TỪ BỎ
Tối nay Cao Trạch lại đến. Đường Viên sớm đã biết trước điều này nên cô tỏ vẻ thản nhiên, tiếp tục dọn nốt bãi chiến trường sau khi trổ tài nấu nướng.
- Bữa nay đãi khách sao? – Anh tiến lại phía bàn ăn
- Ừ, ăn xong...chúng ta có chuyện cần bàn.
Cao Trạch hơi ngạc nhiên trước vẻ nghiêm túc của cô nhưng dù sao, "cái chuyện cần bàn" gây sốc với anh nhất cô cũng đã nói ra rồi, còn chuyện gì mà anh không chống đỡ nổi.
- Tôi đi rửa tay.
Cao Trạch đang tiến về phía phòng tắm thì vô tình nhìn thấy chiếc màn hình máy tính hai mươi bảy inch trong phòng làm việc của cô đang hiện trang thông tin về các điều lệ, hướng dẫn giải quyết vấn đề ly hôn tại Úc...
- Bây giờ ngay cả ba tháng cũng không chờ nổi? – Anh bỏ hai tay vào túi quần, thả người tựa vào bức vách nơi phòng khách, nhìn cô.
- Cao Trạch, chúng ta có thể tôn trọng và nghiêm túc lắng nghe nguyện vọng của đối phương không? – Đường Viên xoay người nhìn về phía anh.
- Chẳng phải chúng ta đã thương lượng xong rồi sao?
- Không, anh lừa tôi. Giờ thì tôi đã biết tại sao anh cố ý cùng tôi thân mật trước cặp mắt của bao người rồi Cao Trạch – Đường Viên tháo chiếc tạp dề - Luật pháp Úc yêu cầu các cặp vợ chồng cần phải ly thân ít nhất mười hai tháng thì mới có thể đệ đơn ly hôn. Trước khi anh đưa ra cái điều kiện quái quỉ đòi hỏi tôi thoả mãn nhu cầu sinh lý cho anh, tôi với anh đã ly thân gần chín tháng. Và bây giờ, sau khi ngu ngốc đáp ứng anh, tôi sẽ phải quay lại từ đầu, tiếp tục chờ thêm mười hai tháng nữa.
- Nếu đã biết chính xác như vậy, em xem, có vẻ như từ đây đến đó còn cả một chặng đường dài.
- Dù dài, tôi vẫn sẽ chờ, sau đó, tôi có thể tự đứng ra xin ly hôn mà không cần sự đồng thuận của anh.
Giọng điệu kiên quyết, sắc bén của Đường Viên như nhát dao đâm sâu vào l*иg ngực Cao Trạch. Phải, anh biết cô không rành về luật nên đã cố ý gài cô, cô đâu hiểu thời gian qua thiếu vắng cô, anh đã sống thế nào? Ngày ngày, ngoại trừ cắm đầu vào công việc và bia rượu, anh chẳng biết phải làm gì, lúc nào cũng cảm thấy trống trải, cô đơn. Lần đầu tiên anh phát hiện thì ra quên một người... với anh, còn khó hơn việc đấu thầu tranh giành dự án trị giá hàng triệu đô. Ngẫm lại, nhận thấy cô xa anh đã đủ dài, đủ để cô có khả năng đơn phương ly hôn, đủ để cô đi tìm hạnh phúc mới bên người đàn ông khác, anh bất đắc dĩ phải giở thủ đoạn này. Cô muốn lợi dụng anh thì cứ để cô tiếp tục lợi dụng, cô không yêu anh, anh cũng không buồn để tâm. Chỉ cần trói buộc cô, dù là tạm bợ, xem như anh cũng có thể sống qua ngày. Nhưng bây giờ, cô là đang muốn triệt luôn hơi thở yếu ớt còn xót lại trong anh. Cái gì mà "....tôn trọng và nghiêm túc lắng nghe nguyện vọng của đối phương.." Cô đã bao giờ tôn trọng anh, lắng nghe nguyện vọng của anh chưa? Cô gϊếŧ anh mà không chút ray rứt, yếu lòng.
- Được. Em không cần chờ mười hai tháng đâu, tôi sẽ đề đơn ly hôn và cam đoan, chúng ta đã ly thân đủ thời gian rồi. Luật sư của tôi có cách lo liệu vụ này. Chúc mừng em, em tự do rồi !
Cao Trạch rời đi.
Đường Viên vẫn đứng chôn chân tại chỗ, bên cạnh là một bàn đầy rẫy món ăn.
Đúng thật là " Sống ở Úc, không ai được quyền ép phụ nữ làm điều họ không muốn làm"
Cao Trạch sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, anh sao có thể quên đi điều đó. Anh đã cho cô được toại nguyện. Sau khi hoàn hồn, cô đã khóc suốt một tuần liền chỉ vì bốn từ " EM TỰ DO RỒI".
🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿
Mùa thu ảm đạm cuối cùng cũng qua đi, Melbourne đã bắt đầu những đợt rét đầu tiên với nhiệt độ trung bình mỗi ngày chỉ tầm tám, chín độ C. Dù là trung tâm city nhưng các con đường cũng đa phần vắng vẻ bởi cái lạnh xuyên thấu hoà cùng những trận mưa rào dai dẳng luôn khiến người ta yêu thích ẩn mình trong một không gian riêng tư nào đó hơn...để đọc sách, hoặc nghe nhạc, hoặc thưởng thức một chút rượu vang cho ấm người.
Ước gì giờ này cô đang ở nhà.
Đường Viên khẽ nép mình chen qua một tốp thanh thiếu niên tóc vàng, mắt xanh đang đứng phiêu theo điệu nhạc ở giữa quán bar để về lại chiếc bàn của mình, đêm nay là sinh nhật của Trang Anh, cô cùng mọi người trong shop nail đều đến chung vui.
Lúc nãy khi vừa bước chân vào nơi này, quan cảnh xung quanh đôi chút quen thuộc khiến Đường Viên lại nghĩ đến anh – Cao Trạch, người đàn ông đã cướp trọn tim cô ngay từ lần đầu gặp gỡ tại đây bởi vẻ ngoài cuốn hút, lịch lãm, nhưng khí chất có phần cao ngạo, phong lưu.
Bốn năm trước, cũng vào mùa đông....
Sau khi thấm chút men say, Đường Viên trong chiếc đầm bó sát được cắt xẻ tỉ mỉ cùng Trang Anh ra sàn nhảy, theo điệu nhạc mà lắc lư thân mình một cách uyển chuyển, thuần thục. Từng động tác lắc mông, xoay thắt lưng, nhún nhảy của cô đều lộ ra vẻ kiều diễm như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ, quyến rũ mấy gã đàn ông phương Tây vây quanh, gạ gẫm. Nhưng không kẻ nào chạm được vào bất kì điểm nào trên đường cong cơ thể cô, bởi họ vừa theo điệu nhạc đến gần đã bị cô chuyển đổi động tác, vặn vẹo rời đi một cách khéo léo, ma mị, trông cô như đang đứng giữa một chiếc vòng tròn giới nghiêm, vạch rõ ranh giới mà không phải ai cũng có thể tuỳ tiện bước vào. Trong giây phút này, cô chính là ngôi sao toả sáng, vô tình trở thành trung tâm được mọi người chú ý, tán dương.
Điệu nhạc cuối cùng kết thúc, Đường Viên nở một nụ cười thật tươi trước sự hò reo, vỗ tay của mọi người.
- Wowww, woww
- Thanks !
Cô đảo mắt một vòng xung quanh tìm kiếm thì phát hiện Trang Anh đang cùng gã người yêu ôm hôn cuồng nhiệt bên quầy bar từ lúc nào, thì ra nhân lúc cô bị mấy bạn nhảy quấn lấy, Trang Anh đã âm thầm rút lui.
............
- Không lạnh ư?
Đường Viên đang ngồi bên đài phun nước, nhắm mắt hít thở khí trời về khuya thì bất chợt một người đàn ông từ phía sau khoác một chiếc áo vest dày đựơc thiết kế tỉ mỉ lên vai cô, che lại phần lưng trần của cô đang khẽ run lên vì lạnh.
- Aaa, anh cũng là người Việt – Đôi mắt Đường Viên xoe tròn.
- Ừm, anh...Cao Trạch. Còn em?
- Đường Viên. – Cô vội vã đứng lên, tính lấy chiếc áo khoác ra trả lại cho anh nhưng anh dùng tay giữ chặt.
- Không cần đâu, anh không lạnh, em cứ dùng nó.
- Cảm ơn anh.
Đường Viên lại ngồi xuống băng ghế. Cao Trạch chỉ xuống vị trí bên cạnh như kiểu xin phép cô khiến cô bật cười.
- Anh cứ tự nhiên ngồi đi, em không bao trọn cái đài phun nước này đâu.
Nghe lời giễu cợt từ cô, anh cũng phì cười.
- Anh thấy em từ lúc em đang khiêu vũ. Tại sao đang chơi vui lại một mình ra đây?
- Anh để ý em? – Một cơn gió lạnh thổi qua khiến hai gò má của cô ửng hồng.
- Hahaha, ừ, vì em nhảy rất đẹp – Cao Trạch thành thật – Chẳng nhẫn anh, mà rất nhiều đàn ông đều để ý em.
Câu trả lời thẳng thừng mang chút ý muốn tán tỉnh của người đàn ông mới quen khiến Đường Viên có chút thẹn thùng.
- Trong đó hơi ồn, ngoài này yên tĩnh hơn. Những nơi này thư giãn một chút thì được, ở lâu lại cảm thấy ngột ngạt. – Cô quay sang chiêm ngưỡng gương mặt người đàn ông bên cạnh, anh có khuôn mặt nam tính, ánh mắt cuồng dã, chiếc mũi rất cao kết hợp cùng đôi môi vừa phải, quả thật đã làm tim cô loạn nhịp ít nhất trong vài giây – Anh trông giống người phương Tây hơn, ngoại trừ tóc đen.
- Anh là người Việt. Chỉ là sinh ra và lớn lên ở đây. Hồi nhỏ anh còn được đi học thêm tiếng Việt nữa đấy.
Cách trò chuyện của người đàn ông gốc Việt nhưng lại sinh ra ở ngoại quốc này kì thực rất đáng yêu.
- Wow, hèn gì anh phát âm tiếng Việt nghe rất rõ. Không bị lợ lợ – Cô đưa ngón tay cái của mình lên tinh nghịch khen ngợi anh – Xuất sắc !
- Lợ lợ ? – Cao Trạch ngơ ngác.
- À, ý là "không rõ"
Cả hai phá lên cười.
- Sorry em, anh vẫn là có rất nhiều chỗ còn không hiểu lắm. Trong nhà người thân thường xuyên dùng tiếng Việt nên anh nói ok, còn đọc, viết thì....dở
- Không sao, anh như vậy đã rất giỏi rồi.
- Còn em ? – Cao Trạch không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để moi thêm thông tin về người phụ nữ này – Em cũng lớn lên ở đây?
- Em qua du học thôi.
Cao Trạch gật gù. Trong chiếc áo sơ mi đen với một vài hoạ tiết trang trí đơn giản càng làm tôn lên thân hình cường tráng mà rắn chắc của anh. Anh cao chắc cũng gần một mét tám. Người đàn ông hấp dẫn như vậy...hà cớ gì mà lại ngồi đây, bên cô trong thời khắc này?
- Em ở vùng nào?
- Springvale, gần khu chợ người Việt.
- Em có người thân bên này không?
- Có dì em nhưng dì ở Sydney.
- Vậy...em sống một mình hay ở cùng bạn?
- Em thuê phòng ở một mình.
- Hình như anh thấy em ngồi cùng mấy người bạn.
- Ừm.
- Em có thường xuyên đến đây chơi không?
Đường Viên lắc đầu.
- Thỉnh thoảng thôi, trừ khi có dịp gì đó chị chủ shop Nail nơi em làm rủ em, em mới đi.
- À, có phải là cái người lúc nãy dẫn em ra sàn khiêu vũ rồi bỏ đi hẹn hò với một anh chàng người Nhật?
- Yes ! Là chị ấy – Đường Viên trầm trồ - Cao Trạch, anh quả thật có tài quan sát.
- Anh ngồi gần đó – Cao Trạch khẽ cười.
So với anh, Đường Viên chỉ trả lời, cô không dám đưa ra bất kì câu hỏi nào với anh bởi trông anh...không giống cùng kiểu sống như cô, cũng không thể trở thành bạn bè, cũng sẽ không còn gặp lại, vậy, cô biết quá nhiều để làm gì?
- Chắc bạn em đang tìm em trong đó. Em có muốn trở vào không?
- Ừm. – Đường Viên đứng lên, cô lại một lần nữa tính cởϊ áσ trả anh, nhưng bị anh nhanh chóng ngăn cản.
- Em mặc vào đi. Chút nữa nhiệt độ còn giảm nữa, lạnh lắm. Có thể cho anh mượn di động của em không?
Tuy hơi bất ngờ trước lời đề nghị này của Cao Trạch nhưng cô cũng ngoan ngoãn đưa chiếc di động đang cầm trong tay cho anh.
- Đây, số phone của anh. Anh cũng có số phone của em rồi. Chiều mai anh có việc xuống Springvale, em nhắn địa chỉ nhà em qua, anh sẽ ghé lấy áo, ok?
Tất nhiên Đường Viên chẳng có lý do nào để từ chối cả.
- Ok, thanks – Cô nhận lại điện thoại.
- Đi thôi, anh đưa em vào trong.
Vào đến cửa thì họ vui vẻ chào đối phương rồi ai về bàn nấy, tiếp tục cuộc chơi. Nhưng kể từ giây phút đó trở đi, Đường Viên luôn cảm thấy có một ánh nhìn luôn hướng về phía mình, ấm áp, bình yên đến lạ.
Trên đường về, bạn của Trang Anh đã há hốc miệng khi nhìn kĩ chiếc áo khoác trên người Đường Viên.
- OMG, em lượm đâu ra chiếc áo khoác này vậy?
- À, một người đàn ông đã cho em mượn. Sao thế anh?
- Đây là mẫu thiết kế mới của Brioni nhân dịp kỉ niệm 75 năm thành lập, trị giá chín ngàn mấy đô Mỹ. Thằng bạn sống cùng nhà với anh nó vừa sắm một chiếc y vầy.
Trang Anh khoác tay lên vai cô, giọng trêu đùa.
- Chà, người đàn ông này không hề đơn giản nha.
Và lần ghé nhà cô lấy lại chiếc áo khoác anh đã khoác lên người cô đêm ấy...giữa họ, không phải là lần gặp gỡ sau cùng, mà là khởi đầu của hàng loạt các cuộc gặp gỡ sau này. Anh đã chính thức bước vào cuộc đời cô một cách tình cờ, tự nhiên như thế.
Đường Viên không hiểu sao cứ mỗi lần cảm thấy trong bar hơi chán thì cô lại một mình trốn ra chỗ đài phun nước này mà nghắm nghía, chiêm ngưỡng cảnh đêm.
- Em xem, dù là ở đâu thì anh cũng có thể gặp người phụ nữ đáng ghét này.
Một giọng nói vô cùng quen thuộc bất ngờ vang lên từ phía sau. Đường Viên đứng bật dậy, quay đầu.
Thì ra là anh – Cao Trạch. Người đàn ông cô vừa trộm nhớ khi nãy hiện đang đứng trước mặt cô với bộ âu phục màu đen trông thật cao ngạo, anh tuấn. Bên cạnh là một đại mỹ nhân sở hữu thân hình siêu mẫu, sang trọng, chiếc đầm đuôi cá màu đỏ Cherry càng tô điểm cho khuôn mặt, làn da cô ta thêm phần trắng hồng, hoàn mỹ. Họ thật đẹp đôi !
Có lẽ đêm nay anh lại có buổi tiệc với một đối tác lớn nào đó trong Crown và cô gái này chính là người yêu của anh hiện giờ. Không phải Tố Hân, càng không phải cô.
- Ai vậy anh? – Cô gái hòa nhã, nghiêng đầu nhìn anh.
- Vợ cũ ! – Cao Trạch mỉa mai.
Sự thẳng thắn của Cao Trạch khiến mặt cô gái hơi đanh lại, nhưng đây là phương Tây, đàn ông đã từng kết hôn không hề mất đi sự lôi cuốn, mà ngược lại càng trở nên thu hút hơn bởi vẻ ngoài từng trải, thành thục. Huống hồ, Cao Trạch lại thừa sức trong việc chinh phục, thuần hoá trái tim phụ nữ.
- Chúng ta đi thôi. – Cao Trạch choàng tay qua vai người đẹp.
Cô gái vội nép sát vào, dùng thân mình đỡ lấy cơ thể anh, dìu anh đi về hướng đại sảnh. Cao Trạch dường như đã uống rất nhiều. Anh say rồi.
Đêm nay họ sẽ nghỉ lại khách sạn hay ai về nhà nấy?
Chắc chắn người phụ nữ kia sẽ quấn lấy anh, thoả mãn anh và anh....thật sự không còn thuộc về cô nữa rồi.
Cô từng có, và giờ cô mất đi. Đó chính là một loại cảm giác còn đau đớn, thống khổ hơn khi cô "chưa từng có" gấp ngàn lần.
Chết tiệt !
Đường Viên kéo lại chiếc áo khoác rồi lặng lẽ trở vào trong bar, cơn buồn nôn, mệt lả lại ập đến...