chương 4.
Một thoáng trầm mặc.
Lâm Hề Trì không cướp được lớp nên không có tâm trạng đôi co với anh: "Cậu đang làm gì?".
Hứa Phóng: "Chọn lớp".
Lâm Hề Trì: "Môn tiếng anh cậu cũng thi được loại C à?".
Hứa Phóng: "Ừm".
Lầm Hề Trì kinh ngạc: "Lớp loại C cũng chỉ còn dư lại của thầy 'ác mộng' thôi".
"Cái gì ác mộng?" - Hứa Phóng lười nhác ngáp một cái, không quá để ý: "Chọn đại một lớp đi".
Lâm Hề Trì không muốn đối diện hiện thực, tuyệt vọng giãy giụa: "Nhưng nghe nói ông thầy đó hung lắm".
Hứa Phóng lười quan tâm lời cô: "Ồ".
"Cậu chọn rồi à?".
"Ừm".
"Văn lý thông thức cậu cũng chọn rồi?".
"Ừm".
Lâm Hề Trì trong lòng than khóc, cam chịu số phận bấm chọn lớp môn kia.
Cô dựa theo thời gian trống trong lịch học, chỗ nào trống liền lấp đầy môn học chỗ đó, rồi tiếp tục hỏi anh: "Môn thể dục cậu chọn lớp nào? Để tớ đăng kí giống cậu".
"Không có môn thể dục".
"Hả?".
"Sinh viên quốc phòng không học môn thể dục".
* * *
* * *
Cúp máy, Lâm Hề Trì thở một hơi dài, ưu sầu nhìn vào lịch học của chính mình, đáy lòng âm thầm rỉ máu. Nhưng cô cũng không buồn phiền quá lâu, rất nhanh đã nghĩ thoáng hơn trước. Đang chuẩn bị tìm một bộ phim điện ảnh xem cho đỡ chán thì nghe Tân Tử Đan gọi.
Tân Tử Đan: "Trì Trì".
Lâm Hề Trì: "Hửm?".
"Môn tiếng anh của tớ cũng không chọn lớp khác được, nên chọn của thầy Diêm Chí Bân giống cậu, chắc mình cùng lớp á, chiều thứ tư, hai giờ" – Tân Tử Đan liếʍ môi, biểu tình cầu khẩn: "Lúc đó tớ với cậu học chung nhé?".
Lâm Hề Trì như gặp được tri kỷ đồng cảnh ngộ, vui vẻ ném cho cô ấy ánh mắt cảm thông, rồi nói: "Được thôi".
* * *
Xem xong phim, nhìn thời gian ở góc phải màn hình máy tính, thế mà đã mười một giờ rồi.
Lâm Hề Trì lấy tay xoa bụng, móc thẻ cơm ra nghĩ thầm, bên trong đại khái còn hai, ba mươi tệ, cộng thêm hai mươi tệ tiền mặt kia nữa, cô không cần phải hạ mình đi xin tiền Hứa Phóng, còn có thể ngông nghênh sống qua một hai ngày.
Sau đó, Lâm Hề Trì đi ăn trưa với ba bạn cùng phòng. Đến nhà ăn B gần ký túc xá nhất, cô nhìn tất cả các cửa sổ* ở đó, do dự một hồi, quyết định đi đến một trong các cửa sổ đó.
*Cửa sổ để trưng bày món ăn ý. Mỗi cửa sổ sẽ bán những món ăn khác nhau.
Thời tiết hôm nay nóng như vậy, thôi thì.. mua một bát cháo Bát Bảo*.. Lâm Hề Trì tự an ủi mình. Mua xong, cô bưng bát nhìn quay bốn phía.
*cháo Bát Bảo rất dễ làm, các ngyên liệu chính bao gồm: Từ gạo tẻ, lúa mạch và nhân sâm bên trên là đậu lăng trắng, chà là đỏ, lá lốt, hạt sen và long nhãn. Nó cũng có rất nhiều tác dụng tốt cho cơ thể, như: Cải thiện thị lực, dưỡng gan, bổ tỳ vị, dưỡng da, lưu thông khí huyết, giảm đường huyết, giảm khát nước, chống ung thư..
Nhà ăn không có điều hòa, Lâm Hề Trì liền tìm một vị trí đối diện với quạt gió.
Sợ hội Nhϊếp Duyệt không tìm thấy mình, cô còn đứng lên không dám ngồi xuống.
Chỗ này nằm ngay cạnh một trong số các cửa ra vào của nhà ăn.
Lâm Hề Trì mòn mỏi mong ngóng Trần Hàm đang xếp hàng cạnh cửa, muốn đợi cô ấy chọn món xong sẽ vẫy tay ra hiệu, thế nên vừa nhìn thấy cô ấy quay đầu, Lâm Hề Trì lập tức liền giơ tay lên vẫy không ngừng.
"Eh, chỗ này!".
Đúng lúc này, một đám nam sinh kề vai bá cổ từ bên ngoài ùa vào, ước chừng có đến bảy, tám người. Trong đám đó, không phải người nào vóc dáng cũng cao lớn, nhưng nhìn ai cũng đều cường tráng hữu lực, thần thanh khí sảng. Cho dù chỉ tùy ý liếc mắt cũng có thể đặc biệt câu dẫn ánh nhìn của người khác.
Tầm mắt Lâm Hề Trì dừng ở đó một lát lập tức liền chú ý đến Hứa Phóng đang đi phía trên cùng.
Bên cạnh anh còn có hai, ba nam sinh khác cũng đang khoác lên vai anh, cười đùa cợt nhã cùng anh nói chuyện. Trên mặt Hứa Phóng không biểu hiện cảm xúc, dường như đang lơ đãng. Nhưng vừa nghe tiếng cô gọi, anh lập tức hồi thần liếc qua phía này.
Tầm mắt hai người chạm nhau.
Lâm Hề Trì không né tránh ánh nhìn chăm chú của anh, đại não đang trống rỗng lại bắt đầu vận hành suy xét một vấn đề: "Tính tình tên Hứa Phóng này kém như vậy, sao nhân duyên lại tốt thế chứ!".
Mỗi lần sau khi Hứa Phóng đến môi trường mới, Lâm Hề Trì đều lo anh sẽ không thể thích ứng tốt được, sợ vì tính cách khó ưa kia mà bị bạn bè cô lập, xa lánh.
Không ngờ rằng, lần nào anh cũng hòa nhập tốt đến đáng kinh ngạc, nói không ngoa chính là 'như cá gặp nước'.
Quả nhiên trời cao không bạc đãi bất kì kẻ nào.
Bởi vì 'tính tốt' của Hứa Phóng thiếu hụt trầm trọng, cho nên ông trời đặc biệt chiếu cố, bù đắp cho anh ở phương diện khác, chính là năng lực giao tiếp.
Trong lúc đại não cô tốn mất mười giây để xử lý thông tin này, bên kia Hứa Phóng nghiêng đầu, dường như đang nói gì đó với mấy nam sinh bên cạnh, xong liền bước chân tiến về phía cô.
"..."
Sao tự nhiên lại qua đây.
Tên này có phải tưởng bở rằng mình gọi cậu ta không vậy!
Hứa Phóng đi tới đứng trước mặt cô, nhàn nhạt mở miệng: "Gọi tớ?".
Quả nhiên..
Nhưng ai gọi cậu đâu, nhanh chút biến đi!
Lát sau, Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, mặt cười tít nói: "Phải đó".
Lúc này, ba cô bạn cùng phòng đã chọn món xong, đồng loạt ngồi xuống cạnh Lâm Hề Trì.
Cả bàn im phăng phắc.
Hứa Phóng phá lệ không để ý xung quanh, nên hoàn toàn không phát giác được bầu không khí ngột ngạt lúc này là do anh mà ra. Anh rủ mắt, nhìn chằm chằm bát cháo Bát Bảo trước mặt Lâm Hề Trì, cau mày hỏi: "Cơm trưa mà cậu ăn cái thứ đồ này?".
Lâm Hề Trì tuyệt đối không thừa nhận do mình muốn tiết kiệm tiền: "Trời nóng mà".
Không đợi cô nói xong, Hứa Phóng lạnh mặt hừ cô một tiếng, đoạn bưng bát cháo trên tay cô rời đi.
Lâm Hề Trì ngây người.
Đây không phải chính là vừa cướp đoạt bát cháo của cô, lại còn mặt nặng mày nhẹ gây sự với cô sao?
Lâm Hề Trì khó hiểu nhìn theo hướng anh đi, thấy anh bước đến một cái bàn khác rồi ngồi xuống. Cô đang định đuổi tới, bỗng nhiên chú ý thấy một tấm thẻ cơm được đặt trên mặt bàn.
Vị trí đặt tấm thẻ vừa vặn bị tô cháo Bát Bảo kia che mất.
Lâm Hề Trì sững sờ cầm nó lên xem.
Là thẻ cơm của Hứa Phóng.
Trên thẻ in hình Hứa Phóng chụp hồi năm lớp mười.
Khuôn mặt có hơi trẻ trung, non nớt, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạnh lùng. Rõ ràng là nhìn thẳng vào ống kính lại tạo cho người ta ảo giác rằng anh đang nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt cao cao tại thượng, xem trừng đặc biệt khó ở chung.
Lâm Hề Trì mím môi, nhìn về phía Hứa Phóng.
Đám bạn anh sớm đã lấy cơm xong, một người trong số đó tựa hồ còn giúp anh lấy một phần cơm, còn chừa lại chỗ cho anh ngồi. Mà bát cháo Bát Bảo cô mới mua, đáng thương bị Hứa Phóng đặt ngay cạnh khay đồ ăn của anh.
Lâm Hề Trì thu hồi tầm mắt, quay lại nói một tiếng với bạn, sau đó vui vẻ đi xếp hàng mua cơm.
Bên kia.
Hứa Phóng vừa ngồi xuống chỗ mình, lập tức bảy tên con trai xung quay anh đồng loạt phát ra âm thanh mập mờ ái muội, nhưng họ vẫn chú ý đè thấp âm lượng nên không tạo ra tiếng động quá lớn.
Nam sinh ngồi cạnh Hứa Phóng khoác tay vòng qua cổ anh, không có ý tốt nói: "Đó không phải là cô em dáng dấp xinh đẹp hôm nọ à? Hứa Phóng, tốc độ của mày cũng nhanh quá đấy".
Mí mắt Hứa Phóng chẳng thèm ngước lên, chỉ cúi đầu tập chung ăn cơm.
"Đối tượng của mày thật hả?" nam sinh ngồi trong góc mở miệng, nửa đùa nửa thật nói: "Lớn lên hợp gu tao phết, nếu không phải bạn gái mày..".
Anh chàng còn chưa nói dứt câu, Hứa Phóng đã liếc mắt qua, gương mặt lười nhác đem theo chút sát khí. Anh khẽ nhếch cằm, đường nét khuôn mặt vừa gọn gàng lại nam tính, yết hầu trượt lên trượt xuống, qua mấy giây liền khẽ bật cười.
"Mày nói đó".
* * *
Hai này tiếp theo của hội nghị, nội dung mỗi thầy cô nói đều rất khác nhau nhưng cùng có chung một điểm tương đồng, chính là vô số lần đề cập đến vị học trưởng nghiện game kia với vẻ mặt thương tâm tiếc hận, hệt như bị mất mấy trăm triệu: "Cậu sinh viên đó ấy à..".
Nội trong mấy ngày ngắn ngủi, số lần Lâm Hề Trì nghe thấy thầy cô đề cập tới học trưởng này còn nhiều hơn cơm gạo cô ăn. Cũng không biết ai nghe ngóng được tên họ của vị đàn anh này, trong một thời gian dài, chủ đề đàm luận của đám sinh viên luôn là về anh ta.
Bị thầy cô truyền bá tư tưởng 'chính đạo' nhiều như vậy, cho nên Lâm Hề Trì phải dành đại khái một phút để tiêu hóa hết, cô vốn định thuyết giảng lại nội dung này cho Hứa Phóng nghe, nhưng nghĩ đến vấn đề tiền tài cũng như tương lai tháng này của mình..
Cô quyết định tháng sau quay lại giáo dục anh cũng không muộn.
Ba giờ chiều thứ sáu, Lâm Hề Trì cùng Nhϊếp Duyệt đi phỏng vấn.
Địa điểm phỏng vấn của hai người giống nhau, đều là giảng đường Đông Nhị, nhưng lại không cùng phòng. Hai cô hẹn nhau phỏng vấn xong sẽ nhắn tin cho nhau qua Wechat, sau đó mới tách ra, ai đi đường nấy.
Lâm Hề Trì phỏng vấn ở phòng 204.
Lên đến lầu hai, rẽ trái.
Từ ngã rẽ cầu thang nhìn qua liền thấy có mấy chục người đang đứng ở hành lang, khung cảnh trông hết sức náo nhiệt. Nhưng hành lang lại đặc biệt yên tĩnh, các bạn sinh viên đang kiên nhẫn chờ đến lượt mình phỏng vấn.
Để ý thấy trên tay ai cũng tầm một trang giấy A4, Lâm Hề Trì nhìn quanh bốn phía, cuối cùng thấy tờ phiếu đăng kí của mình trên bàn cạnh cửa sau, cô đến cầm lấy rồi đứng xếp hàng phía sau cùng.
Lâm Hề Trì nhìn nét chữ trên tờ đăng kí, lòng thầm khen ngợi: "Chữ đẹp đó chứ".
Đột nhiên cảm thấy phía trước có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.
Lâm Hề Trì ngẩng đầu.
Một nam sinh cao lớn đứng đằng trước, không hề né tránh mà nhìn thẳng cô, nụ cười trên khóe miệng còn hơi ẩn chứa ý xuân.
Mắt đào hoa, gọng kính vàng.
Có chút quen mắt.
Lâm Hề Trì bị nhìn chằm chằm, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?".
Nam sinh kia nhướng mày, thu hồi tầm mắt nhưng không có ý đáp lời cô.
Lâm Hề Trì cũng không để tâm quá nhiều, cô đang muốn lia mắt đi chỗ khác, lơ đãng lại nhìn đến tờ phiếu trên tay anh ta, chữ viết trên đó giống hệt với chữ trong tờ phiếu cô đang cầm.
Hơn nữa, số thẻ học sinh bắt đầu bằng 10, tức lớn hơn cô một khóa.
Năm hai sao?
Lâm Hề Trì ngẩng đầu, lén lén lút lút nhìn anh ta một cái.
Da trắng, đường nét gương mặt góc cạnh nhu hòa, kính mắt gọng vàng.
Đến đây, cô rốt cuộc cũng nhớ ra anh ta rồi.
Là học trưởng ngày đó giúp cô điền phiếu đăng kí.
Thầm đối chiếu số sinh viên của anh ta trong đầu, Lâm Hề Trì lập tức nổi lên hứng tò mò.
Ngày đó không phải anh ta trong ban tuyển người mới sao? Sao giờ lại biến thành đi phỏng vấn giống cô rồi?
Nhưng vì không quen biết nên cô cũng không tiện hỏi, chỉ là vẫn cảm thấy lăn tăn xoắn xuýt một hồi, cuối cùng quyết định vứt chuyện này ra sau đầu, không để tâm đến nữa. Cô lặng lẽ đứng một bên, sau đó móc điện thoại ra gửi cho Hứa Phóng ảnh chụp màn hình giỏ hàng.
Trên bức ảnh ghi giá của màn chống muỗi là 39 tệ 9, miễn phí vận chuyển.
Lâm Hề Trì: "Phóng đại gia, mình muốn mua một cái màn, trong ký túc xá nhiều muỗi quá!".
Lâm Hề Trì: "Tớ nghĩ Phóng đại gia hào phóng như vậy, nhất định bằng lòng bố thí cho tớ 40 tệ mua cái màn này nhỉ?".
Nghĩ một chặp, cô lại bổ sung thêm: "Cần tớ quỳ xuống không?".
"Phốc thông" - Lâm Hề Trì lại nhắn cho anh một tin mô tả âm thanh hai đầu gối chạm đất.
Lâm Hề Trì: "O R Z".
Xem xong mấy tin nhắn cô gửi, Hứa Phóng im lặng lắc đầu.
Thầm mắng cô ngốc, sau đó mở Alipay* ra, nhập một nghìn nhân dân tệ vào 'số tiền chuyển khoản', vừa định gửi đi lại bỗng nghĩ ngợi gì đó, âm thầm xóa bỏ số tiền kia thay nó bằng một số khác.
*Alipay là dịch vụ chuyên cung cấp các chức năng cơ bản tiện lợi như thanh toán, chuyển khoản, thu tiền, nó còn có thể nhanh chóng hoàn thành việc thanh toán thẻ tín dụng, tính phí điện thoại và thanh toán các hóa đơn điện nước.
* * *
Hứa Phóng con người này, mặc dù ngày thường nhàn rỗi kinh khủng, tin nhắn hồi âm cũng đặc biệt chậm, nhưng tốc độ chuyển tiền lại cực kỳ nhanh.
Lâm Hề Trì đợi một lúc liền đăng nhập vào Alipay xem thử.
Quả nhiên.
Hứa Phóng đã chuyển tiền vào tài khoản cô rồi.
Nhưng không phải 40 tệ như trong tưởng tượng của cô.
Khoản tiền chuyển qua không nhiều không ít, vừa vừa vặn vặn đủ ba-mươi-chín-tệ chín đồng.
"..."