CUỘC GẶP KHÔNG MONG MUỐN.
- Cảm ơn – Đường Viên lẩm bẩm, đôi mắt lung linh nhìn ngắm những chiếc lá vàng đang bị cuốn bay theo chiều gió.
- Có biết vì sao tôi không ép cô dùng bữa cơm đó không? – Vẫn điềm tỉnh lái xe, môi Cao Trạch cong lên một nụ cười nham hiểm – Vì tối nay, chúng ta còn phải tranh thủ thời gian bận rộn làm chuyện khác.
Lờ mờ hiểu ra lí do anh buông tha cô, cô rít lên.
- Quỉ tha ma bắt anh đi, Cao Trạch. Ngày mai tôi còn phải đi làm.
- Tôi sẽ kiềm chế.
Kiềm chế ư ???
Cao Trạch quả là một tên háo sắc, đói khát tìиɧ ɖu͙©. Chiếc xe vừa ngừng lại trước cửa nhà, anh ta đã rinh Đừơng Viên vào ngay bồn tắm, mát xa, thưởng thức thân thể cô. Thoả mãn một lần rồi hai lần, anh lại ôm cô quằn quại trên sô pha đến khi cô mệt lã ngủ say rồi mới ẵm cô lên giường trong trạng thái bất động, lúc đó trời cũng gần sáng.
- Mày làm gì mà trông mệt mỏi vậy? Đêm qua thức xem phim hả? – Trang Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Ừm – Đường Viên cười đau khổ
- Phim gì vậy?
- Hành động.
- Hay không ?
- Dở ẹc
- Nhìn mày giống tập thể dục "trên giường" quá độ hơn.
Nếu gϊếŧ người không phải đi tù, Cao Trạch sẽ là gã đầu tiên cô thủ tiêu. Đêm qua sau khi hành hạ cô sức cùng lực kiệt, anh lẳng lặng bôi thuốc vào phần non nớt bên dưới cho cô, nơi đã bị anh làm cho sưng tấy vì cọ sát quá độ. Cao Trạch rõ là đang muốn tra tấn, dạy dỗ cô ra trò. Trước đây hai người cũng thường xuyên làʍ t̠ìиɦ dai dẳng, nồng nhiệt như thế nhưng bây giờ so với trước kia, Cao Trạch càng cuồng loạn, quyết liệt hơn. Cô bắt đầu cảm thấy hối hận về quyết định chấp thuận điều kiện điên rồ này của anh.
Shop nail hôm nay cũng khá vắng khách. Buổi sáng kéo vào một lượt sau đó giãn ra, lâu lâu mới có một người. Thế là Đường Viên cùng Đỗ Quyên vừa ngồi làm mấy việc lặt vặt trong shop, vừa trò chuyện trên trời dưới đất. Thì ra, so với Tố Hân, hoàn cảnh của Đỗ Quyên còn khó khăn, vất vả hơn nhiều. Cô là chị cả trong một gia đình có ba người con, nhưng đứa em gái thứ hai chẳng may bị bại não, thân hình vẫn to lớn nhưng trí não mãi mãi chỉ sống ở giây phút chào đời, không bao giờ phát triển như những người bình thường, tất cả mọi sinh hoạt hằng ngày đều phải do một tay mẹ cô lo liệu, chăm sóc, còn đứa em út thì đang học cấp một, tình hình kinh tế của cả gia đình đè nặng lên vai cô nên ông cậu thương tình, bảo lãnh cô sang Úc du học từ năm mười bốn tuổi chỉ để cô có cơ hội kiếm thật nhiều tiền. Bữa nay vô tình Đường Viên hỏi thăm về hai người em gái của cô, cô mới trải lòng tâm sự.
Hơn ai hết, Đường Viên thấm thía sự thật đằng sau cái mác mang tên "du học" ấy là gì. Người người cho rằng kẻ ra đi luôn là những kẻ sung sướиɠ, giàu sang, có thể chạy đến một chân trời mới để mở mang tầm mắt, tìm kiếm một tương lai tươi sáng, rộng mở hơn. Nhưng trên thực tế, có mấy ai được sống thoải mái, ung dung? Hay họ đa phần đều mỗi sáng thức dậy ở một nơi xa, nhét đầy bao tử bằng những món ăn nhanh rồi vội vã đến trường, tất bật đi làm, tranh thủ từng phút từng giây để kiếm tiền trang trải cuộc sống và tìm kiếm cơ hội trụ lại trên xứ người.
Du học với cô không còn là chiêu diêu, tự tại, là một tia sáng màu hồng cô hằng mơ mộng mà thực tế, đó là những lúc nóng sốt vật vã không thể nũng nịu chờ đợi bát cháo, sự chăm sóc từ người thân, chỉ có thể ngoan ngoãn ngủ vùi để cơ thể tự mình hồi sức. Là từng đêm cô đơn bao quanh bởi nỗi nhớ, nhớ nhà, nhớ gia đình, nhớ một SG nhộn nhịp mà bình yên, ấm áp đến nhường nào.
Đang mãi thơ thẩn thì từ phía cửa shop xuất hiện một người phụ nữ trung niên xinh đẹp khoác trên mình chiếc đầm thương hiệu Chanel sang trọng phối cùng trang sức trị giá không dưới hai chục nghìn đô...mỉm cười nhìn Đường Viên. Đường Viên khẽ giật mình.
- Mẹ !
Bà Lan – mẹ Cao Trạch xin phép Trang Anh cho Đường Viên tạm nghỉ để ra ngoài cùng bà. Bà có vài vấn đề muốn trao đổi cùng cô. Tất nhiên, Trang Anh đồng ý.
Để thuận tiện, họ ghé vào một quán cà phê gần shop.
- Nghe nói cô muốn ly hôn với Cao Trạch? – Bà Lan tỏ vẻ điềm đạm – Tôi vốn dĩ không muốn xen vào chuyện hai người, nhưng rõ là chuyện này đã gây nên một mớ hỗn độn.
- Con xin lỗi.
- Hai đứa chẳng phải đang chung sống vui vẻ, hạnh phúc sao? – Bà Lan dò hỏi – Nếu cảm thấy không hạnh phúc, quyết định sẽ ly hôn thì hà cớ gì cô còn cho nó cơ hội gần gũi, thân mật?
Bà Lan đang nhắc đến chuyện chiều qua Cao Trạch đưa cô về nhà và hai người đã trong phòng làm chuyện ấy một cách công khai trước sự chứng kiến của Cao Kiều. Đường Viên đột nhiên cảm thấy tức giận Cao Trạch vô cùng, nếu anh không cư xử trắng trợn như vậy, nếu anh chừa lại cho cô chút sỉ diện, tôn nghiêm thì ắt hẳn, cô không gặp rắc rối như bây giờ.
- Không ai hiểu rõ Cao Trạch ngoài tôi. Một khi nó không còn muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, nó sẽ chẳng động vào người cô đâu. Sống ở Úc, không ai được quyền ép phụ nữ làm điều họ không muốn làm – Bà Lan thẳng thắn – Cao Trạch chọn vợ, tôi chưa từng có bất kì ý kiến nào, bởi tôi nghĩ..nó gánh vác sự nghiệp của tập đoàn vốn đã rất nặng nề, tôi cho nó tự do yêu đương và mong nó sẽ có một cuộc hôn nhân mỹ mãn bên cạnh người phụ nữ nó chọn. Nhưng nếu hai người đã bàn đến vấn đề ly hôn, tôi không thể tiếp tục không quản.
Giọng điệu nhà họ Cao tuy nhẹ mà đau, giống như lần trước Cao Trạch trao đổi với cô, bà Lan cũng cho cô hai sự lựa chọn.
- Một là sống với nhau cho vui vẻ, đàng hoàng. Còn không thì thẳng thừng cắt đứt để đừng làm dang dở đời nhau, tôi hi vọng lần sau nếu có cơ hội gặp lại, cô sẽ biết rõ mình nên xưng hô với tôi thế nào.
- Dạ - Cuối cùng Đường Viên cũng chịu lên tiếng.
- Thôi cô vào làm việc tiếp đi. Tôi về trước.
Bà Lan khẽ thở dài rồi đứng lên, thả bước về phía cửa chính của trung tâm mua sắm. Đường Viên trở về làm việc mà tâm trí cứ mãi suy nghĩ về những lời nói ấy suốt cả buổi chiều. Thật ra bà Lan một phần nói trúng tim cô.
" Sống ở Úc, không ai được quyền ép phụ nữ làm điều họ không muốn làm"
Mặc dù hai người đã quyết định ly hôn, nhưng cô lại cho Cao Trạch cái quyền được chiếm hữu thân xác cô, vậy, những kɧoáı ©ảʍ, những du͙© vọиɠ, những rung động mãnh liệt cô và anh ngày ngày nung nấu trên giường có thật sẽ khiến anh nhanh chóng kết thúc tất cả, nhanh chóng ly hôn như lời anh hứa hay đó vốn chỉ là cái cớ để anh với cô.....không thể tách rời???
Cao Trạch là một người đàn ông tuyệt nhất trong số những người đàn ông đã đi qua cuộc đời cô.
Anh cho cô tất cả những gì cô muốn.
Cô không nên ích kỷ ràng buộc anh như thể chính anh là kẻ ràng buộc cô.
- Trang Anh, chị có quen với ai chuyên xử lí vấn đề ly hôn không? – Đường Viên liếʍ môi.
- Có. Để tao hỏi cho – Trang Anh nhìn vào gương mặt đượm buồn của Đường Viên – Cao Trạch vẫn chưa chịu giải quyết à?
- Em muốn tự lo vụ này.