Vợ Thành Tình Nhân

Chương 6: Lộ Liễu

LỘ LIỄU

Sự xuất hiện của Đường Viên đúng là mang lại bất ngờ lớn cho tất cả những người đang có mặt đêm nay. Kể từ khi nguồn tin hai người đang chuẩn bị ly hôn truyền đến tai từng thành viên trong gia đình, cô liền bặt vô âm tính, cô biết nếu còn lui đến nơi này, cô sẽ phải nghe những lời phán xét, chịu đựng ánh mắt dò hỏi, khinh bỉ họ dùng để nhìn cô như thể cô là kẻ hèn mọn, bởi vốn dĩ trước kia trong lòng họ, cô cưới anh chỉ là vì cô muốn ở lại, cô ham tiền.

- Lên phòng !

Bước vào nhà, Đường Viên vừa kịp gật đầu chào một cái thì đã bị Cao Trạch choàng vai kéo về phía cầu thang trước sự thảng thốt của mọi người, đặc biệt là Tố Hân. Nhà họ Cao tổng cộng có sáu người con, bốn ông cậu và hai bà dì. Ba Cao Trạch xếp thứ hai, và là người con được "chỉ định" ở lại ngôi biệt thự này để chăm sóc cho ông bà sau khi kết hôn. Còn những người con khác lập gia đình xong đều ra riêng nên Cao Kiều, Cao Trạch và Cao Dĩ An – em trai của Cao Trạch chính là những đứa cháu cưng được ông bà nội nuôi lớn trong ngôi nhà này, tất nhiên, dù đã sống cuộc sống tự lập nhưng căn phòng riêng của họ vẫn thường xuyên được dọn dẹp sạch sẽ để phòng khi cuối tuần, họ về chơi thì có chỗ nghỉ ngơi, làm việc.

- Cao Trạch, Cao Trạch !!! – Cao Kiều ra hiệu cho Tố Hân cùng cô vội vã chạy theo, lúc này Cao Trạch đã kéo Đừơng Viên đến trước cửa phòng anh.

Nhìn thấy Tố Hân, Đường Viên lại cảm thấy toàn thân run lên như muốn phát nổ. Cô ta còn xuất hiện trong buổi họp mặt gia đình của nhà anh cơ đấy. Sao anh không tận hửơng thời gian bên cô ta đi, anh kéo cô đến đây làm cái quái quỉ gì?

- Em đang làm gì vậy? – Cao Kiều khẽ nhíu mày, kéo nhẹ tay Cao Trạch.

Lúc nãy khi phát hiện Đường Viên đang ngồi trò chuyện vui vẻ, thoải mái cùng người đàn ông khác, cô đã nhanh tay chụp ngay một tấm ảnh gửi qua tin nhắn cho Cao Trạch với ý muốn thức tỉnh anh, để anh thôi u mê người phụ nữ này. Cô đã từng mong em trai cô hạnh phúc, cô vốn không hoàn toàn tin vào những lời đàm tiếu ngoài kia nhưng rõ ràng, em trai cô là một thằng ngốc.

- Thì làm chuyện "vợ chồng" phải làm – Cao Trạch ôm Đường Viên vào lòng mặc cô tỏ vẻ chống cự - Yên tâm, tụi em sẽ "tranh thủ" để chút nữa kịp xuống ăn tối cùng mọi người.

- Em điên ư?

- Chị không tính đứng đây cản trở chứ hả?

Dứt lời, Cao Trạch đẩy cánh cửa phòng rồi lôi Đường Viên vào trong, dùng chân đóng sầm cửa lại.

- Cao Trạch, Cao Trạch, mở cửa ra....

Cao Trạch bước tới mở nhạc, cố ý điều chỉnh âm thanh thật lớn nhằm lấn át tiếng ồn bên ngoài rồi khoanh tay đứng bên bàn làm việc nhìn ra ô cửa cho đến khi chắc rằng Cao Kiều đã bỏ xuống nhà mới xoay người, tắt nhạc.

- Em không vui khi gặp người phụ nữ đó ở đây? – Cao Trạch châm một điếu thuốc. – Chính em là người đã đưa cô ta đến.

Thừa biết Cao Trạch đang nhắc đến mối quan hệ thân thiết của mình với Tố Hân trước đây, cô chẳng buồn đáp trả.

Thời gian đó Tố Hân còn làm thợ trong shop Trang Anh, cô ta hoà nhã, dễ gần, tất nhiên nhận được sự yêu mến từ đồng nghiệp, mọi người đều thân thiết, đùm bọc lẫn nhau.

Có mấy lần Cao Kiều muốn làm nail để đi dự tiệc, Đường Viên lại bận nên đã giới thiệu Tố Hân thay thế. Tố Hân từ đó mà quen biết Cao Kiều. Nhưng đó chỉ có thể cho là qua lại sơ sơ thôi, nếu như không nhờ cái ý tưởng mai mối chết tiệt của Đường Viên, tạo cơ hội cho Tố Hân thường xuyên lui đến nhà họ Cao, tiếp cận Cao Dĩ An, em trai Cao Trạch với hi vọng người chị em tốt này của mình sẽ tìm đựơc bến đỗ bình yên thì mọi chuyện đã không diễn ra theo chiều hướng phức tạp như bây giờ.

Sau một thời gian ve vãn thì...

Tố Hân không thích Cao Dĩ An. Cao Dĩ An cũng không phát sinh tình cảm gì đặc biệt với cô ta.

Cô ta chuyển sang si mê chồng cô, Cao Trạch.

Không lâu sau đó, Trang Anh cùng mọi người trong shop nail phát giác chuyện này, họ tỏ thái độ bức xúc thay Đường Viên nên Tố Hân cũng từ đó mà xin nghỉ.

- Chuyện ly hôn...- Đường Viên ấp úng – Anh chuẩn bị đến đâu rồi?

Cao Trạch dập tắt điếu thuốc trên tay rồi khẽ bước lại trước mặt cô.

- Yên tâm, tôi luôn thực hiện đúng lời hứa của mình. Còn em? - Anh ghì bàn tay cô đυ.ng vào vật nam tính của mình – Em xem, em vẫn còn đủ sức tạo cho tôi chút hứng thú đấy.

Ở góc nhìn chính diện và khoảng cách thật gần, Đường Viên mới phát hiện trên khuôn mặt anh có vài vết bằm đã có phần mờ đi. Chắc hẳn mấy ngày trước anh vừa trải qua một trận ẩu đả ra trò.

- Chúng ta có thể không làm chuyện ấy ở đây... được không Cao Trạch? – Đường Viên hoang mang, giọng điệu yếu ớt.

Cao Trạch không buồn suy xét ý nguyện của cô, trực tiếp cởi từng khuy áo trên chiếc sơ mi cho đến khi chỉ còn sót lại mỗi chiếc bra đen bằng ren đang ôm lấy bầu ngực đầy đặn, căng tròn của cô thì cúi đầu dùng lưỡi truy quét hăng say.

- Em với thằng bạn chết tiệt của em đã thân thiết đến mức này chưa? – Cao Trạch khẽ kích động, cắn nhẹ ngực cô rồi tiện tay cởi bỏ toàn bộ y phục - Hửm?

Đường Viên mím chặt môi không trả lời.

Cao Trạch từ từ tụt xuống nghắm nhìn, mân mê phần dưới của cô, nơi đang bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho ẩm ướt. Toàn bộ trên cơ thể cô anh vốn dĩ rất quen thuộc nhưng không hiểu sao mỗi lần chạm vào những nơi riêng tư này đều mang đến cho anh những kɧoáı ©ảʍ, hưng phấn lạ kì, như cái lần đầu tiên của hai người, tuy cô không dày dặn kinh nghiệm cũng đủ khiến anh phát điên phát cuồng.

- Ngoan – Anh ép cô ngã xuống giường trong tư thế nằm ngửa rồi dùng sức làm cho đôi chân trắng nõn của cô dang rộng – Đừng vùng vẫy !

Anh bắt đầu liếʍ mυ'ŧ chậm rãi, đầu lưỡi linh hoạt xoáy sâu đùa bỡn hai cánh bướm khiến cô không thể kìm chế mà oằn người, siết chặt. Chất lỏng bên trong bắt đầu tràn ra lại bị anh từng chút, từng chút hút sạch. Trong giây phút thăng hoa này, hai người họ giúp đối phương cảm thấy thật thoả mãn, tạm thời quên đi những khúc mắc, phiền não.

- Thả lỏng baby – Sau hồi lâu thỏa thích, Cao Trạch chồm người lên để đưa vật nam tính của mình đi sâu vào cơ thể cô.

- Khoan đã ! Bαo ©αo sυ của anh đâu? – Đường Viên sực nhớ, cô khẽ lắc eo né tránh.

- Không đem – Cao Trạch tiếp tục cưỡng hôn Đường Viên.

- Vậy ngừng....thả tôi ra, Cao Trạch.

- Tôi biết phải làm sao – Anh tiếp tục vào sâu trong cơ thể cô – Tôi sẽ không có con với người phụ không yêu tôi.

Lời tuyên bố thẳng thừng của Cao Trạch khiến Đường Viên bất động. Cô cố gồng mình để kìm lại những giọt lệ đang chực chờ tuông ra khỏi khoé mắt. Lòng thầm mong nhanh chóng kết thúc cuộc tra tấn thể xác điên loạn này.

- Đau sao? – Nhìn đôi mày đang chau lại trên khuôn mặt cô, anh điều chỉnh tốc độ chậm lại rồi cố tình liếʍ nhẹ vành tai, dùng lời nói da^ʍ mĩ để mê hoặc cô, tán tỉnh cô, khiến cô một lần nữa tìm đến kɧoáı ©ảʍ.

Cao Trạch luôn biết cách dỗ dành phụ nữ và giúp họ phát huy hết sở trường trên giường, Đường Viên nhắm chặt mắt lại, toàn thân thả lỏng để anh mặc sức đưa đẩy, càng lúc càng nhanh cho đến cao trào, Cao Trạch rút ra, xuất dịch lên tấm ga giường màu trắng tinh khôi. Anh ta đã giữ lời. Đường Viên toàn thân rã rời nằm đó mặc Cao Trạch vệ sinh sạch sẽ cho cô và thu dọn bãi chiến trường.

- Xuống nhà ăn chút gì, hửm? – Anh cài lại khuy áo cho cô đàng hoàng.

- Nếu tôi nói tôi không thích, anh có thả tôi về nhà không?

Cao Trạch đứng lên.

- Đi thôi.

Tất nhiên là anh không dễ dàng buông tha cô rồi. Anh cố tình đưa cô đến đây là để người nhà anh gây khó dễ cho cô mà. Đường Viên thở dài chán nản rồi với tay lấy chiếc túi xách đeo vào, theo sau Cao Trạch ra khỏi phòng. Chắc hẳn đám người kia đang ngồi trong bàn ăn đợi cô xuống, thể nào chả có kịch hay để xem. Trước kia vì biết Cao Trạch yêu thương cô, chiều chuộng cô nên họ cũng kiêng nể anh mà bày tỏ thái độ thân thiện, dễ chịu. Nay tình thế thay đổi, họ thể nào chẳng nhân cơ hội này mà mỉa mai cô, sốc xỉa cô.

- Mau ngồi đi – Thoáng thấy bóng dáng Cao Trạch, Cao Kiều liền lên tiếng.

Trong bàn lúc này đã đầy đủ " bá quan văn võ", chỉ còn thiếu mỗi Cao Trạch. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

- Đứng đây đợi tôi.

Cao Trạch bỗng quay lại ra hiệu cho Đường Viên dừng bước rồi một mình tiến đến khu vực bàn ăn, thì thầm gì đó với bà Lan, chào hỏi ông bà Nội một tiếng xong từ biệt mọi người, rời đi. Cao Kiều tính ngăn cản nhưng bị bà Lan ra hiệu vội im lặng.

Cao Trạch thật đúng là người điều hành, hái tiền của tập đoàn Tín Nghiệp, quyền lực và uy phong.

Đường Viên âm thầm mừng rỡ vì có thể thoát được bữa cơm này.