Chị Có Nhớ Mùa Thu Ở Melbourne?

Chương 21: Say Nắng.

“SAY NẮNG”

Đêm qua Tiểu Nhã gần như thức trắng.

Cô sợ mình ngủ say sẽ không nghe thấy tin nhắn hay cuộc gọi đến từ Cao Dĩ An nên cố tình loay hoay dọn dẹp, sắp xếp lại đồ đạc cho đến khi trời hừng sáng.

Cao Dĩ An vẫn không liên lạc lại với cô.

Cô đắn đo hồi lâu rồi nhấn vào dãy số của anh trên màn hình, thử gọi cho anh thêm lần nữa.

- A lô?

Lần này đã có người nghe máy, nhưng không phải Cao Dĩ An, là giọng một người đàn bà ở độ tuổi trung niên.

- Xin phép…con muốn gặp Cao Dĩ An.

Tiểu Nhã lúng túng vài giây rồi tiếp lời.

- Cô là người phụ nữ đang qua lại với con trai tôi?

Nghe đến đây, Tiểu Nhã liền đoán được mối quan hệ của người đàn bà đang trò chuyện cùng cô qua điện thoại với Cao Dĩ An.

- Dạ chào bác.

- Có một vài lời, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cô, vừa hay cô gọi đến, bây giờ cô có thể dành chút thời gian đến gặp tôi được không?

- Dạ được.

- Tôi có số điện thoại cô rồi. Tôi sẽ nhắn địa chỉ qua cho cô. Hi vọng cô không lỡ hẹn. – Trước khi tắt máy, người đàn bà không quên nhắc nhở Tiểu Nhã - Tôi không mong ai khác sẽ biết về cuộc gặp mặt lần này của chúng ta.

- Dạ.

Tiểu Nhã tắt máy, không lâu sau thì nhận được tin nhắn từ một số điện thoại khác, cô liền thay đồ, trang điểm thật nhẹ rồi rời khỏi nhà trong tâm trạng ngổn ngang, rối bời.

Từ lúc đồng ý theo Cao Dĩ An về gặp gia đình, cô đã không ngừng liên tưởng đến cảnh tượng cô, một du học sinh vừa mới tốt nghiệp với cuộc đời trôi nổi, tạm bợ nơi xứ người sẽ phải ăn nói thế nào, hành xử thế nào để phù hợp với sự danh giá của từng thành viên trong gia đình nhà họ Cao, để người nhà họ Cao yêu mến cô, chấp nhận cô giống như cô đang cố chấp nhận việc mình đã yêu một người đàn ông “quá tầm”. Áp lực này khiến cô đôi khi cảm thấy thật căng thẳng, nhưng chỉ cần có Cao Dĩ An bên cạnh, cô tin mình hoàn toàn có khả năng chống đỡ.

Nhưng hôm nay thì khác…

Không có Cao Dĩ An, cũng không có những thành viên khác trong gia đình anh, chỉ có cô và người đàn bà xinh đẹp khoác trên mình chiếc đầm thương hiệu Chanel sang trọng đang ngồi nhâm nhi tách cà phê trong căn phòng tách biệt trên tầng thượng của một toà cao ốc.

- Tôi biết vì sao cô muốn tìm Dĩ An. – Bà Lan đặt tách cà phê xuống, đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt mệt mỏi của Tiểu Nhã. – Nghe nói tối qua khi xảy ra ẩu đả, cô không có mặt ở nhà hàng. Có phải rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì không?

- Dĩ An, anh ấy có bị thương không ạ?

Bà Lan gật đầu.

- Nhưng không nghiêm trọng lắm, nghỉ dưỡng một thời gian sẽ nhanh chóng bình phục thôi. Hiện giờ, lí do và danh tính của đám người hành hung…bên phía cảnh sát vẫn đang điều tra, nhưng tôi chắc chắn một điều, sự việc lần này hoàn toàn không liên quan đến con trai tôi, nó mới là người bị hoạ lây.

- Con cũng tin Cao Dĩ An không có liên quan gì với đám người đó.

- Vậy còn người-yêu-cũ của cô thì sao? Tình trạng cậu ta hiện giờ thế nào?

Ba từ người-yêu-cũ thoát ra một cách rất nhẹ nhàng nhưng sao Tiểu Nhã nghe như sét đánh bên tai.

- Tối qua Minh Trí vẫn còn bất tỉnh. Anh ấy bị thương khá nghiêm trọng nên phải ở lại bệnh viện để làm thêm một số xét nghiệm, kiểm tra. – Giọng cô yếu ớt – Nhưng làm sao bác biết anh ấy là….

- Tôi còn biết tuần trước, cô vì chăm sóc anh ta mà lỡ hẹn với gia đình tôi. - Bà Lan mỉm cười - Cô làm rất đúng. Điều này chứng tỏ cô không phải loại phụ nữ thích lợi dụng hay dựa dẫm vào những người đàn ông giàu có. Có lẽ vì vậy mà con trai tôi mới bị cô làm cho “say nắng”.

Tiểu Nhã đủ thông minh để hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của bà Lan. Tình cảm mà Cao Dĩ An dành cho cô trong mắt của người làm mẹ như bà ấy chẳng qua chỉ đơn thuần là thứ cảm xúc nhất thời mà người ta có thể dễ dàng từ bỏ và quên đi.

- Tôi trước nay chưa từng phải lo lắng cho Cao Dĩ An về bất cứ điều gì, từ học hành, công việc cho đến các mối quan hệ xung quanh bởi đứa trẻ này luôn rất tự lập và trưởng thành khá sớm. Nhưng tối qua khi cảnh sát tìm đến nhà để lấy lời khai, tôi mới phát hiện con trai mình bắt đầu dính líu vào những mối quan hệ phức tạp, mà khởi nguồn là từ cô. – Bà Lan nhún vai – Sau khi tìm hiểu tất cả, tôi mất ngủ cả đêm qua, bởi đây là lần đầu tiên nó phí thời gian cho một công việc vô bổ ở nhà hàng, lần đầu tiên nó tiếp xúc với những người không cùng một môi trường sống như nó, và cũng là lần đầu tiên…. nó có mặt trong một vụ ẩu đả rồi bị tình nghi là cố ý hàng hung, gây thương tích cho người khác.

Tiểu Nhã cảm nhận được sự xót xa của bà Lan khi nhìn thấy Cao Dĩ An bị cuốn vào những phiền phức không đáng có như ngày hôm nay, mà cô thì lại không thể chối bỏ một phần trách nhiệm của mình.

- Xin lỗi bác.

- Thay vì xin lỗi, tôi hi vọng sau này cô có thể giữ gìn khoảng cách với Dĩ An, đừng để nó tiếp tục lún sâu vào những rắc rối do các người mang đến. Trước đây gia đình tôi chưa từng vướng phải những chuyện như thế này.

- Con rất muốn bên cạnh Cao Dĩ An. - Sau hồi lâu im lặng, Tiểu Nhã quyết định thẳng thắn bày tỏ lòng mình.

- Cô quen biết Dĩ An bao lâu rồi? – Bà Lan nở một nụ cười đầy mỉa mai. – Để tôi đoán nhé, chắc tầm hai tháng là cùng, với khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, nếu cô muốn tiếp tục bên cạnh Dĩ An, cô sẽ phải cố gắng rất nhiều thứ để duy trì mối quan hệ giữa hai người, thậm chí là thay đổi thói quen, cuộc sống của bản thân mình để cố gắng thích nghi với thói quen, cuộc sống của nó, bởi tôi sẽ không bao giờ để con trai mình từ bỏ hay thay đổi bất cứ điều gì chỉ vì một người phụ nữ. Và rồi sau nhiều năm nữa, cô có chắc rằng tình cảm hai người vẫn còn nguyên vẹn, tràn đầy? Hay đến lúc đó lại nảy sinh vấn đề rồi chia tay? Tương tự như mối tình cô vừa trải qua ấy. Vậy thì từ bỏ vào lúc này… chẳng phải là điều dễ dàng, đơn giản hơn ư?

Bà Lan vô tình nói trúng tâm tư Tiểu Nhã.

Sở dĩ trước đây, cô cảm thấy hạnh phúc, bình yên bên Cao Dĩ An là bởi vì mối quan hệ giữa hai người chỉ đơn thuần ngừng lại ở yêu đương, hẹn hò. Nhưng nếu tiến xa hơn nữa, cô quả thật không đủ tự tin để hứa hẹn, chắc chắn điều gì. Huống hồ, cô không mong cuộc sống của mình bị thay đổi, cô muốn tiếp tục đi trên con đường thuộc về mình.

- Con sẽ cố gắng…. tránh xa Cao Dĩ An !