Chị Có Nhớ Mùa Thu Ở Melbourne?

Chương 28: Tình Nghi.

TÌNH THÂN.

Trong số những lần hai người qua đêm cùng nhau, đây là lần đầu tiên Tiểu Nhã thức dậy sớm hơn Cao Dĩ An. Cô khẽ xuống giường vệ sinh cá nhân, sau đó chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh rồi âm thầm thay đồ rời khỏi nhà.

Hôm nay cô phải tranh thủ đến gặp dì Thu sau một thời gian dài dì ấy vắng mặt ở Melbourne.

- Con đến rồi à? Mau mau vào đây – Vừa nghe tiếng chuông, bà Thu liền bước nhanh ra mở cửa. – Dì đang pha tách cà phê. Con uống cùng nhé?

- Dạ ok.

Tiểu Nhã tháo bớt khăn choàng cổ và theo sau bà Thu vào bếp.

Bà ngoại cô có tổng cộng chín người con, nhưng trong số ấy, chỉ có hai cô con gái, mẹ cô thứ năm, còn dì Thu xếp thứ bảy, có lẽ vì vậy mà trong gia đình, hai người họ thân thiết và thường xuyên qua lại, giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn so với những thành viên khác.

Thời còn độc thân sống ở Sài Gòn, dì Thu lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc Tiểu Nhã mỗi khi ba mẹ cô bận tăng ca hay công tác vắng nhà, về sau công ty xuất nhập khẩu của ba cô phá sản do bị tác động bởi giai đoạn suy thoái kinh tế, ba mẹ cô phải chuyển sang đi làm công cho một tập đoàn may mặc của nước ngoài.

Từ đó mà họ có cơ hội quen biết Phillip, một quản lí người Ý nhưng sinh sống ở Úc từ nhỏ, thời điểm đó ông được tập đoàn cử sang Việt Nam hỗ trợ công tác tuyên truyền, hướng dẫn công nhân sử dụng máy móc công nghệ mới trong lĩnh vực sản xuất, còn ba mẹ cô vì giỏi ngoại ngữ nên trở thành người phụ trách phiên dịch, giúp đỡ mọi người trong quá trình thực hiện thao tác. Họ trở thành những cộng sự ăn ý.

Sau một thời gian cùng nhau làm việc, mẹ Tiểu Nhã nhận thấy Phillip là một con người thân thiện, hoà nhã, lại vô cùng yêu thích lối sống và ẩm thực Việt Nam nên đã tạo cơ hội cho Phillip gặp gỡ dì Thu, cũng nhờ vậy mà hai người kịp nên duyên vợ chồng trước khi Phillip kết thúc chuyến công tác tại Sài Gòn.

Một thời gian sau, dì Thu được bảo lãnh sang Úc, mang bầu Ngọc Phương và bắt đầu theo đuổi sự nghiệp thiết kế âu phục của mình. Hiện giờ, với danh tiếng bao năm gầy dựng, hai chuỗi cửa hàng kinh doanh âu phục của dì ấy, PG ở Úc và PGI ở Ý đang rất thành công và không ngừng phát triển.

- Lần này chú Phillip không về cùng dì ư? – Tiểu Nhã khẽ nhìn những bông hồng được cắt tỉa một cách tỉ mỉ đang khoe sắc trong chiếc bình cổ đắt tiền, cô đoán dì Thu vừa cắt vào sáng nay.

- Không, ông ấy còn bận một số công việc nên phải ở lại Ý thêm vài tuần nữa. – Bà Thu ngồi xuống chiếc ghế cạnh Tiểu Nhã, giọng điệu đầy vẻ lo lắng – Dì nghe vụ ẩu đả xảy ra ở nhà hàng rồi, Minh Trí hiện giờ thế nào?

Tiểu Nhã nói rõ tình trạng của Minh Trí với bà Thu, nghe xong, bà Thu thở dài.

- Chút nữa đến giờ thăm bệnh, dì đi cùng con đến bệnh viện xem sao. Dì đây còn sốt ruột huống chi ba mẹ của Minh Trí.

Tiểu Nhã gật đầu.

- Dì Thu, còn một chuyện này…. con tính xin phép dì nghỉ việc ở nhà hàng, hiện giờ Minh Trí cần người bên cạnh nên con…

Tiểu Nhã đang ấp úng thì bà Thu ngắt lời.

- Con tính xin nghỉ tạm thời hay là nghỉ luôn?

- Nghỉ luôn ạ. Dù gì visa của con cũng sắp hết hạn rồi, con tính một là quay về, còn nếu ở lại thì tìm một công việc liên quan đến chuyên ngành đã học để lấy thêm kinh nghiệm phát triển sự nghiệp sau này.

- Con đã suy nghĩ kĩ rồi ?

- Dạ.

- Tiểu Nhã này, trước nay trong lòng dì, dì luôn xem con như con gái ruột của mình, nên dì hi vọng con sẽ luôn thẳng thắn, thành thật với dì…chuyện con xin nghỉ làm, có liên quan gì đến việc con dọn ra ngoài ở không? Hay chỉ đơn giản như những điều con vừa nói với dì lúc nãy? Trong lúc dì không có ở đây, giữa con với Ngọc Phương không xảy ra chuyện gì chứ?

Cô đang không biết trả lời thế nào thì bà Thu thở dài.

- Tối qua dì có hỏi Ngọc Phương lí do vì sao con lại quyết định dọn ra ngoài ở, nó bảo con đã chia tay Minh Trí, có bạn trai mới nên muốn có không gian riêng tư…con hiện đang chung sống cùng cậu bạn đó sao? - Giọng điệu bà Thu trìu mến, gần gũi.

- Ngọc Phương nói với dì vậy ư?

- Dì đã bỏ sót điều gì à? Dì cảm thấy những điều đó hơi khó tin nên dì mới muốn hỏi lại con cho rõ ngọn ngành. – Bà Thu vuốt tay Tiểu Nhã.

Tiểu Nhã lấy đâu can đảm để mở miệng vạch trần chuyện Ngọc Phương câu dẫn, lên giường cùng Minh Trí, biến Minh Trí thành kẻ phản bội trong mắt cô và phá huỷ triệt để tình cảm mười năm giữa hai người?

Dì Thu quả thật rất yêu thương cô, nhưng dì Thu lại càng yêu thương đứa con gái mình dứt ruột đẻ ra nhiều hơn cô gấp ngàn lần. Đấy là điều hiển nhiên. Cô có thể thấu hiểu điều đó.

- Con dọn ra ngoài chỉ vì muốn tự lập, không liên quan đến Ngọc Phương, cũng chẳng phải vì muốn chung sống cùng bạn trai mới gì cả. Con quen Cao Dĩ An sau khi chia tay Minh Trí và đã rời khỏi nhà được một thời gian rồi.

- Nếu là đơn giản như vậy thì dì yên tâm rồi, dì tôn trọng quyết định của con. Dù gì trước kia dì cũng từng hứa với con, đợi dì từ Ý trở về, công việc ở nhà hàng con muốn tiếp tục hay từ bỏ, tuỳ con lựa chọn – Bà Thu mỉm cười. – À, hôm nào rảnh thì đưa bạn trai con đến nhà dùng cơm, dì muốn gặp để sau này mẹ con có thắc mắc thì dì còn biết đường trả lời.

- Con vẫn chưa kịp nói cho mẹ biết chuyện con với Minh Trí chia tay. Dì cũng biết đấy, mấy năm nay bà Ngoại sức khoẻ không còn như trước, gần đây lại đau khớp nên mẹ phải thường xuyên qua đó chăm sóc Ngoại. Con không muốn khiến mẹ thêm phần lo lắng về chuyện tình cảm của mình.

- Ừ. Dì biết rồi. Vậy thì dì sẽ không nhắc đến.

- Vả lại, con với Cao Dĩ An…cũng sắp chia tay rồi.

- Vì sao thế? – Bà Thu ngạc nhiên.

Tiểu Nhã không trả lời, chỉ nở một nụ cười đầy miễn cưỡng.

- Vì Cao Dĩ An sinh ra trong một gia đình rất giàu có – Ngọc Phương từ trên lầu bước xuống, thong thả mở tủ lạnh và rót sữa ra ly – Mẹ anh ta đâu dễ gì để anh ta yêu đương, hẹn hò với một du học sinh như chị ấy.

- Thật ư? – Bà Thu khẽ chau mày nhìn Tiểu Nhã – Con bị người nhà cậu ta phản đối?

- Không phản đối sao được, người ta còn nghĩ chị ấy tiếp cận Cao Dĩ An là vì muốn lợi dụng anh ta bảo lãnh cho ở lại Úc kia kìa. Có mà mặt dày mới tiếp tục qua lại. – Ngọc Phương tiếp tục sốc xỉa Tiểu Nhã.

- Thôi thôi, không phải chuyện của con, đừng lắm lời. – Cũng như mọi lần, Bà Thu quay sang trách mắng Ngọc Phương – Lo tốt chuyện của con đi.

- Ơ, sao mẹ cứ hay trách mắng con nhỉ…

Ngọc Phương chưa kịp nói dứt lời thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi chiếc áo khoác đang mặc, cô lấy ra, trên màn hình là một dãy số lạ.

- Alô…..

Tiểu Nhã cùng bà Thu im lặng ngồi đó.

Ngọc Phương chỉ lắng nghe, không trả lời gì cả. Một phút sau cô ta tắt máy, sắc mặt dường như tái đi.

- Ai vậy? – Bà Thu khẽ nhìn Ngọc Phương.

- Quảng cáo thôi.

Cô ta bước vội lên lầu.

- Con lên nói chuyện với Ngọc Phương xíu ạ.

Tiểu Nhã đứng lên, theo sau Ngọc Phương vào phòng.

- Chị lên đây làm gì? – Ngọc Phương bực dọc xoay người lại.

- Tôi có chuyện muốn hỏi cô – Tiểu Nhã khoanh tay, nhỏ giọng – Tại sao tự nhiên cô lại hẹn Minh Trí đến nhà hàng?

- Ai nói với chị tôi hẹn Minh Trí đến nhà hàng? Anh ấy nói với chị?

- Trả lời câu hỏi của tôi. Đừng vòng vo nữa.

- Đó là chuyện riêng giữa chúng tôi. Không cần phải báo cáo chị biết, ok?

- Được thôi, cô có quyền không trả lời tôi, nhưng tôi vẫn muốn báo cho cô biết một chuyện…một người trong số những kẻ tấn công Minh Trí đã khai với cảnh sát rằng họ được ai đó thuê để làm chuyện này. Chứng tỏ có người cố tình sắp đặt. Mà người này, rất có khả năng chính là người đã hẹn Minh Trí đến nhà hàng.

Tiểu Nhã vừa nói vừa chăm chú quan sát sắc mặt của Ngọc Phương. Cô em họ này của cô quả nhiên có vấn đề, vừa nghe đến đây liền thoáng vẻ lo lắng, bồn chồn, nhưng cô ta vẫn cứ kiên quyết cứng họng.

- Tôi chẳng hiểu chị đang nói cái quái gì cả, chuyện này không có dính líu đến tôi, tôi không sợ, chị mau ra ngoài đi, phiền quá.

Tiểu Nhã gật gù.

- Tôi cũng mong vụ này thật sự không có dính líu đến cô. Bởi vì dù sao cô cũng là em họ của tôi, là đứa con mà dì tôi yêu thương nhất. Tôi không muốn dì ấy buồn.

Dứt lời Tiểu Nhã bước ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.