chương 10.
Nụ cười trên khóe miệng Lâm Hề Trì đông cứng lại trong nháy mắt, sững sờ nhìn anh chằm chằm, rất nhanh sau đó liền gục đầu xuống, lẳng lặng cất điện thoại vào túi quần.
Mấy nam sinh bên cạnh âm thầm đè nén tiếng cười.
Sợ Lâm Hề Trì xấu hổ, Ôn Tĩnh Tĩnh vội vàng chạy qua nắm tay cô, lên tiếng giải thích: "À ừm, bạn học, bọn tôi chơi đại mạo hiểm, cô ấy thua nên bị phạt, xin lỗi đã làm phiền nha".
Không muốn ở đây quá lâu, Ôn Tĩnh Tĩnh giải thích xong liền quay sang nhỏ giọng nói với cô: "Đi thôi".
Thực tế thì mấy người khác còn đang choáng váng.
Bởi vì ngoại trừ thời tiết oi bức ra, cơ bản là tối nào cũng có rất nhiều sinh viên tụ tập chơi trên bãi cỏ nhân tạo trong thao trường. Dĩ nhiên, ở đâu có trò chơi, ở đó có thắng thua, mà thua lại đi kèm với hình phạt. Vì vậy đại mạo hiểm bị phạt phải đi xin tài khoản Wechat của người lạ thực sự rất phổ biến. Những người bị nhắm tới dĩ nhiên không xem là thật, nên không quá coi trọng, nhưng thường cũng đủ tử tế mà cho đối phương bậc thang đi xuống. Thế nên, hành vi thẳng tay cự tuyệt không chừa thể diện cho con nhà người ta kiểu này, là lần đầu tiên bọn họ được tận mắt 'chiêm ngưỡng'.
Thấy Lâm Hề Trì vẫn luôn cúi đầu im lặng, Hứa Phóng khẽ nhướng mày, khom lưng, hơi nghiêng người sang một phía để quan sát biểu cảm cô, nhưng hoàn toàn thất bại.
Trong khi đó, nam sinh nói chuyện với Hứa Phóng hồi nãy sáp lại gần anh, khuôn mặt trưng ra biểu cảm vừa khó hiểu lại như phát hiện ra điều gì thú vị: "Cô bạn này là.."
Hứa Phóng đẩy đầu anh chàng, lạnh lùng đáp: "Mày muốn nói gì?".
Lâm Hề Trì nghiêng đầu cười với Ôn Tĩnh Tĩnh: "Không sao, mọi người về trước đi".
Ôn Tĩnh Tĩnh muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên nói gì.
Diệp Thiệu Văn đứng cuối hàng, híp mắt nhìn, đột nhiên nhận ra Hứa Phóng chính là nam sinh ngồi cạnh Lâm Hề Trì ngày đó. Cậu ta vuốt cằm, cảm thấy thú vị nhưng không vạch trần hành vi lừa đảo này của cô, cười đùa nửa lôi nửa kéo những người khác quay về.
Người tản đi hết, Lâm Hề Trì có tật giật mình mới dám thở phào nhẹ nhõm, cô mím môi ngẩng đầu nhìn Hứa Phóng, trong lòng bắt đầu suy tính xem nên đá bộ phận nào trên cơ thể mới khiến anh vừa đau đớn vừa chật vật.
Cuối cùng cô vẫn quyết định sài lại tư thế cũ, nhảy lên, vòng khuỷu tay qua cổ anh, siết chặt.
Hứa Phóng không kháng cự, chỉ ho khan hai tiếng, mặc cho cô dùng lực bạo hành mình, mấy giây sau anh mới bật cười nói: "Không xin được nên quay sang đánh người?" – cuối câu còn cố tình kéo dài âm.
Giọng anh trầm thấp khàn khàn, mang theo cảm giác lười biếng quen thuộc, chỉ là nghe nó trong hoàn cảnh này lại phá lệ gợi đòn vô cùng.
Lâm Hề Trì mím môi, lòng thầm mắng: Đánh cậu không phải là đánh người!
"Hứa Phóng" – Lâm Hề Trì mạnh mẽ tăng thêm lực nghiền ép anh một lúc nữa mới buông lỏng khuỷu tay lùi cách anh một khoảng, nghiêm chỉnh gọi cả tên lẫn họ của anh. Tuy nhiên, lúc nhìn mặt Hứa Phóng, Lâm Hề Trì vẫn không nhịn được mà đạp anh một cái, nghiến răng nói: "Tớ về đây, hôm khác đến 'xử' cậu".
Vừa đi được mấy bước liền bị Hứa Phóng gọi lại.
Lâm Hề Trì chẳng buồn để tâm, vẫn tiếp tục thẳng tiến.
Mấy giây sau, Hứa Phóng lại nói: "Đến phòng y tế với tớ".
Nghe vậy, bước chân Lâm Hề Trì lập tức dừng lại, mắt trợn tròn nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Đi phòng y tế làm gì?".
Có phải người làm bằng sứ không? Cô chỉ siết cổ anh có chút xíu, cũng không dùng lực quá mạnh, vậy mà đã phải đến phòng y tế rồi!
Nhưng Hứa Phóng dường như không có vẻ là đang nói đùa, anh chỉ tay vào khóe mắt mình: "Vừa nãy bị cào".
Lúc này Lâm Hề Trì mới chú ý đến khóe mắt anh, quả thật có một vệt đỏ hồng. Cô không nói gì thêm, tiếp tục đi về hướng ban nãy.
Thấy thế Hứa Phóng lại lười biếng nói: "Vậy một mình tớ đi ha".
Lâm Hề Trì quay đầu, tức tối gào lên: "Tớ về lấy đồ".
* * *
Lâm Hề Trì trở lại chỗ vừa nãy Ban mình chơi lấy đồ, nghe họ rối rít an ủi liền được một phen dở khóc dở cười. Cô giải thích sơ qua với họ một lúc rồi mới quay ngược về hướng cũ.
Những sinh viên quốc phòng khác đều đã đi hết, chỉ còn Hứa Phóng đang đứng đó xem điện thoại.
"Đi thôi" – Lâm Hề Trì đến trước mặt anh, bỏ lại câu này xong liền đi ra ngoài thao trường.
Hứa Phóng nhàn nhã theo sau cô, bước chân chậm rãi nhẹ nhàng.
Không lâu sau, Lâm Hề Trì cũng thả chậm bước chân, đi song song với anh, bắt đầu lên giọng tố cáo hành vi vô nhân đạo lúc nãy của Hứa Phóng: "Rắm Rắm, tớ thấy hành động vừa rồi của cậu rất là không biết xấu hổ".
"Gì?".
"Dựa theo tình huống thông thường" – Lâm Hề Trì đá hòn sỏi nhỏ trên đường, nghiêm trang nói: "Làm gì có cô em xinh đẹp nào như tớ muốn xin phương thức liên lạc của cậu chứ?".
"..."
"Vừa nãy nếu không phải vì quen cậu, mục tiêu của tớ còn lâu mới là cậu" – Lâm Hề Trì càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có lý: "Cậu xem, tớ cho cậu nở mày nở mặt trước đám bạn học rồi đó".
Hứa Phóng bị lời này của cô làm tức nghẹn, anh hít sâu một hơi: "Cút đi".
"Vậy mà cậu còn không kiểm điểm lại bản thân nữa!".
"Thế sao cậu không nghĩ xem là ai khơi mào trước?".
Lâm Hề Trì lập tức ngậm miệng.
Hồi lâu sau cô lại tò mò hỏi: "Vậy là thật sự có người muốn xin phương thức liên lạc của cậu à?".
Giọng điệu có thiên hướng mang theo chút không thể tin được này của Lâm Hề Trì khiến Hứa Phóng rất muốn từ mặt cô, anh kiềm chế khát vọng quăng cô đi thật xa rồi mới chậm rãi cười lạnh một tiếng.
"Cực kỳ nhiều".
Khóe mắt Hứa Phóng bị móng tay của bạn học cào xước nhưng miệng vết thương không sâu nên không chảy máu, chỉ là bị trầy da chút xíu. Bác sĩ trường giúp anh lau sạch vết thương bằng khăn giấy ướt, bôi thuốc sát trùng, xong xuôi liền cho phép anh rời đi.
Khi hai người ra khỏi phòng y tế cũng đã sắp sửa mười giờ.
Lâm Hề Trì kéo Hứa Phóng đến đứng dưới bóng đèn đường, sau đó ngửa đầu nhìn khóe mắt anh: "Để tớ xem nào".
Hứa Phóng quay đầu đi: "Xem cái gì".
"Không phải" – Lâm Hề Trì cau mày, túm đầu anh xoay lại: "Vừa nãy bôi thuốc vào mắt cậu rồi đúng không?".
"Nếu bôi vào thì tớ đã nói rồi".
Cô không thèm để ý lời anh, vẫn tiếp túc nhìn chăm chăm khóe mắt Hứa Phóng.
Hứa Phóng vốn dĩ muốn tránh thoát khỏi cô, nhưng đột nhiên phát hiện ra lúc này bọn họ cách nhau rất gần, gần đến mức anh có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của cô. Khuôn mặt cô bị ánh đèn đường mờ ảo nhuộm vàng mà càng trở nên nhu hòa mềm mại, đôi mắt vừa to lại trong trẻo tràn đầy sức sống, như thể chúng đang chứa đựng cả một biển sao trời.
Gần quá!
Tim Hứa Phóng loạn nhịp không kiểm soát, anh bối rối lùi về sau một bước.
"Được rồi".
Lâm Hề Trì 'ồ' một tiếng, cúi đầu lấy được thoại trong túi ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tớ phải gọi điện cho dì".
Hầu kết của Hứa Phóng chuyển động lên xuống, anh liếʍ khóe miệng, trong đầu còn chưa tan cảm giác rung động lại có chút mê man vừa nãy nên không nghe rõ lời Lâm Hề Trì, bực bội hỏi lại: "Gọi ai?".
Lâm Hề Trì vô thức đáp: "Dì Hứa".
Nghe vậy Hứa Phóng lập tức thanh tĩnh, vội vàng giật điện thoại trong tay cô, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: "Cậu gọi cho mẹ tớ làm gì?".
"Tớ muốn hỏi dì vết thương kiểu này có cần đi bệnh viện khám không".
"Vết thương nhỏ như lỗ mũi, đi bệnh viện cái rắm".
"Dù như vậy cũng phải hỏi, tớ thấy bác sĩ trường mình làm hơi sơ sài, không đáng tin lắm".
Nghĩ đến bà mẹ hơi tí là chuyện bé xé ra to kia của mình, Hứa Phóng lập tức thấy đầu đau dữ dội: "Nếu cậu dám gọi thì tháng này đừng hòng xin tiền tớ".
Nghe vậy Lâm Hề Trì ngước mắt nhìn anh, suy xét một hồi, sau đó vẫn dứt khoát gọi điện: "Ừ"
"..."
* * *
Vì sinh viên quốc phòng mười giờ đã phải kiểm tra phỏng ngủ, Hứa Phóng không tiếp tục đôi co với cô nữa. Anh vừa cầm điện thoại của Lâm Hề Trì nói chuyện với mẹ, vừa đưa cô về ký túc xá.
Đến nơi cũng là lúc Hứa Phóng cúp máy.
Lâm Hề Trì lấy lại điện thoại, dè dặt hỏi anh: "Dì nói gì vậy?".
Hứa Phóng ném cho cô ánh nhìn không mấy thiện cảm: "Cậu tự đi mà hỏi".
10 giờ 20 phút rồi.
Nói xong câu này anh bỏ lại hai chữ 'đi đây' rồi lập tức quay người chạy thẳng về hướng ký túc xá nam.
Lâm Hề Trì chậm chạp đi lên lầu, nhắn tin WeChat cho dì Hứa.
Lâm Hề Trì: "Dì ơi, dì nói gì với Hứa Phóng vậy ạ?".
Cô đang định nhắn thêm câu 'sao cậu ấy tức giận vậy ạ?', nhưng chưa kịp chuyển thì mẹ Hứa Phóng đã nhanh chóng gửi liền hai tin âm thanh qua.
Dì Hứa: "Dì vốn định đến thăm nó, vậy mà cái thằng nhóc thối này lại còn nổi giận với dì, bảo dì đừng vì mấy chuyện vặt vãnh này mà đến".
Dì Hứa: "Tức chết dì, đây mà là chuyện nhỏ hả, cái thằng nhóc xấu xa".
Lâm Hề Trì ngừng một lúc, ngẫm nghĩ, sau đó xóa bỏ câu vừa nãy đi: "Vậy dì có đến không?".
Dì Hứa: "Không đến nữa".
Dì Hứa: "Gửi cho nó thêm ít tiền là được".
"..."
Lâm Hề Trì không tin nổi mà nhìn tin nhắn này thêm mấy lần sau đó hạ quyết tâm: Cô sẽ giúp anh lấy thêm một khoản dư sinh hoạt phí.
Cho nên, khi nãy sao Hứa Phóng có thể nhìn cô bằng ánh mắt hung ác như vậy?
Lâm Hề Trì khẽ hừ một tiếng, vừa đi vừa mắng anh ngang ngạnh ngu ngốc.
*
Bước vào phòng liền thấy Trần Hàm và Tân Tử Đan đang vây quanh Nhϊếp Duyệt, ba người tụ lại thành một đống dán mắt vào máy tính.
Lâm Hề Trì đặt túi xuống bàn, sau đó mới quay sang tò mò hỏi bọn họ: "Các cậu xem gì vậy?".
Nhϊếp Duyệt: "Đang đọc tin trên diễn đàn trường á, vừa nãy xảy ra chuyện, có người đăng ảnh lên".
Nghe thấy có chuyện bát quái, Lâm Hề Trì cũng hào hứng nhích lại gần xem.
Hình ảnh được đăng tải lên không quá rõ ràng, góc chụp từ xa, chỉ thấy một đám nam sinh quốc phòng mặc đồng phục huấn luyện và một nhóm sinh viên, vây quanh hai người ở giữa.
Một nam sinh quốc phòng và một bạn nữ sinh.
Lâm Hề Trì híp mắt, cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc.
Nhϊếp Duyệt: "Hình như là.."
Tay cô nàng cầm chuột máy tính tùy ý di chuyển, kéo lên đầu trang.
Nhϊếp Duyệt chưa kịp nói dứt câu, Lâm Hề Trì đã nhìn thấy tiêu đề giật gân của bài đăng.
* * * Kinh hoàng! Nữ sinh xin tài khoản WeChat của nam sinh quốc phòng, bị từ chối liền đánh người ta đến mức phải vào phòng y tế!
"..."