Chị Có Nhớ Mùa Thu Ở Melbourne?

Chương 7: Đối Tượng Kết Hôn.

ĐỐI TƯỢNG KẾT HÔN.

Tối nay Ngọc Phương cố tình trang điểm thật lộng lẫy, cô mặc một chiếc đầm hở vai bó sát màu đỏ Cherry, cổ lấp lánh trang sức kim cương và chân mang một đôi giày cao gót quai ngang trong suốt, thả dáng lã lướt bên đám bạn học cùng khóa người Singapore tiến vào hội trường, nơi đang diễn ra buổi tiệc giao lưu cùng các cựu sinh viên ưu tú, những người đã cống hiến và mang nhiều thành tựu, giải thưởng về cho trường.

- Bữa nay đẹp vậy?

Anh Thư, sinh viên người Việt duy nhất cùng lớp với Ngọc Phương bước lại và đưa cho cô ly cocktail trái cây.

- Tất nhiên, tối nay toàn người “có máu mặt” tham dự, phải thật xinh đẹp. – Ngọc Phương hào hứng – Đây là cơ hội để tìm kiếm đối tượng kết hôn mà. Còn mày?

Anh Thư mỉm cười.

- Cũng tính tìm kiếm cơ hội, nhưng là sự nghiệp, không phải đàn ông. À, bữa giờ mày với người yêu sao rồi? Còn quen nhau không?

- Ai cơ?

- Người lần trước tao gặp đi cùng mày ở Chadstone.

- Àh, Minh Trí ấy hả. – Vừa nói, Ngọc Phương vừa đảo mắt một vòng xung quanh. – Vẫn đang qua lại.

- Lần này lâu hơn mấy lần trước ha, tao nhớ mấy gã khác thường bị mày đá chỉ sau một, hai tuần.

Ngọc Phương nhún vai.

- Có lẽ anh ta may mắn.

Hay nói rõ hơn, Minh Trí may mắn vì vẫn còn giá trị trong việc cô dùng để trêu ghẹo, chọc tức Tiểu Nhã. Ngọc Phương vô cùng căm ghét người chị họ này !

Từ ngày Tiểu Nhã đặt chân sang Úc và bắt đầu ở cùng nhà cô, cô thường xuyên bị mẹ mình lôi ra dạy dỗ, so sánh.

Phải như Tiểu Nhã, nghe lời Tiểu Nhã, nên hỏi Tiểu Nhã, làm như Tiểu Nhã…

Hầu hết đều theo gương Tiểu Nhã như thể cô ta là người ưu tú, hoàn mỹ. Nhưng trong lòng cô, Tiểu Nhã chẳng qua chỉ là một du học sinh nghèo, con gái của bà dì hiện sống ở Việt Nam, người mà trước nay cô không buồn gần gũi hay thăm hỏi lấy một lần.

Chỉ còn chưa đầy một năm nữa, nếu không tìm đựơc người bảo lãnh, cho dù thành tích học tập của cô ta có giỏi đến đâu thì vẫn không có cơ hội để ở lại Melbourne định cư lâu dài và lập nghiệp. Mọi thứ bây giờ Tiểu Nhã đang có đều là tạm bợ, kể cả tình yêu. Bằng chứng là, dù đã bên nhau nhiều năm như vậy, Minh Trí vẫn vì cô mà phản bội, bỏ rơi cô ta đấy thôi.

Cô đã thành công trong việc tống cổ Tiểu Nhã ra khỏi nhà, một cách tự nguyện.

- Người đó…. Cao Dĩ An.

Đang thơ thẩn suy nghĩ thì bất chợt Ngọc Phương nhìn thấy Cao Dĩ An đang đứng bên chiếc bàn VIP dành cho khách mời cùng Cao Trạch và một vài vị giáo sư người Pháp, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi cách điệu tinh tế màu trắng bên trong, ở ngoài khoác vest đen hiệu Gucci trông thật phong độ và đẳng cấp, khác xa với Cao Dĩ An mà cô hay gặp thường ngày với những bộ trang phục kiểu dáng thể thao thoải mái, đơn giản.

- Àh, Cao Dĩ An cũng từng là sinh viên xuất sắc của trường mình đấy, thời còn đi học, anh ta nổi tiếng không kém gì Cao Trạch, anh trai của anh ta đâu. – Anh Thư cũng nhìn về phía Cao Dĩ An. – Vừa tốt nghiệp đã tham gia nhiều dự án của các tập đoàn lớn. Tuổi trẻ tài cao. Cậu cũng quen biết à?

- Ừ, gặp mặt thường xuyên nữa là đằng khác.

Anh Thư nhìn người bạn cùng lớp bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Ngọc Phương khẽ chau mày.

Thì ra Cao Dĩ An là em ruột của Cao Trạch, con trai út trong một gia đình gốc Việt thuộc hàng giàu có tại Úc, vậy, hà cớ gì anh ta còn chạy đến nhà hàng cô xin làm giúp việc, chạy bàn?

- Dĩ An ! – Ngọc Phương nhanh nhảu chạy đến gọi Cao Dĩ An khi thấy anh đi ngang qua. – Không ngờ tối nay lại gặp anh ở đây.

- Ừ, tôi có chút việc cần thỉnh giáo Thầy tôi nên về trường. – Dĩ An mỉm cười xả giao, ra hiệu cho Cao Trạch đứng chờ.

- Trước giờ em không hề biết anh cũng từng học trường này luôn ấy, vậy hoá ra là đàn anh khoá trên, mai mốt có việc gì cần, anh không từ chối giúp đỡ em chứ? – Ngọc Phương ra vẻ đáng yêu.

- Không đâu. Cô chơi vui nhé, gặp lại sau.

- Yes, ngày mai gặp.

Cao Dĩ An tiếp tục cùng Cao Trạch tiến về phía cửa chính hội trường, sau không thấy hai người quay lại nữa, Ngọc Phương đoán họ đã bỏ về, trong lòng cô đột nhiên có chút thất vọng bởi không hiểu sao từ nãy đến giờ, đầu óc cô cứ luôn nghĩ đến Cao Dĩ An.

🌿🌿🌿🌿🌿

- Tuýp thuốc lần trước em gọi điện hỏi anh, là mua cho cô gái lúc nãy dùng sao?

Cao Trạch vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn sang Cao Dĩ An, tò mò.

- Tất nhiên không phải.

- Vậy là một cô gái khác đang làm trong nhà hàng? – Cao Trạch chuyển hướng suy đoán.- Khi nào thì ra mắt đây?

- Từ lúc nào mà anh lại thích để ý đến chuyện riêng tư tình cảm của người em này vậy? Quí hoá quá. – Cao Dĩ An mỉa mai anh.

- Tò mò chứ - Cao Trạch nhún vai – Có thể khiến Cao Dĩ An em không còn là “trai tân”, quả thật là một cô gái không tầm thường. – Anh cười lớn – Cuối cùng cũng nếm trải mùi vị phụ nữ, hửm?

- Thế nên lần trước các người kéo nhau đến nhà hàng là để nhiều chuyện sao? Thật không còn gì để nói. Cao Trạch, anh mà làm tin tức lan truyền đến tai mẹ thì dự án sắp tới, anh tự mình mà lo lấy. – Cao Dĩ An đe doạ Cao Trạch.

- No no, hôm ấy tụi anh quả thật vô tình đi ngang qua và ghé vào. Nhưng đừng trách anh không nhắc em, tự nhiên em chạy đến làm việc ở nhà hàng đó, em thiếu tiền à? Hay em quá nhàn rỗi? Có điên mới không biết em đang muốn làm gì.

- Bộ rõ ràng lắm ư? – Cao Dĩ An thở dài – Vậy mà có người cứ cố tình không hiểu ấy.

- Nhanh chóng chinh phục cô ta đi, rồi nghỉ làm ở nhà hàng và tìm cơ hội tự mình công khai trước khi mẹ tìm đến. Bà ấy mà biết em tranh thủ ngày phép để đi làm chạy bàn chỉ vì theo đuổi phụ nữ, anh không chắc bà ấy có còn thiện cảm với người phụ nữ của em không.

Cao Dĩ An im lặng hồi lâu rồi cởi chiếc áo vest, quay sang bắt Cao Trạch vòng đầu xe.

- Ơ, không về nhà àh?

- 189 Spring Road, thanks.

Cao Trạch mỉm cười rồi phóng xe lao đi.