác cho tao', không kiên nhẫn nói: "Hiệp bốn"

Nam sinh nọ tựa như phát giác ra bầu không khí kì lạ giữa Hứa Phóng và Lâm Hề Trì, nên cực kỳ biết điều, vội chuồn đi mất.

Lâm Hề Trì gãi gãi mặt, lúc này mới thực sự cảm thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề, liền bắt đầu nghiêm túc lấy lòng anh: "Rắm Rắm, sao cậu vào sân muộn thế?"

"..."

Lâm Hề Trì nói những lời trái lòng: "Tớ thấy trên sân chẳng có người nào có khí chất như cậu, không có ai đánh bóng tốt như cậu, không ai đẹp trai như cậu, tớ sắp ngủ đến nơi rồi"

Lúc này Hứa Phóng mới có phản ứng, tầm mắt vẫn luôn dán chặt vào điện thoại liền dịch chuyển, nhìn chằm chằm vào cô.

Thấy vậy, Lâm Hề Trì lại đề cập đến vấn đề quan trọng nhất, còn cố ý cường điệu thêm: "Cậu mau vào sân đi, tớ tin cậu nhất định có thể mang xe đạp về cho tớ"

Mặc dù tầm mắt đã đặt trên người cô, rõ ràng cũng đã nghe thấy lời cô, nhưng Hứa Phóng vẫn giữ nguyên tác phong của người câm, một tiếng cũng không chịu mở miệng.

Hiệp tiếp theo chuẩn bị bắt đầu.

Các bạn nữ đưa nước cho đám nam sinh vừa nãy lục đυ.c quay về chỗ ngồi, các cầu thủ sắp ra sân thi đấu đang ở một bên vận động làm nóng người.

Trận đấu vừa bắt đầu thì cung thể thao bỗng chốc lại náo nhiệt trở lại.

Lâm Hề Trì nhìn mấy chai nước nằm chỏng chơ trên ghế, sau đó cúi đầu nhìn chai nước đã mở nắp trong tay mình, nhưng vừa nãy Hứa Phóng vẫn chưa uống.

Cô không chắc chắn: "Tí nữa cậu muốn tớ đưa nước cho không?"

Hứa Phóng uể oải dựa người vào lưng ghế, vì ngồi lâu nên có vẻ hơi buồn ngủ. Anh ngáp một cái, khép hờ mắt, không đáp lời cô. Nhưng thông qua biểu hiện vừa rồi có thể nhìn ra được, ý anh chính là 'câu hỏi này quá vô nghĩa?'

Hứa Phóng không phản ứng nên Lâm Hề Trì chỉ còn cách đổi câu hỏi khác: "Vậy tớ uống nhé?"

"..."

Hứa Phóng bị cô làm tức đến nỗi sắp hộc ra máu.

Chuẩn bị đến thời gian vào sân, Hứa Phóng liền đứng dậy, ở ngoài sân thực hiện vài động tác đơn giản làm nóng người. Dường như còn tức giận hơn so với lúc nảy, thậm chí đến cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn cô.

Lâm Hề Trì đột nhiên cảm thấy, quan hệ lâu năm của bọn họ chỉ vì một cái đập tay mà từ bạn thành thù.

Vị trí mà Hứa Phóng thay thế là tiền đạo.

Quyền giao bóng của hiệp 4 nằm trong tay đối thủ, tỷ số trên sân vẫn chưa bị giãn ra quá xa, hai bên chỉ cách nhau một vài điểm.

Đã nửa tháng trôi qua kể từ lúc huấn luyện quân sự, màu da của Hứa Phóng đã trắng hơn rất nhiều, cho nên lúc này đứng trong sân, bỗng chốc nổi bần bật giữa một đám nam sinh với nước da ngăm đen.

Nhưng anh là người cao nhất trong đó, đường nét ngũ quan như được trạm khắc tỉ mỉ, cường tráng rõ ràng. Những sợi tóc ngắn lòa xòa trước trán. Lông mày kiếm hơi nhướng lên, trông vừa khí khái lại kiêu ngạo.

Khoa kiến trúc chỉ còn mình anh là chưa vào sân, những người khác khắp người đã đầy mồ hôi, duy chỉ có anh là một thân sảng khoái, sạch sẽ, tựa như không phải tới thi đấu mà chỉ đơn thuần là một chuyến ghé thăm.

Trận tranh tài vừa bắt đầu, dáng vẻ lười biếng uể oải ban đầu của Hứa Phóng lập tức không còn nữa.

Lâm Hề Trì siết chặt chai nước trong tay, hồi hộp dõi theo từng cử động của anh trên sân, thành thạo cướp bóng trong tay đối thủ, đồng phục màu đỏ càng khiến anh thêm mạnh mẽ, đầy sức sống.

Hứa Phóng tựa hồ rất thích úp bóng vào rổ, năm lần trong ba lần ghi bàn, anh đều là một tay nắm khung bóng rổ, tay còn lại chuẩn xác úp quả bóng vào, cả người treo trên khung bóng, sau đó nhẹ nhàng nhảy trở lại sàn.

Lâm Hề Trì cảm thấy tai mình sắp bị điếc vì tiếng hét rồi.

Kết quả cuối cùng, khoa kiến trúc thắng.

Cô vểnh môi, nhìn nam sinh bên cạnh vỡ òa trong niềm vui chiến thắng và Hứa Phóng ở trong sân đập tay với đồng đội. Những lời thuận miệng nói ra đột nhiên lại trở thành sự thật.

Lâm Hề Trì cảm thấy suy nghĩ của mình rất quái lạ.

Cô thực sự cho rằng Hứa Phóng là người giỏi nhất và cũng đẹp tai nhất trong số đó.

Ngay sau đó, có một đám nữ sinh cũng đi xuống khán đài, tay cầm chai nước, lại gần đưa cho những người vừa thi đấu trên sân.

Ban đầu, Lâm Hề Trì cũng muốn đến đó, những nhớ tới dáng vẻ ngượng ngùng xen lẫn vui sướиɠ của mấy tên con trai khi nhận nước từ tay các bạn nữ, cùng với biểu tình vừa nãy của Hứa Phóng, lập tức khiến Lâm Hề Trì nhụt chí từ bỏ, yên phận ngồi trở lại ghế ngồi.

Cô nhìn chằm chằm chai nước trong tay, đột nhiên cảm thấy rất không vui.

Lâm Hề Trì ỉu xìu cúi gằm mặt, đáy lòng chợt nhiên dâng lên cảm giác chua xót khó chịu, là cảm xúc hoàn toàn không biết dùng từ gì để diễn tả. Phía xa truyền tới tiếng nam sinh cười vang, cô cũng theo đó mà mở nắp chai nước.

Anh dựa vào cái gì mà có nước uống.

Mẹ nó! Còn là một đám dâng đến uống tận miệng.

Lâm Hề Trì đang muốn ngửa cổ tu một hơi đầy, đột nhiên mũi chân bị ai đó đá nhẹ, bên tai truyền đến tiếng thở dốc của thiếu niên.

Hứa Phóng người đầy mồ hôi, hai mắt cũng bị mồ hôi làm ướt, trông càng thêm nhễ nhại trước ánh đèn nhạt màu. Biểu tình trên gương mặt anh lúc này đặc biệt khó coi, hoàn toàn không giống dáng vẻ của công thần vừa đem chiến thắng về cho đồng đội, ngược lại có chút thù địch, dữ tợn.

Anh nhìn chằm chằm Lâm Hề Trì, trong mắt hiện rõ vẻ không thể nào tin được.

"Mẹ nó! Cậu uống rồi?"

* * *

Sorry mn, hôm qua mk bận quá nên quên đăng truyện luôn. Hic hic T_T mn thông cảm