CHỜ.
- Bốn tiếng mười lăm phút ba mươi chín giây…
Tiểu Nhã vừa bước qua cánh cổng nhỏ đã nhìn thấy Cao Dĩ An đang đứng đợi cô trong màn đêm lạnh giá, trên người anh chỉ mặc trang phục của ngày hè, áo thun phong phanh và quần jeans xanh đơn giản, không khoác thêm gì mặc dù nhiệt độ ngoài trời bây giờ chỉ tầm tám, chín độ C. Anh điên rồi.
- Cao Dĩ An... - Cô kéo anh vào nhà rồi vội bật máy sưởi, lấy tấm chăn choàng lên người anh.- Em đi pha cho anh chút trà gừng.
Tiểu Nhã tính quay đi thì bị Cao Dĩ An chụp tay lại.
- Rốt cuộc vì sao tối nay em lại không đến?
- Minh Trí anh ấy…
- Em có thể vì anh ta mà bỏ lỡ buổi hẹn với gia đình anh tối nay? - Giọng Cao Dĩ An đầy mỉa mai.
- Tối qua Minh Trí mất liên lạc nên mẹ anh ấy mới điện thoại qua nhờ em tìm giúp, khi em đến đó, Minh Trí sốt cao, viêm dạ dày cấp nên em phải đưa anh ấy đi GP…
- Rồi sau đó em ở lại chăm sóc anh ta cho đến tận bây giờ?
- Em xin lỗi – Giọng Tiểu Nhã yếu ớt.
- Tiểu Nhã này, anh phải làm sao mới khiến em quên được người đàn ông đó? Làm sao mới tách được hai người một cách hoàn toàn, triệt để? - Cao Dĩ An đứng lên, gương mặt anh mệt mỏi, u buồn.
- Cao Dĩ An, đừng đi. Ở lại với em, có được không?
- Em mệt rồi, ngủ sớm.
Cao Dĩ An bỏ đi.
Dáng vẻ anh khi đó trông thật trống rỗng, cô đơn. Tiểu Nhã đứng yên bất động trong vài giây rồi vội vã đuổi theo nhưng trước mắt cô bây giờ chỉ còn lại con đường vắng lặng với những hàng cây yên ả bên vỉa hè.
Cao Dĩ An, cô đã yêu anh, yêu anh thật rồi.
🌿🌿🌿🌿
Cao Dĩ An về đến nhà liền đi thẳng lên phòng đóng cửa lại.
- Này, thằng nhóc kia. Trời lạnh thế này mà ăn mặc kiểu đó ra ngoài, muốn chết ư? - Cao Trạch xông vào thì cũng vừa lúc Cao Dĩ An thay đồ xong.- Đứng đợi người phụ nữ đó cả đêm bên ngoài?
Cao Dĩ An leo lên giường rồi đắp chăn qua đầu, toàn thân run rẩy.
- Anh giải quyết ổn thoả rồi chứ?
- Rồi. – Cao Trạch khoanh tay.
- Bố mẹ có nói gì không?
- Không, anh bảo cuộc hẹn dời lại là do anh đề xuất, vì anh phải đi gặp một khách hàng quan trọng, đợi lần sau đông đủ mới kêu em dẫn về ra mắt.
- Ok, thanks. Vậy anh về đi, ra ngoài nhớ đóng dùm cửa phòng nhé.
- Thằng nhóc chết tiệt. – Cao Trạch gõ đầu Cao Dĩ An. – Nhờ anh đứng ra nói đỡ, dàn xếp các kiểu với bố mẹ xong giờ lại thái độ thế này à? Không có gì cần nói với anh sao?
Cao Dĩ An kéo phần chăn che đầu xuống, bức xúc.
- Em thua kém anh ta ở điểm nào chứ? Chỉ là nhỏ hơn ba tuổi thôi mà. Tại sao Tiểu Nhã lúc nào cũng chỉ lo lắng cho anh ta mà không hề nghĩ đến cảm nhận của em?
- Ai? – Cao Trạch chau mày.
- Người yêu cũ của cô ấy, mối tình mười năm của cô ấy, sốt lúc nào không sốt, lựa ngay tối nay mà sốt – Giọng Cao Dĩ An hờn dỗi – cô ấy còn ở đó chăm sóc anh ta nữa cơ đấy.
Cao Trạch bật cười khoái trí.
- Cao Dĩ An em trước nay luôn tự cao tự đại như vậy, giờ lại vì người phụ nữ này mà cảm thấy hoài nghi, thiếu tự tin vào năng lực thu hút phụ nữ của bản thân mình?
- Gì chứ? Ai nói? – Cao Dĩ An ngồi bật dậy phản bác.
- Em mới nói đó thôi. Không thiếu tự tin sao tự hỏi mình thua kém người đàn ông đó ở điểm nào?
Cao Dĩ An nhăn nhó.
- Nếu anh ở đây để trêu tức, cười nhạo em thì về dùm. Hôm nay không có tâm trạng.
- Ừ, giờ về đây, nghỉ ngơi sớm đi, chút xuống nhà anh nhờ Cao Kiều mang trà sâm lên cho em, uống vào ấm người, phòng ngừa cảm lạnh, đừng quên ngày mốt chúng ta còn phải đi Sydney để chuẩn bị cho dự án quan trọng lần này.
Cao Dĩ An nằm xuống.
- Không tiễn.
- Mà này, bữa giờ anh còn đang lo nghĩ không biết cô gái mà Cao Dĩ An em lựa chọn là một người như thế nào…nhưng sau tối nay, anh có thể yên tâm rồi.
- Ý anh là gì ?
- Anh dám chắc tất cả những cô gái khác trong trường hợp này đều sẽ bất chấp tất cả để theo em về gặp gia đình, vì sao ư? Vì đây là bước đệm để họ có được những điều họ muốn, một bạn trai có đầy đủ điều kiện về vật chất lẫn ngoại hình, một mối quan hệ được công khai thừa nhận, và cả cơ hội tìm được người bảo lãnh để ở lại nơi này định cư, lập nghiệp nữa. Nhưng Tiểu Nhã của em lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy để chạy đi giúp đỡ người yêu cũ mười năm gì đó…..- Cao Trạch lại cười – một là, cô ta đúng thật chưa quên người đàn ông ấy, hai là, cô ta trọng tình trọng nghĩa, giống chị dâu em ấy, là loại phụ nữ ngoài cứng trong mềm, đơn thuần chỉ muốn giúp đỡ người khác, đặc biệt là bạn bè, đồng hương. Em suy xét kĩ lại xem.
Cao Trạch rời khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Cao Dĩ An lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại trong tay, ảnh nền màn hình di động đang hiển thị hình ảnh anh cùng Tiểu Nhã ôm nhau ở một con phố đi bộ ngoài khu vực trung tâm thành phố, khuôn mặt cô trông thật rạng rỡ, xinh đẹp khiến anh bất giác nhớ lại cái khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy cô trong buổi tối ngày hôm ấy, không phải lúc cô bước ra từ quán bar trong bộ dạng say xỉn như cô nhầm tưởng, mà là khi cô bước qua đám đông tìm một bàn trống rồi lặng lẽ ngồi xuống nhìn ngắm mọi thứ xung quanh với dáng vẻ của một kẻ lạc lỏng, cô đơn.
Không khó để anh nhận ra đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến những nơi này.
Cao Trạch đá chân David.
- Nhìn xem, có phải nãy giờ Cao Dĩ An đang nhìn người phụ nữ ngồi bên đó không?
- Hình như là vậy – David cũng nhìn theo hướng Cao Trạch vừa ra hiệu rồi tỏ vẻ suy xét. – Xinh đẹp, quyến rũ, dáng chuẩn, đây có phải mẫu người cậu yêu thích không, Dĩ An?
- Không phải chuyện của hai người.
Cao Dĩ An khẽ rời mắt khỏi người phụ nữ mặc chiếc đầm đen bó sát hở vai đang ngồi một mình cách đó không xa, anh đưa tay tính châm điếu thuốc thì bị Cao Trạch nhanh chóng cản lại.
- Này này, chị dâu em đang có bầu đấy.
- Àh quên, sorry chị.
- Không sao đâu em – Đường Viên mỉm cười.- Mà này, cô gái bên đó chắc là người Việt.
- Làm sao chị biết?
- Dựa vào phong thái, ngoại hình. Chị đoán vậy.
Dĩ An cất gói thuốc lại vào túi quần rồi đứng lên.
- Em xin phép ra ngoài chút, ngồi đây nhìn mặt hai ông anh này nham nhở quá, chán phèo.
- Vậy nhìn qua kia tiếp đi. – Cao Trạch hất mặt về phía người phụ nữ.
- Làm thế nào mà chị có thể chịu nổi anh ta cơ chứ. – Cao Dĩ An thở dài.
Mọi người phá lên cười.
- Này, quay vào nhanh nhé, người phụ nữ kia đang chờ..- Cao Trạch tiếp tục trêu chọc.
Cao Dĩ An không buồn trả lời mà đi thẳng ra ngoài, anh rẽ vào con phố nhỏ bên hông quán bar, khẽ châm điếu thuốc.
Người phụ nữ đó hà cớ gì lại đến nơi này một mình?
Cô ta lại còn đang trong ấy nốc rượu theo kiểu bất chấp, cuồng say.
Cao Dĩ An đang mãi nghĩ ngợi vu vơ thì người phụ nữ kia đột nhiên xuất hiện và tiến về phía anh…
Cô chủ động nép vào người anh, ôm hôn anh mà không hề chờ anh cho phép.
Cô dụ dỗ anh, khiến anh cả đêm phát cuồng bởi sự thuần khiết pha lẫn phóng đãng của mình rồi chạy trốn anh, bỏ anh lại với căn phòng trống trải, cô đơn.
Cũng may khuya hôm đó, trước khi hai người trôi vào giấc ngủ, anh đã vô tình nhìn thấy tấm thẻ bằng lái của cô khi nó sắp lọt ra ngoài túi xách.
- David, tôi vừa gửi một thẻ bằng lái qua tin nhắn cho anh, anh tìm hiểu giúp tôi một người nhé, cô ấy tên Tieu Nha Lam.
- Cậu muốn biết thông tin gì?
- Cô ấy thường lui đến những nơi nào, làm việc ở đâu?
- Ok. Khi nào xong việc tôi sẽ gọi lại cho cậu. Mà này, đó có phải là người phụ nữ đêm qua biến mất cùng cậu ở quán bar không?
- Anh bắt đầu lắm lời như Cao Trạch từ lúc nào thế?
David bật cười.
- Sorry cậu, vậy thôi tôi cúp máy nhé, chờ tin tôi.
Thế là chưa đầy một tuần sau, Cao Dĩ An đã biết Tiểu Nhã đang làm việc ở một nhà hàng tại The Glen và cô vừa chuyển đến sống ở một nơi khác, không còn ở ngay địa chỉ được in trên phần thông tin của tấm thẻ bằng lái nữa.
Trên đời này, vốn dĩ đâu có nhiều sự trùng hợp như cô hằng nghĩ, hôm hai người gặp lại nhau tại nhà hàng, là anh cố tình tìm cô, cô đến nay vẫn không hề hay biết điều này.
Nếu giữa Lâm Tiểu Nhã với Văn Minh Trí là mối tình mười năm thanh xuân sâu đậm, vậy thì Cao Dĩ An…vì gìn giữ những điều đặc biệt để chờ đợi một nửa của mình, để tìm được Lâm Tiểu Nhã…chẳng phải cũng đã đánh cược cả thanh xuân?