chương 20.
Đầu Hứa Phóng nghiêng qua một bên theo lực đánh của cô, sau đó giữ nguyên tư thế như vậy một lúc, bầu không khí xung quanh dường như cũng bị cảm nhiễm, tình cảnh trong nháy mắt trở nên lúng túng tới cực điểm.
Cảm nhận thấy áp suất thấp đang vây phủ xung quanh mình, Lâm Hề Trì chậm chạp rụt tay về, trong lòng bỗng chốc hối hận cực độ, thầm mắng bản thân hàng trăm lần nhưng ngoài mặt vẫn bào chữa nói: "À.. vừa nãy đầu cậu có con muỗi, con muỗi.."
Ngay sau đó, Hứa Phóng quay đầu lại, động tác cứng ngắc như người máy, anh vuốt vuốt vị trí cô vừa đánh, lạnh nhạt hỏi: "Cần tớ cảm ơn không?"
"..."
– Lâm Hề Trì không dám ho he thêm câu nào.
Anh quắc mắt liếc cô một cái, không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía thang máy.
Lâm Hề Trì gục đầu, chán nản đi theo anh, trong lòng lại tự trách về thói quen có sao nói vậy của mình trước mặt Hứa Phóng.
Cô đang nghĩ cách làm sao để xin lỗi Hứa Phóng.
Nói tới xin lỗi còn phải tính xem nên xin lỗi mấy lần mới đủ.
Lâm Hề Trì cúi đầu bẻ ngón tay tính toán.
Đã nói chắc nịch rằng sẽ không về nhà nhưng cuối cùng lại lén lút về theo anh, đã vậy về rồi cũng không gọi cho Hứa Phóng lấy một cuộc điện thoại, cảm giác giống như không muốn về cùng anh, có điều những việc nhỏ nhặt thế này chắc là Hứa Phóng sẽ không để bụng.
Tối qua hình như cũng mắng anh rất nhiều lần, nhưng kiểu đừa giỡn giữa bạn bè với nhau thế này chắc cũng không có vấn đề gì.
Còn vụ áo ngực? Không được, vừa mất mặt lại ngượng ngùng, tuyệt đối không thể nhắc đến.
Nếu tính toán như vậy, hình như chỉ cần xin lỗi vì vừa nãy đã tát anh một cái thôi.
Hình như việc này quả thực có chút quá đáng..
Lâm Hề Trì đứng phía sau, nhìn chằm chằm sống lưng cao ngất của anh, chiếc cổ thon dài sạch sẽ cùng với mái tóc chưa khô. Quần áo trên người lại sạch sẽ, trông hết sức khoan khoái mát mẻ.
Hứa Phóng không làm gì cả, chỉ chăm chăm nhìn phía trước, hoàn toàn không giống bình thường, lúc không muốn để ý đến cô liền giả bộ lấy điện thoại ra chơi.
Có lẽ đang rất tức giận.
Thang máy rất nhanh đã dừng lại ở tầng của họ.
Cửa mở.
Bên trong có tương đối nhiều người, đã chiếm hơn phân nửa không gian, thấy lại có người muốn vào, mọi người đều vô thức xích lại gần nhau. Hứa Phóng nhấc chân đi vào, Lâm Hề Trì cũng theo sau anh.
Trong thang máy, Lâm Hề Trì đứng bên cạnh Hứa Phóng, dè dặt quan sát biểu cảm của anh.
Nét nghiêng trên khuôn mặt Hứa Phóng góc cạnh rõ ràng, lông mi cong vυ't, hốc mắt lõm sâu, sống mũi cao ngất, môi mím chặt, có thể thấy rõ các cơ căng cứng trên má.
Vẫn còn giận.
Lâm Hề Trì bế tắc, cúi đầu nắm chặt cổ tay anh đưa đến trước mặt mình.
Phát giác ra động tác của cô, Hứa Phóng liền quay đầu sang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vẫn rất u ám, nhưng tay hoàn toàn không có xu hướng phản kháng.
Lâm Hề Trì mím môi, có chút căng thẳng cùng nghiêm túc nói: "Hứa Phóng, cậu muốn đánh thì đánh đi, tớ cho cậu đánh đó"
"..."
Thang máy vỗn dĩ có chút ồn ào bỗng chốc yên tĩnh hẳn lại.
Tầm mắt của những người xung quanh như có như không nhìn về phía họ.
"Má trái hay má phải?" – Lâm Hề Trì vẫn rất kiên trì, dùng ngón tay của bàn tay khác chỉ vào mặt nhìn – "Cậu muốn đánh bên vào cũng được"
Hứa Phóng: "..."
* * *
Ra khỏi thang máy.
Lâm Hề Trì lại lẽo đẽo sau lưng Hứa Phóng, cảm thấy bước đi của anh nhanh hơn nhiều so với hồi nãy, cô bèn vội vã đuổi theo, nhất thời không khống chế tốt tốc độ, vô tình đâm thẳng vào lưng anh.
Hứa Phóng dừng lại, quay đầu nhìn cô, lửa giận kìm nén đã lâu rốt cuộc không nhịn thêm được nữa, lạnh lùng nói: "Cậu ngày nào không chọc tức tớ thì ngày đó cả người không khỏe à?"
Lâm Hề Trì xoa cái mũi bị đυ.ng đến tê rân, lập tức lắc lầu lia lịa: "Không phải"
Hứa Phóng rủ mắt nhìn cái mũi có chút đỏ lên của cô, còn muốn nói gì đó nhưng lại không nói nữa, khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi tiếp, bước chân cũng chậm lại.
Cả đường đều trầm mặc.
Hai người cứ đi thẳng về phía trước.
Đi một đoạn thì phát hiện gần đó có một con phố ăn vặt, mùi thơm nồng nặc xộc vào mũi, người qua lại tuy không nhiều nhưng có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Đến nơi, Hứa Phóng dừng bước, quay đầu hỏi cô: "Muốn ăn gì?"
Lâm Hề Trì ngẫm nghĩ: "Mì đi"
Nghe vậy, Hứa Phóng nhìn một vòng xung quanh, sau đó chọn một tiệm mì bước vào.
Diện tích quán mì này không lớn lắm, đặt năm, sáu cái bàn bốn người cạnh nhau, chiếc bàn gỗ màu nâu sẫm được lau sạch sẽ, thực đơn và giá để đũa cũng được đặt trên bàn.
Lúc này đã qua giờ ăn sáng nên trong quán rất ít người, chỉ có một bàn đang có người ngồi, nhưng trông có vẻ không phải là khách đến ăn sáng.
Hai người tìm chỗ trống ngồi xuống.
Ngay sau đó cô chủ quán tiến lại, một tay cầm cuốn sổ nhỏ, một tay cầm bút bi, ấn ngòi bút, nhanh nhảu nói: "Hai con ăn gì?"
Hứa Phóng nhìn thực đơn, thờ ơ đáp: "Hai tô mì hoành thánh"
Lâm Hề Trì không phản đối, cúi đầu uống trà.
Cô vẫn đang nghĩ cách lấy lòng Hứa Phóng.
Nếu bảo cô khen anh 'lên trời xuống đất' cô cũng làm được.
Nhưng Lâm Hề Trì nhớ trước kia Hứa Phóng từng nói 'cậu khen kiểu này làm tớ giảm ít nhất hai mươi năm tuổi thọ', cô lập tức cảm thấy có chút thất bại. Quả nhiên bọn họ chỉ thích hợp ở với nhau theo phương thức 'tương ái tương sát'*
* Yêu nhau nhưng hay làm tổn thương lẫn nhau.
Có lẽ vì ít khách nên quán phục vụ đồ ăn rất nhanh, Lâm Hề Trì chưa kịp nghĩ ra đối sách thì hai bát cháo bốc khói nghi ngút đã được bưng lên.
Cô chớp mắt, nhìn chằm chằm bát cháo trước mặt, việc lấy lòng Hứa Phóng tạm thời bị dẹp qua một bên.
Quán nhỏ đơn sơ nên dụng cụ ăn uống đều là loại dùng một lần. Lâm Hề Trì nhìn khay đựng đũa trên bàn, chỉ còn dư lại một đôi, cô vừa định vươn tay cầm lấy thì Hứa Phóng đã nhanh tay giành được trước.
"..."
Nhân viên bê đồ ăn lên thấy vậy thì bật cười: "Đợi chút, để em lấy cho chị đôi khác"
Lâm Hề Trì liếc Hứa Phóng, có chút kinh thường thủ đoạn nhỏ này của anh, biểu cảm đắc ý. Nhưng cô chưa kịp gật đầu trước lời đề nghị kia của nhân viên phục vụ thì Hứa Phóng đã mở miệng, nghiêm túc nói: "Không cần đâu, cậu ấy thích ăn mì bằng thìa"
"..."
Nghe vậy, người phục vụ có chút kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó liền đi.
Lâm Hề Trì cương cứng tại chỗ, cảm thấy tình trạng này không thể tưởng tượng nổi.
Vậy mà cũng tin lời Hứa Phóng nói! Thật sự không lấy đũa cho cô!
Cô trừng mắt nhìn Hứa Phóng đang cầm đũa ăn ngon lành, không dám so đo tiếp, bấm bụng chịu đựng đi sang bàn khác lấy một đôi.
*
Đi không mục đích dọc theo con phố ăn vặt này.
Khi ở cùng Hứa Phóng, bất kể tâm trạng anh thế nào, Lâm Hề Trì cũng đều nói rất nhiều, vì vừa nãy Hứa Phóng đang tức giận nên cô không dám nói, nhưng không lâu sau lại bắt đầu trở lại nguyên hình.
"Rắm Rắm, tớ nói này" – Lâm Hề Trì đi bên cạnh anh, líu lo nói: "Quán kia gần trường mình cũng có một cái, một bát mì hoành thánh chỉ có sáu tệ thôi, ở đây những bảy tệ"
Có thể vì lúc nãy vừa chơi cô một vố nên tâm trạng lúc này của Hứa Phóng có vẻ tốt hơn chút. So với sự im lặng vừa rồi, lúc này chí ít Hứa Phóng cũng đáp lại vài câu.
"Ồ"
"Nhưng tớ cảm thấy ở đây ăn ngon hơn chút"
"Ồ"
"Cậu thấy sao?"
"Quá rẻ" – Hứa Phóng nhàn nhạt đáp, như lẽ đương nhiên nói: "Không có gì khác biêt"
Đóng băng.
Lâm Hề Trì nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt như đang suy tư, sau đó nói: "Cậu giống tên nhà giàu mới nổi"
"..."
Lại đi một đoạn nữa.
Hứa Phóng cũng không so đo những lời cô nói, đột nhiên lên tiếng, chuyển sang đề tài khác, như là hỏi vu vơ – "Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ không?"
Ngữ khí của anh vừa lười biếng vừa tùy ý, nhưng lại bất ngờ khiến cảm xúc của Lâm Hề Trì quay về giống hôm qua.
Lâm Hề Trì nhìn anh, khóe miệng khẽ động, ánh mắt cẩn thận dè dặt, tựa như đang giãy dụa, thật lâu sau mới nói: "Rắm Rắm, nếu cậu là chó"
"..."
– Hứa Phóng nghẹn họng, lười để ý đến cô.
Nhưng Lâm Hề Trì hoàn toàn không có ý đùa giỡn, cô rủ mắt, tiếp tục nói: "Từ khi chào đời cậu luôn sống với chủ nhân hiện tại, cuộc sống vui vẻ mỹ mãn. Nhưng một ngày nọ, cậu bị bọn buôn chó bắt đi, từ đây cuộc sống của cậu trở nên nơm nớp lo sợ, ngay cả ăn một bữa cơm cũng cảm thấy không yên"
Hứa Phóng đột nhiên hiểu được hàm ý trong lời nói của cô, yết hầu trượt lên xuống, bình tĩnh tiếp tục nghe cô nói.
"Sau đó cậu được chủ nhân tìm về, nhưng về nhà cậu lại phát hiện có một con chó khác giống hệt mình. Lúc đầu cậu tưởng đó là anh em của mình, nhưng sau này mới phát hiện hóa ra không phải.. nó chỉ là vật thay thế cậu mà chủ nhân tìm được thôi" – nói đến đây, giọng cô trầm xuống, chậm rãi nói: "Bình thường mọi người đều không có hảo cảm đối với những vật thay thế kiểu này mà"
Thấy cô không có xu hướng nói tiếp, Hứa Phóng ngừng một lúc, thấp giọng nói: "Sao cậu biết vật thay thế nhất định phải là vật thay thế, nhỡ đâu là do chủ nhân muốn nuôi thêm một con cún thứ hai?"
Sau một hồi im lặng.
"Tớ biết cậu biết" – Lâm Hề Trì dụi dụi mắt, không muốn tiếp tục vòng vo – "Tớ chính là con nuôi"
"..."
"Nhưng từ nhỏ mẹ luôn nói với tớ và Cảnh Cảnh rằng bọn tớ còn có một chị gái" – cô lại dụi mắt mạnh hơn, nói tiếp: "Nói rằng chị ấy chỉ bị người xấu bắt đi, nhưng nhất định sẽ quay lại"
Hứa Phóng xoa đầu cô: "Ừm"
"Tớ chưa bao giờ phủ nhận hay xem nhẹ sự tồn tại của chị ấy" – Lâm Hề Trì đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Đinh, mặt cô ta vàng như đèn cầy, thân hình gầy như que củi, ánh mắt hèn nhát sợ sệt, bước từng bước khập khiễng.
Cho nên mặc dù Lâm Đinh đã làm nhiều việc tồi tệ với bản thân, nhưng cô vẫn không có cách nào hận cô ta được.
"Tớ biết" – Hứa Phóng nhàn nhạt nói: "Bố mẹ tớ luôn nói gia đình cậu có ba chị em gái"
"Bố mẹ cũng không đối xử tệ bạc với tớ, họ vẫn rất thương tớ, dù tớ không phải con ruột" – Lâm Hề Trì đá hòn đá trên đất, thản nhiên nói: "Bọn họ chỉ là cảm thấy quá có lỗi với chị ấy, với cả ở bên nhà ông ngoại cũng rất tốt, nếu không Lâm Đinh lại tiếp tục mắng chửi đánh đập tớ"
Nhận thấy cảm xúc của cô không vô tư như lời cô nói, Hứa Phóng thở dài, sau đó gọi tên cô: "Lâm Hề Trì"
Lâm Hề Trì cúi đầu không nhìn anh: "Sao?"
"Nếu cậu cảm thấy cậu chỉ là người thay thế cho kẻ khác, không phải độc nhất vô nhị"
Anh ngừng một chút rồi lại tiếp tục: "Thì cậu có thể đến chỗ tớ"
Nghe vậy, Lâm Hề Trì mới ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"
Hứa Phóng nhìn cô, bình tĩnh đáp: "Tớ có thể khiến cậu trở thành độc nhất vô nhị"
* * *
PS: Sorry mn vì đã đăng muộn nhá! Hic Hic mk sẽ cố gắng k tái phạm lần sau
Cảm ơn mn đã theo dõi truyện nhé!