VẪN YÊU.
- Chị đến rồi ư?
Tiểu Nhã vừa tính mở cửa phòng thì thấy Hà Huy cầm một xấp hồ sơ bước ra từ chỗ quầy thủ tục.
- Có kết quả kiểm tra rồi. Chấn thương xương hàm mặt, cần phải phẫu thuật để xếp lại vị trí phần xương bị gãy ở hàm dưới, nếu không sẽ ảnh hưởng đến khả năng nhai nuốt, cử động, thậm chí là nói chuyệncủa anh ấy sau này. Lúc nãy bác sĩ giải thích rất cặn kẽ, nhưng toàn những từ chuyên ngành nên em nghe xong không nhớ hết nổi. – Hà Huy đưa kết quả chụp Xquang, tờ giấy thông tin và báo giá về chi phí điều trị mà anh vừa được các bác sĩ cung cấp cho Tiểu Nhã.- Họ bảo nếu xem trong này không hiểu hoặc mình có gì thắc mắc thì có thể liên hệ y tá, nếu cần thiết bên bệnh viện sẽ gọi người phiên dịch. Còn nữa, chi phí phẫu thuật và điều trị rất cao, vì mình là du học sinh nên chính phủ không có hỗ trợ, tính sao đây chị?
- Để chị điện thoại báo cho gia đình Minh Trí. Anh ấy đã tỉnh lại chưa?
Hà Huy gật đầu.
- Tỉnh hồi bốn giờ sáng. Nói chuyện vẫn được nhưng có vẻ đau lắm, bác sĩ phải cho thêm thuốc giảm đau và nhắc nhở hạn chế cử động hàm, mặt của ảnh giờ bị sưng nhiều hơn tối qua. À, lúc nãy bên phía cảnh sát có đến đây chụp hình thương tích và lấy lời khai của anh ấy.
- Họ có điều tra được gì chưa?
- Hình như nghe nói cũng có chút manh mối. Quả thật vụ này không liên quan đến Cao Dĩ An, anh ta ngược lại đã ra tay giúp đỡ Minh Trí, Minh Trí cũng đã xác minh với bên cảnh sát rồi. Người mà em nhìn thấy dìu Cao Dĩ An đi… nghe nói trong lúc đánh nhau với Cao Dĩ An, nó bất chợt nhận ra Cao Dĩ An là bạn học cũ nên cuối cùng quay sang cứu Cao Dĩ An trước sự tấn công của đồng bọn.
Tiểu Nhã nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm.
- Ơn trời.
- Cao Dĩ An cũng đã cung cấp tất cả thông tin mà anh ấy biết về người bạn cũ đó để bên cảnh sát có manh mối điều tra, sớm bắt được thằng đầu sỏ.
- Có biết lí do vì sao đám người đó hành hung Minh Trí không?
- Trong mấy đứa tấn công Minh Trí, anh ấy nhận ra có một thằng trước kia từng gây chuyện với anh ấy ở quán bar, bị anh ấy đánh….nên cảnh sát nghi đây là một vụ trả thù.
Tiểu Nhã chợt nhớ lại cái lần cô bắt gặp Minh Trí đang ngồi một mình xử lí vết thương ngay cửa sau nhà hàng…..
“Ừ thì…. Tối qua anh ra ngoài uống vài ly, sau đó gặp một đám nhóc kiếm chuyện…”
- Tụi nó vô tình gặp Minh Trí ở nhà hàng ư?
- Ừ, nhiều khả năng tụi nó đi ngang qua nhìn thấy anh ấy, cảm thấy vẫn còn ấm ức nên nảy sinh ý định trả thù. – Hà Huy nhìn xuống đồng hồ - Thôi chị vào xem Minh Trí thế nào đi, em phải về nhà hàng, bữa nay em làm ca chiều. Dạo này thiếu người, đến trễ nhỏ Phương nó lại phàn nàn.
- Ngày mai dì Thu về rồi, tình hình Minh Trí thế này chắc chị bàn giao công việc cho dì ấy xong sẽ xin phép nghỉ.
- Hết Minh Trí, Cao Dĩ An, giờ đến chị cũng nghỉ. Chỉ còn mỗi em với Sửu Nhi.
- Dì Thu thể nào cũng tuyển thêm vài người thôi, đừng lo.
Hà Huy thở dài rồi quay lưng rời đi.
Tiểu Nhã khẽ lấy chiếc di động từ trong túi xách và gọi cho bà Lý để thông báo về tình trạng hiện giờ của Minh Trí, bà Lý nghe xong vô cùng lo lắng liền bật khóc nức nở, mãi một hồi sau bà mới trấn tỉnh, tiếp tục cuộc trò chuyện với cô qua điện thoại.
- Hai bác sẽ nhanh chóng nộp đơn lên lãnh sự quán Úc để xin cấp visa qua đó sớm nhất có thể, trong thời gian này, con làm ơn giúp bác chăm sóc Minh Trí nhé. Bác chỉ biết nhờ cậy con thôi, Tiểu Nhã. – Giọng bà Lý ngắt quãng.
- Con sẽ chăm sóc anh ấy. Xin bác yên tâm.
- Cảm ơn con nhiều lắm.
Tiểu Nhã an ủi bà Lý thêm vài câu rồi tắt máy.
Cô lặng lẽ bước vào căn phòng sặc mùi sát khuẩn thì nhìn thấy Minh Trí đang trở mình, khuôn mặt anh sưng húp và đôi mắt anh nhìn về phía cô trông thật đau đớn, u buồn.
- Không sao đâu – Tiểu Nhã ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. – Rồi sẽ ổn thôi. Ngày mai dì Thu từ Ý trở về, em sẽ xin phép dì ấy nghỉ việc.
Cô kéo tấm chăn, cẩn thận đắp lại lên người Minh Trí.
- Em đã báo cho mẹ anh biết tình hình của anh hiện giờ rồi, bác ấy nhờ em chăm sóc cho anh trong khoảng thời gian này, đợi cấp visa, bác ấy sẽ lập tức sang đây với anh.
Minh Trí không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu.
- Để em lên mạng xem thêm thông tin về tình trạng hiện giờ của anh – Cô đưa xấp giấy trong tay lên – Trong này toàn tiếng Anh nên em không hiểu rõ lắm. Anh nhắm mắt nghỉ ngơi đi, cảm thấy có chỗ nào không thoải mái thì nói em biết.
Tiểu Nhã mỉm cười rồi chăm chú xem phần thông tin cô vừa tìm kiếm trên google. Còn Minh Trí thì chăm chú nhìn cô.
- Em…đang lo lắng cho anh à? – Minh Trí cố gắng dùng hơi để phát ra âm thanh.
Tiểu Nhã vẫn không rời mắt khỏi màn hình điện thoại, cô sợ anh phát hiện ra nỗi hoang mang, e ngại trong lòng mình.
- Không có.
- Thật không?
- Thật.
- Vậy sao em cứ chau mày mãi?
- Có ư?
Quen nhau suốt cả thanh xuân, chỉ cần một biểu cảm nhỏ trên gương mặt của Tiểu Nhã cũng đủ để Minh Trí dễ dàng nhìn thấu tâm tư, suy nghĩ trong lòng cô. Cô rõ ràng đang lo sợ trước tình trạng phức tạp của anh hiện giờ nhưng cô vẫn cố gắng tỏ vẻ bình thản, lạc quan để trấn an anh, giúp anh cảm thấy yên tâm và giảm bớt căng thẳng trong lúc này. Cô đã bên cạnh anh nhiều năm như thế. Cô luôn là người quan tâm anh, chăm sóc cho anh trong những năm tháng xa nhà. Cô chưa từng rời khỏi trái tim anh, mãi đến hôm nay anh mới chợt nhận ra điều này.
- Dám cược với anh không? – Đôi mắt Minh Trí chợt đỏ hoe.
- Cược gì?
- Anh sẽ bình phục hoàn toàn như trước đây.
Tiểu Nhã ngước lên nhìn anh.
- Được rồi…- Cô thở dài thừa nhận – Em quả thật có hơi lo sợ chút, vì tình trạng anh có chút phức tạp, mà chúng ta lại là du học sinh, ở đây không quen biết ai cả, em sợ một mình em…lỡ anh xảy ra chuyện gì em không biết phải làm sao. Thế nên anh cố gắng lên nhé.
Minh Trí khẽ đặt tay mình lên tay cô, ánh mắt anh tràn ngập hi vọng.
- Anh vẫn…..em ! – Anh cố tình không nói rõ thành lời.
- Hửm? – Tiểu Nhã hơi chồm người lên phía Minh Trí – Anh nói gì em không nghe rõ?
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.
Cao Dĩ An thong thả bước vào……
- Hết giờ thăm bệnh rồi, mình về thôi, Tiểu Nhã.