Chị Có Nhớ Mùa Thu Ở Melbourne?

Chương 8: Trinh Tiết

TRINH TIẾT.

Tối nay nhà hàng đông khách nên khi Tiểu Nhã về đến phòng trọ thì cũng đã gần mười một giờ. Cô vừa đưa tay mở chốt cửa thì Cao Dĩ An từ đâu ập tới ôm chầm lấy cô từ phía sau khiến cô có chút giật mình.

- Anh làm gì ở đây vậy?

- Chờ em.

- Còn không mau bỏ tay anh ra – Giọng cô cứng rắn nên anh lập tức nghe lời.

Tiểu Nhã vào trước, Cao Dĩ An theo sau. Cô đang hoang mang không biết có phải người đàn ông này tối nay lại tính qua đêm cùng cô hay không thì Cao Dĩ An đã lập tức cho cô câu trả lời.

- Tối nay chúng ta ngủ cùng nhau, có được không?

- Không ! – Tiểu Nhã không buồn nhìn anh mà tiến thẳng đến tủ quần áo lấy đồ chuẩn bị đi tắm.

- Chỉ ngủ cùng thôi, anh sẽ không làm gì em cả - Cao Dĩ An ngồi xuống giường.

- Có quỉ mới tin anh. – Tiểu Nhã chề môi.

Cao Dĩ An bật cười, lần đầu tiên anh thấy cô lém lỉnh, trông thật hài hước và đáng yêu.

- Thật mà, tin anh một lần. Ok?

- Anh không tính ra về để tôi còn đóng cửa đi tắm sao? – Tiểu Nhã chống hai tay lên hông.

Cao Dĩ An đứng lên đẩy cô đi vào nhà tắm.

- Em mau tắm đi, xong còn đến anh.

- Anh có mang theo quần áo để tắm luôn hả? – Tiểu Nhã trợn mắt.

- Không, anh ở trần.- Cao Dĩ An bước qua quầy bếp nhỏ, lục lọi rồi lôi ra ly mì – Tối nay anh còn chưa ăn gì, mượn tạm em ly mì nhé. Em có muốn ăn cùng không, anh nấu luôn.

- Không, tôi ăn rồi.

Nhìn bộ dạng của Cao Dĩ An chẳng có vẻ gì là tính ra về nên thôi, Tiểu Nhã mặc kệ. Cô đi vào phòng tắm, đúng nửa tiếng sau vòng ra thì thấy chàng thanh niên họ Cao đang ngồi lướt điện thoại trên bộ ghế sô pha nhỏ đặt giữa phòng, xung quanh mọi thứ đều được thu xếp, dọn dẹp một cách rất sạch sẽ, ngăn nắp.

- Em xong rồi ư? – Cao Dĩ An tắt điện thoại – Anh vào tắm đây.

- Chờ chút. – Tiểu Nhã mở tủ lấy chiếc khăn lông mới đưa cho anh.

- Thanks baby. – Cao Dĩ An nở một nụ cười thật tươi.

Khi anh trở lại, Tiểu Nhã đã thϊếp đi từ lúc nào. Cao Dĩ An âm thầm điều chỉnh đèn ngủ xuống mức tối nhất rồi nhẹ nhàng nằm lên giường, bàn tay anh khẽ đưa lên vén lại vài sợi tóc đang che phủ gương mặt xinh đẹp của cô.

- Cao Dĩ An, đừng giở trò. – Giọng Tiểu Nhã bất ngờ vang lên.

- Anh tưởng em ngủ say rồi chứ - Anh đùa – Đề phòng anh đến vậy ư?

- Ừ, anh rất nguy hiểm – Tiểu Nhã xoay lưng lại phía anh.

- Nguy hiểm thế nào? – Cao Dĩ An chồm người qua nhìn mặt cô.

- Lần nào cùng anh xong, em cũng đau rát suốt mấy ngày liền. – Tiểu Nhã thành thật đến nỗi bản thân cô sau khi thốt ra lời ấy liền cảm thấy xấu hổ.

- Đau lắm à ?

Tiểu Nhã kéo chăn qua đầu để đỡ phần e thẹn.

- Vậy để anh mát xa cho nhé? – Vừa nói Cao Dĩ An vừa luồn tay vào quần cô, vuốt ve.

- Đừng mà – Tiểu Nhã ban đầu có hơi chút chống cự nhưng dần dần, cơ thể cô lại bắt đầu qui hàng anh.

- Mỗi lần gần em thì anh đều không muốn ngừng lại. – Cao Dĩ An liếʍ nhẹ vành tai cô – Hôm nay trông em có vẻ mệt, nhà hàng đông khách lắm sao.

Tiểu Nhã ậm ừ, bên dưới cô bắt đầu nóng ran và ẩm ướt. Cao Dĩ An chui đầu vào trong chăn, nhẹ nhàng tách rộng hai chân cô rồi dùng lưỡi mát xa môi dưới của cô.

- Cao Dĩ An ! – Tiểu Nhã sung sướиɠ đến toàn thân uốn éo, cô khẽ rên tên anh.

Cao Dĩ An lại thêm phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh cứ quấn chặt lấy vùиɠ ҡíи của cô mà truy quét, tấn công cho đến khi cô thở dốc, chạm đến kɧoáı ©ảʍ thì anh mới rời ra.

- Em mệt rồi. Bữa nay tạm tha cho em – Cao Dĩ An cẩn thận ẳm cô vào nhà tắm rồi vệ sinh cho cô, sau đó đặt cô nằm lại giường, ôm cô vào lòng. – Tiểu Nhã, anh có thể hỏi em điều này không?

- Hửm? – Tiểu Nhã nằm im bất động.

- Em với người đàn ông đó quen nhau lâu như vậy…hai người chưa từng gần gũi và thân thiết thế này ư? Vì em vẫn còn…

- Mẹ em, bà ấy trước nay chưa bao giờ yêu cầu hay mong muốn ở em bất cứ điều gì, chỉ là khi em vào độ tuổi trưởng thành, lại phải du học xa nhà, bà ấy hi vọng em biết “giữ mình” để không phải thiệt thòi hay hối hận điều gì, bà ấy sợ em một mình chống đỡ không nổi. Nếu đây là chuyện duy nhất có thể khiến bà ấy yên lòng, tất nhiên em đồng ý. – Tiểu Nhã liếʍ môi – Vả lại, đàn ông ấy… một khi đã có được thứ mình muốn liền lập tức thay lòng đổi dạ, tìm đến một thứ khác mới mẻ, thích thú hơn…em là đứa con gái được nuôi lớn bởi ý nghĩ đó, nên đó giờ em không dễ gì bị lay động.

Tiểu Nhã ngước lên, bất chợt bắt gặp vẻ mặt trầm mặc của Cao Dĩ An liền cúi xuống, tiếp lời.

- Có lẽ chính vì điều này mà Minh Trí cảm thấy mối quan hệ giữa tụi em trống rỗng, nhàm chán. Anh ta dễ dàng thay đổi khi gặp một người phụ nữ khác sành sỏi, luôn biết thoả mãn, chủ động trong chuyện ấy hơn.

- Vì việc anh ta nɠɵạı ŧìиɧ mà em đã thay đổi quan điểm của chính mình. – Giọng Cao Dĩ An yếu ớt – Không phải tất cả đàn ông đều vậy đâu, Tiểu Nhã. Vậy, tại sao đêm đó lại chọn cùng anh?

- Em buồn ngủ quá, ngủ ngon, Dĩ An.

Tiểu Nhã nhắm chặt mắt lại.

Cô không thể, cũng không đủ can đảm mà cho anh câu trả lời.

Đêm đó sở dĩ cô chọn cùng anh là vì khi say, cô trông anh…rất giống người đàn ông đó.