LẦN ĐẦU CHỦ ĐỘNG.
Mặc dù khi nghe Cao Dĩ An nói thích cô, trái tim cô chợt thấy xao xuyến, rung động, cô thật sự không ngờ một người thanh niên lôi cuốn, nam tính như Cao Dĩ An lại nói với cô những lời như vậy….thế nhưng Cao Dĩ An đâu biết rằng, cảm giác “thích” thôi vẫn chưa đủ để Tiểu Nhã can đảm đem tình cảm của mình ra mà đánh cược lần nữa, mối tình mười năm cô vừa trải qua đã khiến cô mất mát quá nhiều, thanh xuân, niềm tin và cả sự trong trắng, thuần khiết mà trước đây, cô tính gìn giữ để trao tặng cho người đàn ông duy nhất thuộc về mình trong đêm tân hôn.
Cô bây giờ, không còn thời gian để có thể thoải mái yêu đương, hẹn hò, cô chỉ còn lại chưa đầy một năm ở Melbourne để trải nghiệm, tích góp hành trang rồi sau đó về lại Sài Gòn, an cư và lập nghiệp. Tính ra mùa thu năm nay, có thể sẽ là mùa thu sau cùng ….
- Nếu không thích em thì sao anh lại ở cùng em? Vớ vẩn. – Tiểu Nhã bật cười – Em với anh đều là người trưởng thành, anh không cần phải nghiêm túc như thế làm gì. Mối quan hệ giữa chúng ta hiện giờ không phải rất tốt sao? Tuy không rõ ràng nhưng cũng sẽ không bao giờ phải nói lời chia tay.
Cao Dĩ An im lặng hồi lâu rồi nhỏ giọng.
- Em không muốn tìm hiểu chút gì về anh ư? Chúng ta quen nhau cũng được một thời gian rồi, em chưa từng hỏi anh về gia đình , công việc…hay đại loại điều gì cũng được..em không tò mò xíu nào?
- Mỗi người đều có những chuyện riêng tư. Anh muốn em biết thì anh sẽ nói, cần gì phải hỏi.
Cao Dĩ An đột nhiên cảm thấy khuôn mặt Tiểu Nhã trông thật lạnh lùng, kiên định.
- Chúng ta vẫn sẽ bên nhau như vậy? Đó là điều em muốn?
Tiểu Nhã khẽ gật đầu, hai tay cô bất chợt quàng qua vai anh, chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn nồng cháy. Cô tự nhiên rất muốn gần anh, dỗ dành anh để xua tan những cảm xúc mà anh đang cố gieo rắt vào tim cô, làm cô xém chút nhầm lẫn tất cả đều sâu sắc và chân thật.
- Em muốn…- Tiểu Nhã thì thầm.
- Muốn gì, hửm. – Giọng Cao Dĩ An khàn đυ.c trong hơi thở đầy du͙© vọиɠ. Anh đưa tay sờ phần ngực đang nhấp nhô rồi khẽ luồn ra sau, tháo khoá áo bra.
- Muốn được gần anh thêm chút nữa. – Hai gò má Tiểu Nhã ửng hồng.
Chiếc mui trần từ từ đóng lại.
Đây là lần đầu tiên cô phơi bày nỗi thèm khát được anh đυ.ng chạm, ôm ấp.
- Ngồi lên anh đi. – Cao Dĩ An vén đầm cô lên, tháo chiếc quần tam giác màu đen bên trong rồi vuốt ve. Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của Tiểu Nhã càng khiến anh phát điên phát cuồng. – Nói lại anh nghe một lần được không?
- Nói gì cơ? – Đôi mắt cô phủ lớp sương dày.
- Rằng em muốn cùng anh…
Tiểu Nhã lẳng lặng đặt hai mép môi bên dưới của mình lên vật nam tính của anh, đầu ngửa ra rồi tự mình hẩy mông cử động lên xuống trông thật kɧıêυ ҡɧí©ɧ, da^ʍ mị.
- Em muốn cùng anh…- Cô rêи ɾỉ - Cao Dĩ An….
Đôi mắt Cao Dĩ An dán chặt vào cơ thể hoàn mỹ, xinh đẹp của người phụ nữ đang uyển chuyển, nồng nhiệt bên trên mình mà trong lòng khao khát có thể mãi mãi giữ chặt cô, chiếm hữu cô, để cô không bao giờ rời xa anh trong bất kì khoảnh khắc nào.
Anh không thể kiểm soát bản thân mình.
Anh yêu cô điên dại mất rồi.
🌿🌿🌿🌿
Tiểu Nhã đang ngồi lau chùi muỗng đĩa cùng Cao Dĩ An thì điện thoại anh đặt trên bàn bất chợt rung lên. Màn hình hiển thị hai tin nhắn vừa được gửi qua liên tục từ một dãy số khá quen thuộc.
Là của Ngọc Phương.
Hai người họ từ khi nào thân thiết đến nỗi nhắn tin qua lại lén lút trong giờ làm việc?
Tiểu Nhã nhớ lại lần trước Cao Dĩ An cũng âm thầm gửi tin nhắn cho cô, và kết quả là tối hôm đó cô với anh đã có một đêm “cật lực” trên giường cho đến khi trời gần sáng.
- Tranh thủ làm xong để còn dọn dẹp. – Tiểu Nhã chau mày khó chịu khi thấy Cao Dĩ An mất tập trung vào công việc đang làm.
- Yes – Anh bỏ điện thoại xuống.
Vừa lúc bên ngoài có một nhóm khách kéo vào, Tiểu Nhã bước ra chào hỏi và đưa menu xong thì quay lại.
- Cao Dĩ An đâu? – Cô đảo mắt một vòng xung quanh rồi quay sang hỏi Sửu Nhi.
Sửu Nhi chỉ tay về phía cánh cửa phòng nghỉ.
Cao Dĩ An lại vào đó cùng Ngọc Phương.
Quỉ tha ma bắt anh đi.
Cảnh tượng Ngọc Phương quần áo sốc xếch quấn lấy Minh Trí mà cô bắt gặp đêm đó lại hiện về trong tâm trí cô.
Tại sao người đàn ông nào cô qua lại cũng đều dính dáng đến cô em họ này?
Cô ta cố tình chơi cô.
Cô ta muốn nhìn thấy cô bị dày vò, đau khổ.
Tiểu Nhã cảm thấy như toàn thân phát hoả, máu điên dồn lên đại não. Lần này thì cô phải bỏ vào phòng vệ sinh mà rửa mặt, trấn tỉnh một lúc mới điều chỉnh được tâm trạng tức tối, khó chịu của mình.
- Anh bị sao vậy? - Minh Trí đang ngồi rửa vết thương ngay cửa sau nhà hàng thì bị Tiểu Nhã từ phòng vệ sinh đi ra bắt gặp. Cô nhìn vết bằm trên mặt và chỗ trầy sướt sau cùi trỏ ở tay anh, nghiêng đầu – Đánh nhau ?
- Ừ thì…. Tối qua anh ra ngoài uống vài ly, sau đó gặp một đám nhóc kiếm chuyện…
Hèn gì sáng giờ Minh Trí lại đeo khẩu trang y tế, mọi người cứ nghĩ anh bị hayfever.
- Có cần tôi giúp anh không?
Minh Trí mỉm cười gật đầu. Tiểu Nhã vừa ngồi xuống cầm lấy chai thuốc sát khuẩn vết thương thì bất chợt bị Cao Dĩ An kéo người đứng lên.
- Bên ngoài khách đông, mau ra làm việc thôi.
Cao Dĩ An nắm tay Tiểu Nhã lôi ra ngoài.