MỜ ÁM.
Sau khi thấu hiểu tâm tư của Tiểu Nhã, Cao Dĩ An lại càng nóng lòng muốn giành lấy trái tim của người phụ nữ ngây ngô mà xinh đẹp, đáng yêu này.
- Bữa nay chị không khoẻ sao? – Thấy Tiểu Nhã bị chảy mũi, ho khan từ sáng giờ, Sửu Nhi tỏ vẻ quan tâm.
- Chắc lại bị hayfever. – Tiểu Nhã rửa tay rồi cẩn thận lấy một chiếc khẩu trang y tế đeo vào – Để chị trong này pha nước, dọn dẹp cho, em ra ngoài phụ mọi người lấy order đi.
- Ừm, công nhận mùa Thu năm nay lạnh thật. Đã vậy còn hay nổi gió và mưa rào. Mỗi lần ra đường cứ tưởng vào Đông rồi chứ. – Sửu Nhi thủ thỉ vào tai Tiểu Nhã – À, sáng giờ Minh Trí với nhỏ Phương đang chiến tranh lạnh thì phải, thấy mỗi người một việc, chẳng ai nói với ai câu nào.
- Vậy hả. – Tiểu Nhã đùa, chỉ tay vào mắt camera treo trên quầy pha chế – Còn đứng đây tán gẫu hồi không khéo bị người ta kiếm chuyện trút giận thì đừng bảo sao xui.
- Yes. Nãy giờ không thấy đâu, dám vô phòng nghỉ nằm rình camera để bắt lỗi này nọ lắm.
Sửu Nhi lẫn thẩn bước ra, cùng lúc Cao Dĩ An đi vào. Tay anh cầm một ly nước ấm cùng hộp thuốc Telfast đưa cho Tiểu Nhã.
- Em mau uống đi. Chút nữa sẽ đỡ.
- Sao lại xưng hô như vậy. Lỡ bị ai đó nghe thấy thì sao – Tiểu Nhã e dè nhìn quanh.
- Có ai ở đây đâu. – Cao Dĩ An nhanh tay mở lấy viên thuốc đút tận miệng Tiểu Nhã rồi cúi xuống tủ đựng đồ lấy chiếc áo khoác lúc sáng cô đem theo, choàng qua vai cô, giúp cô dễ dàng luồn hai tay để mặc vào. – Em nhớ phải giữ ấm.
- Biết rồi, mau ra ngoài làm việc đi. – Tiểu Nhã vội vàng né tránh khi phát hiện anh tính đưa tay nựng cằm cô. – Cao Dĩ An, đàng hoàng nào !
Cao Dĩ An bật cười, quay lưng tiến thẳng ra ngoài.
Thì ra hai người…..
Chờ đi Tiểu Nhã, trò chơi giữa chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu. Muốn qua mặt tôi ư, còn lâu tôi mới cho chị toại nguyện !!!
Đôi mắt rực lửa của Ngọc Phương rời màn hình, điện thoại cô vừa thoát khỏi chế độ kiểm tra camera.
- Trưa nay có muốn ra ngoài dùng bữa không?
Chiếc cửa phòng nghỉ chợt mở.
Mặc dù sáng nay Ngọc Phương đột nhiên gây chuyện, giận dỗi vô cớ nhưng Minh Trí vẫn chủ động nói chuyện với cô.
- Không, ăn ở đây được rồi. – Ngọc Phương không buồn ngước lên nhìn anh.
- Em bị gì vậy? Tự nhiên sao lại cư xử với anh như thế? – Minh Trí gằn giọng, chau mày khó chịu.
- Anh ra ngoài làm việc đi, lần sau trước khi vào đây, nhớ phải gõ cửa.
Minh Trí điên tiết đóng sầm cửa lại, âm thanh vang lên rõ to nên không chỉ những người làm trong nhà hàng, một số khách đang ngồi ăn gần đó cũng đưa mắt tò mò quan sát.
Ngọc Phương mặc kệ, cô ta tiếp tục ngồi đó, cầm chiếc di động lên soạn vài dòng tin nhắn và gửi đi. Chưa đầy năm phút sau, Sửu Nhi bắt gặp Cao Dĩ An bước lại gõ cửa rồi đi vào.
- Chị chị, lần này chúng ta sắp có kịch hay để xem rồi – Sửu Nhi vừa thả mấy tách trà xuống bồn rửa, vừa nhìn về hướng phòng nghỉ.
- Vụ gì? – Tiểu Nhã ngạc nhiên.
- Cao Dĩ An đang cùng Ngọc Phương trong phòng nghỉ.
Tiểu Nhã khẽ liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng im lìm vài giây rồi quay lại tiếp tục làm Chè Ba Màu cho khách.
- Ừm, chắc có chuyện gì đó….mặc kệ đi.
- Giữa họ có chuyện gì mà phải vào phòng để nói? Chị quên rồi sao, Minh Trí nhờ vào đó vài lần mà trở thành người yêu của nó đấy. Nhỏ này mới ngần ấy tuổi mà đã biết cách dụ dỗ đàn ông. – Sửu Nhi có vẻ bức xúc.- Em thấy Cao Dĩ An rất hay để ý, quan tâm chị, em còn tưởng anh ấy thích thầm chị chứ, thật không ngờ gu của Cao Dĩ An lại là Ngọc Phương, sốc thật.
- Có gì đâu mà sốc – Giọng điệu Tiểu Nhã mỉa mai – Ngọc Phương trẻ trung, xinh đẹp, và phóng khoáng. Đàn ông nào chả mê.
- Ừ thì công nhận nó đẹp thật, nhưng cái kiểu lả lướt, luôn thể hiện mình là người phụ nữ quyến rũ, ai ai cũng mê ấy, em không ưa nổi. Thôi, em ra lấy order đây.
Tự nhiên trong lòng Tiểu Nhã chợt nảy sinh một thứ cảm xúc cực kì khó chịu.
Cao Dĩ An vừa rồi còn đứng đây tỏ vẻ lo lắng, chăm sóc cô chu đáo, quay ra liền thay đổi, dính líu với một cô gái khác, mà đó lại là cô gái đã một lần cướp đi mối tình mười năm của cô.
Nhưng khi còn lại một mình, cô bình tĩnh lại, Cao Dĩ An vốn dĩ… chưa từng thuộc về cô.
Cô với anh qua lại chỉ vì một lần trót dại lên giường. Cô thậm chí chẳng biết gì về anh, xét về quan hệ, hai người vẫn còn chưa đủ để gọi là “bạn bè”.
Vậy, hà cớ gì cô lại tự khiến bản thân mình trở nên điên tiết, bực dọc?
Tiểu Nhã nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng rồi quay ra. Nhà hàng lúc bấy giờ đã vắng khách.
- Để chị bưng phụ.
Tiểu Nhã vừa tính giúp Hà Huy dọn bàn thì nhìn thấy Minh Trí hút thuốc bên ngoài. Mặt anh đanh lại, đôi mắt một màu u ám, dáng vẻ của anh lúc này trông có gì đó thật đáng thương, thảm hại.
- Để em tự dọn. Chị ra xem ảnh thử đi, nổi khùng lên không khéo chút nữa lại có chuyện. – Hà Huy thở dài.
Tiểu Nhã đắn đo vài giây rồi tiến về phía cửa.
- Đừng hút thuốc nữa, vào trong thôi.
Minh Trí nài nỉ.
- Cho anh hút thêm chút nữa.
Tiểu Nhã chẳng nói chẳng rằng, bước lại giật lấy điếu thuốc trên tay anh, dập tắt.
- Hút nhiều cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, anh muốn gì thì vào trong mà nói rõ ràng đi. Đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc.
- Tiểu Nhã, cảm ơn em. – Giọng Minh Trí lí nhí.
- Vì sao lại cảm ơn tôi? – Ánh mắt Tiểu Nhã ngỡ ngàng, dán chặt vào khuôn mặt anh .
- Vì mỗi khi anh cảm thấy bản thân mình trống rỗng, thì bằng cách này hay cách khác, em luôn xuất hiện bên cạnh anh, giúp anh cân bằng cảm xúc. Dù rằng, anh không ít lần tổn thương em.
Một cơn gió mạnh thổi qua.
- Tôi ấy, mạnh mẽ hơn anh nghĩ nhiều. Anh còn đứng lâu xíu nữa, tôi sẽ chết vì hayfever mất.
Minh Trí mỉm cười, ngoan ngoãn cùng Tiểu Nhã vào trong thì bắt gặp Cao Dĩ An đang đứng khoanh tay ngay quầy pha chế, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm như kiểu muốn lao vào ăn tươi nuốt sống hai người.